Chương 1: Vết nứt trong ánh đèn


Tiếng cửa kim loại khép lại vang lên chói tai trong hành lang trống trải. Nagi Seishiro đứng im vài giây trước khi bước đi. Chân cậu vẫn nặng như đá. Dù đã rời khỏi sân đấu, âm vang của trận thua — và ánh mắt của Reo — vẫn bám riết lấy cậu như một vết xước âm ỉ.

> “Cậu chọn Isagi.”

Câu nói đó không mang theo sự trách móc, chỉ là một sự thật lạnh lùng. Nhưng nó chém vào tim cậu sắc bén hơn bất kỳ cú sút nào trên sân.

---

Ký túc xá mới yên tĩnh đến lạ. Ánh đèn huỳnh quang le lói. Không có Reo. Không có tiếng gọi “Dậy đi, lười biếng quá rồi đó.” Không có tiếng thở dài mỗi khi cậu làm biếng tập luyện. Không có ai cả.

Nagi nằm dài, một tay gác lên trán. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, nơi ánh sáng mờ nhạt khiến mọi thứ xung quanh như nhuốm màu xám tro.

Cậu cảm thấy mình như một cỗ máy được lập trình để chơi bóng – chính xác, hiệu quả, nhưng… vô cảm. Và bây giờ, khi Reo không còn ở cạnh, cảm xúc mới bắt đầu ùa đến — chậm rãi, nặng nề, đau nhói như một vết thương chưa kịp cầm máu.

---

Hồi tưởng – Lần đầu họ gặp nhau

> “Cậu là Nagi Seishiro đúng không?”
“Tôi là Mikage Reo. Cậu có muốn thử chơi bóng đá không?”
“Tôi nghĩ cậu sẽ giỏi đấy. Rất giỏi.”

Cậu trai với mái tóc tím ngày đó cười rất tươi. Một nụ cười sáng rực hơn cả ánh đèn sân bóng.

> “Tôi sẽ dạy cậu. Chúng ta sẽ trở thành bộ đôi mạnh nhất. Và cùng nhau… giành lấy s1 thế giới.”

Khi ấy, Nagi chẳng quan tâm mấy đến s1  thế giới. Nhưng cậu lại quan tâm đến Reo. Không hiểu vì sao. Có lẽ vì đó là lần đầu tiên có ai đó muốn kéo cậu đi xa như vậy.

---

Cảnh hiện tại – Reo

Reo ngồi lặng trong ký túc xá cũ. Cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đồng hồ vẫn kêu tích tắc, nhưng cậu không nghe được gì ngoài tiếng tim mình đập loạn.

Cậu nhớ cái cách Nagi gật đầu nhẹ mỗi khi cậu hỏi “Ổn chứ?”
Cậu nhớ cái cách Nagi chẳng bao giờ cười lớn, nhưng lại có ánh mắt dịu lại mỗi khi nhìn cậu.

> “Mình đã nghĩ chúng ta không thể tách rời. Mình đã sai.”

Reo không tức giận. Thứ cậu cảm thấy là trống rỗng.
Giống như cậu đang đứng trên sân mà không có ai chuyền bóng. Không có ai nhìn về phía mình.

> “Nagi… Cậu giỏi thật. Cậu luôn giỏi. Nhưng sao lần này… mình lại không theo kịp cậu?”

---

Hồi tưởng – Đêm trước vòng 2

> “Nếu cậu có cơ hội chọn người khác, cậu sẽ đi chứ?” – Reo hỏi, ánh mắt không giấu nổi lo lắng.
Nagi im lặng.
“Chỉ cần nói không là được.” – Reo cười gượng.
“…Tớ không biết.”
“Ừ. Tớ hiểu rồi.”

Đó là lần đầu tiên Reo nhận ra:
Nagi bắt đầu muốn nhiều hơn. Muốn được công nhận. Muốn thắng. Không còn chỉ là người theo cậu như trước.

Và cũng là lần đầu Reo thấy sợ.

---

Cảnh hiện tại – Nagi

Nagi mở điện thoại. Trong khung chat với Reo, tin nhắn gần nhất là:

> REO: “Cậu không cần phải chọn tớ nếu cậu nghĩ tớ là gánh nặng.”

Tin nhắn đến từ trước trận đấu. Nagi chưa bao giờ trả lời.

Ngón tay cậu lướt qua màn hình, định viết gì đó…
“Xin lỗi.”
“Chỉ là tớ…”
“Tớ vẫn nhớ cậu.”

Nhưng rồi lại xóa. Cậu không giỏi nói ra cảm xúc. Cậu chưa từng học cách giữ người lại khi họ chuẩn bị rời đi.

---

– hai người nhìn về cùng một khung trời

Trong hai căn phòng khác nhau, Nagi và Reo cùng mở cửa sổ.

Bầu trời đêm Blue Lock không có sao. Chỉ có một màu đen lạnh lẽo.

Cả hai đều ngước nhìn, cùng một lúc, cùng một hướng — mà không ai hay biết.

> “Nếu có một ngày nào đó… chúng ta gặp lại.
Liệu cậu còn muốn đá bóng cùng mình không?” — Reo.

> “Tớ nghĩ… tớ chưa bao giờ thực sự muốn rời xa cậu.” — Nagi.

> Trên sân cỏ, họ là hai cá nhân tự do.
Nhưng trong trái tim, họ vẫn là một mảnh ghép chưa thể rời khỏi nhau.

---

Hết chương 1

Mấy ngày nay xem blue lock thích cặp nì quá:3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro