[R-18] Sát thủ hạng nhất (1).
Tác giả: @莓莓玛奇朵_ (đã có sự cho phép của tác giả).
Chuyển ngữ:
Giới thiệu: Xã hội đen paro. Góc nhìn của người thứ ba.
Ghi chú:
- Tác giả thô pỉ, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều thô pỉ (1).
- Xã hội đen không có tam quan.
- Toàn bộ đều là bịa đặt vì nội dung, không để ý đến sống chết của người khác.
- Khiu râm pwp, sếch trước sự chứng kiến của bên thứ ba, có fanservice (2).
- Siêu OOC.
- Xin xác nhận rằng bạn có thể chấp nhận tất cả những điều trên trước khi bấm vào đọc!!
(1) Từ gốc là "chó đất": phương ngữ, để chỉ một người cực kỳ phàm tục.
(2) Từ gốc là "nghịch đất sét".
────────────────────
Tên tôi là Sato Yusuke. Trên thực tế, tên của tôi là gì không quan trọng, tôi có thể là Nishida Katsu, cũng có thể trở thành Horii, Takayama, Watanabe hoặc bất cứ một ai khác. Bởi vì tôi là sát thủ số một Nhật Bản.
Thực ra không lâu trước đó tôi vẫn còn là số hai. Mặc dù danh tiếng của tôi ở thế giới ngầm ngày càng được biết đến rộng rãi, nhưng vị trí số một suốt mấy năm qua vẫn chưa hề bị thay thế. Mãi đến khi tôi nhận được một nhiệm vụ.
Ám sát đại thiếu gia của gia tộc Mikage.
Nhà Mikage làm giàu từ thế giới ngầm, trở thành tổ chức xã hội đen số một Nhật Bản đã hơn một trăm năm. Từ giữa thế kỷ trước, gia tộc này bắt đầu làm ăn đứng đắn, đến thời điểm hiện tại, toàn bộ tài sản dưới quyền gia chủ đương nhiệm là Mikage Reo về cơ bản đã được đưa ra ngoài sáng (tẩy trắng), quá trình (tẩy trắng) này hẳn nhiên đã cản đường của nhiều người, cũng như nhiều sinh mạng đã bị loại bỏ. Mạng sống của Mikage Reo ở thế giới ngầm đã được treo bảng giá khủng khiếp.
Thành thật mà nói thì nhân vật tầm cỡ này tôi cũng không muốn chọc vào. Nhưng trung gian liên lạc của tổ chức sát thủ đã tiết lộ với tôi rằng thân chủ yêu cầu đích thân No.1 phải thực hiện nhiệm vụ ấy.
Nhưng hắn đã thất bại. Tiếng nói của người liên lạc xuyên qua máy biến âm đã bị thay đổi, trở nên bén nhọn và méo mó, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra sự lạnh lùng tàn nhẫn từ tín hiệu âm thanh phát ra.
Với tư cách là một sát thủ, đương nhiên tôi biết rõ kết cục khi nhiệm vụ thất bại là gì. Vậy nên danh hiệu sát thủ số một này kéo theo một nhiệm vụ khó nhằn đã rơi xuống đầu tôi. Mà tôi thì không có quyền từ chối.
Hơn nữa điều kiện gã (liên lạc) đưa ra cực kỳ tốt. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi không chỉ được lấy danh nghĩa No.1 trong truyền thuyết để về hưu, còn nhận được một hòn đảo nhỏ đứng tên chính mình ở Tây Thái Bình Dương, nghe nói cơ sở vật chất ở đó hoàn hảo đến mức có thể chống lại được lực tác động của vũ khí hạt nhân, đấy là chưa kể đến vàng và các khoản tiền mặt khác. Tôi phải nói rằng mạng sống của Mikage Reo còn đáng giá hơn những gì được rao trên các trang web ngầm.
Tôi bắt đầu theo dõi Mikage Reo. Việc này không hề đơn giản, bên cạnh y được phân phối một đội bảo an cực kỳ chuyên nghiệp, mỗi lần ra ngoài có hơn hai người kề cận bảo vệ, an ninh cảnh giới càng là dày đặc không thôi. Mặc dù nhờ sự trợ giúp của tổ chức, tôi đã bắt đầu thực hiện một phần kế hoạch, nhưng nếu chỉ dựa vào sức một mình tôi mà muốn tấn công trực diện thì đúng là mơ mộng hão huyền.
May mắn rằng thứ tôi không thiếu nhất chính là kiên nhẫn và thời gian. Tôi đã từng vì một mục tiêu mà ngồi xổm một chỗ nửa năm, sau đó triệt để bức chết đối phương. Đoàn đội dù hoàn mỹ đến đâu cũng phải có lỗ hổng, kế hoạch cẩn thận đến mấy cũng không tránh được sai sót. Đương nhiên tôi có thể đợi, đợi đến thời điểm cơ hội tới.
Sinh hoạt hàng ngày của gia chủ Mikage Reo có thể nói là quy luật đến mức nhàm chán. Theo thông tin tổ chức cung cấp, 08:30 sáng mỗi ngày y sẽ đến tập đoàn làm việc, đúng 06:00 tối tan sở, sau đó sẽ về nhà hoặc đi tiệc xã giao. Y có rất nhiều xe hơi, thường sử dụng Bentley Mulsanne, Maybach S680 hoặc Rolls-Royce Phantom, tất cả đều đã qua cải tiến tư nhân để lắp đặt lớp chống đạn. Thậm chí y còn cẩn trọng đến mức không đi một chiếc xe nhiều lần.
Nơi ở của Mikage được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó lòng lọt qua. Tổng bộ của tập đoàn Mikage là tòa nhà cao nhất tọa lạc ở Ginza, văn phòng chủ tịch ở tầng 60, trừ khi ngồi trên trực thăng, còn đâu không thể nào tìm thấy vị trí bắn tỉa thích hợp. Tôi chỉ có thể bắt tay vào hướng thực hiện khác, tìm ra điểm yếu của y.
Tất nhiên ai cũng có điểm yếu và phải trả một cái giá lớn vì nó. Yêu thích phụ nữ thì chết trên giường, ưa hưởng lạc thì chết chìm trong hồ bơi. Nhiệm vụ đơn giản nhất mà tôi từng thực hiện là truy sát một tên nghiện, chỉ cần tăng một chút liều lượng trong "hàng" mà hắn sử dụng (3). Cũng có khi gặp thế khó, ví dụ như một mục tiêu rụt cổ mãi trong căn nhà cũ của gã ở nông thôn, gã là một quân nhân có kinh nghiệm phong phú và là một bậc thầy phản trinh sát. Tôi từng giả làm người đưa thư, công nhân điện lực, thậm chí là cảnh sát, nhưng vẫn không thể thành công khiến gã mở cửa. Thay vì nói là một căn nhà thì nơi đó giống thành lũy hơn. Tường bên ngoài được xây từ vật liệu chống cháy, các cửa sổ được lấp kín bằng gạch, bên trong chắc chắn còn có các thiết bị cung cấp nước và năng lượng. Tôi đoán chỉ cần tôi nạy cửa đi vào, chờ đợi tôi sẽ là vô số cơ quan bẫy rập.
(3) Tăng liều lượng sử dụng ma tóe có thể dẫn đến sốc ma tóe tử vong.
Số mạng sống mà tôi hạ sát được ngày càng nhiều chỉ khiến tôi càng cẩn thận hơn, bởi vì không ai rõ ràng hơn tôi rằng việc cướp đi sinh mạng một con người dễ dàng đến mức nào. Tôi không hành động tùy tiện, nhưng cũng từng nghi ngờ gã đã đào một tầng hầm ngầm rồi trốn thoát. Mãi cho đến ngày sinh nhật của đứa con gái bốn năm không gặp, gã đã chủ động đi ra khỏi nhà.
Chỉ cần có nhược điểm, khắc sẽ lộ ra sơ hở. Rất nhiều người dùng tính mạng để cho tôi biết sự thật này, bởi vậy tôi đã quen làm một tên thợ săn ôm cây đợi thỏ, thà rằng trước đó bỏ thời gian làm công tác chuẩn bị kỹ càng, vì tôi không thể gánh được hậu quả do hành động hấp tấp gây nên.
Bởi vậy, để hiểu rõ hơn về mục tiêu, tôi đã mua tạp chí tài chính và kinh tế mà tôi vốn chưa từng xem qua. Những cuốn tạp chí có bìa in hình Mikage Reo đã không còn được xuất bản nữa, gương mặt đẹp trai đoan chính kia thu về được rất nhiều lời khen. Tôi không có nhiều hiểu biết về các thuật ngữ kinh tế, nhưng tôi đã từng nhìn thấy trên màn hình lớn ở ga tàu điện, ngay cả khi đối mặt với các chuyên gia và giáo sư do Đài Truyền hình Tokyo mời tới, vị chủ tịch trẻ tuổi này vẫn có thể bình tĩnh tiếp chuyện được. Ở độ tuổi này đã có thể ngồi vào vị trí như vậy, còn ngồi được vững chắc, tuyệt đối không thể chỉ dùng câu tuổi trẻ tài cao để khen ngợi.
Không ngủ không nghỉ để chờ đợi cũng không hề phí hoài. Vị tinh anh trong tinh anh này thường ghé qua một chung cư cao cấp. Thực ra điều này không hề kỳ lạ, kẻ có tiền nào cũng sẽ có vài bất động sản để lâm thời ở lại, nhưng nơi này lại không hề đứng tên y. Hoặc là nói, trong thông tin tổ chức cung cấp cho tôi không hề nhắc đến chung cư này.
Nói tới thì điều này cũng vẫn rất bình thường thôi, có thể là bất động sản đứng tên bạn bè, hoặc là nơi cho thuê tạm thời, vậy nên lúc đầu nơi này cũng không hề lọt vào tầm ngắm của tôi. Nhưng dạo gần đây số lần y đến ngày một nhiều, mỗi tuần thậm chí còn có ba bốn ngày nghỉ lại. An ninh của khu chung cư này đương nhiên cũng vô cùng nghiêm ngặt, nhưng so với nhà Mikage thì vẫn dễ tiếp cận hơn nhiều. Tôi giả trang thành một tên paparazzi, vờ rằng muốn chụp lại đời sống tình cảm của người nổi tiếng, tôi đã bỏ ra một số tiền cao ngất để mua lại camera giám sát thang máy từ một gã bảo vệ, thuận lợi tiếp cận được tầng mà Mikage Reo đang ở. Chuyện tiếp theo phát triển hết sức tự nhiên. Tôi lại vung một số tiền lớn thuê căn hộ đối diện của một đôi tình nhân ở cao ốc bên cạnh để dễ bề quan sát. Bắn tỉa thực ra không phải thế mạnh của tôi, nhưng nếu mục tiêu ở trong phạm vi lý tưởng thì không phải là không được.
Tôi lặng lẽ nằm xuống ban công, dùng kính ngắm hỗ trợ quan sát ban đêm để theo dõi từng chuyển động của người ở chung cư đối diện. Vừa nhìn qua trái tim tôi đã đập nhanh hơn một nhịp: tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong căn phòng ấy còn có một người khác.
Đó là một người đàn ông. Từ góc nhìn của tôi có thể thấy được hắn đang nằm trên ghế sô pha, lộ ra phần gáy trắng, sau đó Mikage Reo bước vào, hình như bọn họ nói gì đó. Sau đó... hai người hôn nhau. Đúng vậy, hôn môi. Rồi cả hai cùng đi về phía phòng ngủ. Điện phòng khách vụt tắt.
Quan hệ tình nhân của bọn họ quá rõ ràng, tôi hơi thất thần nhìn về phía ô cửa sổ tối đen. Dù sao hình tượng bên ngoài của Mikage Reo cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim luôn giữ mình trong sạch. Theo những gì tôi quan sát được, y không hề ra vào quán Karaoke hoặc hộp đêm--dù rằng điều đó hẳn nhiên sẽ giúp nhiệm vụ trở nên dễ dàng hơn. Công việc xã giao của y thường được tổ chức tại câu lạc bộ cao cấp thuộc tập đoàn của y, chỉ có thành viên cấp cao đủ tư cách vào, hơn nữa y cũng không bao giờ qua đêm ở đó. Tôi không ngờ tình nhân của người thừa kế gia tộc Mikage lại là một gã trai, không những thế, thoạt trông hắn còn khá cao. Không cần nói cũng biết đây là thu hoạch bất ngờ. Bàn tay đang nắm chặt của tôi hơi run lên, trực giác cho tôi biết đây chính là một cơ hội tuyệt vời. Khả năng cao người đàn ông này chính là nhược điểm của Mikage Reo.
Thời gian trước ngồi canh chừng ở đây tôi không hề có ấn tượng gì về hắn. Điều này nói lên rằng hắn hầu như không ra ngoài bao giờ, có thể là đối tượng mà Mikage Reo đang che giấu. Suy đoán này khiến tôi càng tự tin hơn, những chuyện này cho thấy Mikage vô cùng quan tâm hắn.
Vì vậy tôi quyết định điều tra từ người đàn ông này, tìm kiếm thông tin của hắn dễ dàng hơn Mikage Reo nhiều lắm. Khi nhìn tờ thông tin mỏng dính, tôi rốt cuộc hiểu tại sao lần này tổ chức lại hành động nhanh như vậy--vì thông tin của hắn còn chưa đầy một trang giấy. Nagi Seishiro, tốt nghiệp Đại học Nghệ thuật Tokyo. Mặc dù là sinh viên nổi tiếng ngành nhiếp ảnh nhưng sau khi tốt nghiệp lại không hề có một công việc nghiêm túc, thậm chí còn từng làm công trong một cửa hàng tiện lợi. Năm ngoái hắn đột nhiên ra nhập phòng quảng cáo của tập đoàn Mikage, nửa năm sau lại đột nhiên từ chức. Điều này khiến tôi không thể không nghĩ nhiều. Tôi nhìn gương mặt trên lý lịch sơ lược, kể cả có là ảnh trong căn cước cũng không hề thua kém bất cứ người nổi tiếng nào, tôi hình như hiểu được vì sao hắn có thể thu hút được thiếu gia Mikage: nam sinh gia thế trong sạch, còn có ngoại hình đẹp và dáng người như mẫu ảnh.
Làm một thân phận giả và một lý lịch giả đối với tôi dễ như bỡn, nói đi cũng phải nói lại, phần lớn cuộc đời tôi đều sống dưới thân phận kẻ khác. Dưới sự giúp sức của tổ chức, tôi thuận lợi ra nhập tập đoàn Mikage, sau một thời gian tìm hiểu, những gì nhân viên khác kể lại hơi chệch với suy đoán của tôi: Nagi Seishiro đúng là nhân viên giữa đường chen chân vào bộ phận quảng cáo, nhưng đó là do hắn được một vị nhiếp ảnh cả Nhật Bản ai cũng biết tới đề cử vào - người đó vốn là giảng viên đại học của hắn. Hơn nữa trong thời gian thử việc hắn đã hoàn thành xuất sắc một kế hoạch giúp cho lượng tiêu thụ ảm đạm của sản phẩm nào đó được tăng lên. Tại bữa tiệc chúc mừng, chủ tịch không hề tiếc lời khen ngợi hắn. Nghe nói hắn được đề cử vượt hai cấp lên vị trí phó giám đốc bộ phận quảng cáo, cũng có lời đồn là vị trí trợ lý chủ tịch, nhưng không biết tại sao hắn lại từ chối, không lâu sau đó thì nghỉ việc. Các nhân viên khi nói đến người này đều rất say sưa, đồng thời thể hiện sự khó hiểu về quyết định của hắn.
Chẳng có gì khó hiểu hết. Tôi thầm trả lời trong lòng. Chỉ là hắn biết thức thời thôi, rõ ràng được bao nuôi thoải mái hơn so với việc đi làm nhiều. Nhưng hiển nhiên những người khác không biết gì về chuyện này. Niềm tin của bọn họ dành cho chủ tịch có chút mù quáng, cho dù tôi nói ra sự thật cũng chẳng ai tin, có khi còn bị chỉ trích ngược lại--nhưng điều này tôi hiểu được. Văn phòng chủ tịch ở cao tận tầng mây, nhưng bản thân chủ tịch lại rất gần gũi. Y thường xuyên xuống thăm hỏi các nhân viên tăng ca, nếu như đang trong giờ làm gặp được y, y cũng sẽ chào hỏi hết sức thân mật, hai vệ sĩ to như cột điện, vừa nhìn đã biết không phải trợ lý bình thường đi bên cạnh cũng không hề ảnh hưởng đến sự quyến rũ của y. Tôi đại khái cũng hiểu được tại sao y còn trẻ như vậy đã có thể lèo lái được một con quái vật (4) khổng lồ như thế: đây là một con người vô cùng hoàn hảo, từ bề ngoài, suy nghĩ, trí tuệ, tính cách, tất cả đều không chê vào đâu được. Nhược điểm duy nhất của y e là chỉ có mỗi người đàn ông ở căn hộ kia. Hóa ra con người hoàn hảo đến vậy (5) cũng chỉ là một kẻ phàm ưa hình thức, tôi có chút thương cảm cho hắn (Nagi), rồi lại có chút ghen tị với người tóc trắng vô tri sống trong hạnh phúc đó.
(4) Con quái vật ở đây chỉ tập đoàn Mikage.
(5) 六边形战士.
Mặc dù trở thành nô lệ tư bản đã khiến thời gian của tôi hơi eo hẹp, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì mục tiêu cũng bận rộn như tôi--Sắp đến cuối năm, công việc của tập đoàn bề bộn, có thời gian y còn cắm chốt suốt trong văn phòng. Mà người đàn ông ở căn hộ cũng không hề bước chân ra khỏi nhà, một người phụ nữ lớn tuổi của nhà Mikage sẽ định kỳ đến đưa đồ cho hắn. Khi tổ chức vừa thúc giục thực hiện nhiệm vụ, cơ hội của tôi cuối cùng cũng đến.
Cuối năm, tập đoàn Mikage mở một buổi tiệc tất niên rất long trọng, vốn là một người mới như tôi không có cơ hội tham gia, nhưng tôi đã lấy lý do muốn được chiêm ngưỡng phong thái của chủ tịch ở khoảng cách gần để năn nỉ trưởng bộ phận đưa tôi theo để tôi được tiếp thu thêm tri thức mới. Lý do này một phát ăn luôn. Không bằng nói, ở tập đoàn Mikage này, hầu như mọi người đều dính một loại ma pháp thần bí nào đó rồi nhanh chóng quy phục Mikage Reo.
Hội trường tổ chức buổi tiệc là một khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn, bảo an tại hiện trường vô cùng đông và việc xét người cũng rất nghiêm khắc, khách mời muốn được thông qua phải có thiệp mời, thẩm tra đối chiếu danh tính và ảnh chụp. Một tháng trước tôi đã tháo hết linh kiện súng lục và ống giảm thanh, sau đó giả trang thành nhiều thân phận khác nhau để giấu kỹ ở nhiều nơi trong khách sạn. Được tổ chức hiệp trợ có trong tay bản vẽ khách sạn, tôi đã nằm lòng các lối thoát hiểm và vị trí có camera giám sát. Tính đến hiện tại, mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Như thường lệ, Mikage Reo đọc diễn văn khai mạc buổi tiệc, hương nước hoa từ quần áo và những mái đầu, sự va chạm của những chiếc ly thủy tinh. Bình thường các đồng nghiệp nữ luôn mặc âu phục dành cho thành phần trí thức, hôm nay đã trang điểm vô cùng khéo léo và khác lên người những bộ lễ phục hoa lệ, nhưng rõ ràng chủ tịch không hào hứng cho mấy. Bài diễn văn của y ngắn gọn lắm, khuôn mặt cũng không ôn hòa như thường ngày, sau khi xuống sân khấu, y nói vài câu với các giám đốc rồi vội vàng rời khỏi bữa tiệc. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng dù sao mục tiêu hành động một mình cũng có lợi cho tôi. Tôi tùy tiện bịa ra lý do để rời khỏi hội trường, chuẩn bị lắp ráp vũ khí.
Sau khi ra khỏi toilet, tôi đã trở thành một gã nhân viên sửa chữa của khách sạn. Súng ống đã chuẩn bị đầy đủ, đang nằm cùng ống giảm thanh trong hộp dụng cụ của tôi. Những viên đạn quan trọng được tôi giấu trong phòng bảo trì thiết bị. Bình thường không có mấy người ra vào chỗ đó. Tôi lách người vào, thò tay với tới tủ thiết bị--Không có! Tôi sờ soạng kiểm tra lại với vẻ không thể tin được, sao lại thế?? Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm tầng rồi?? Nhưng đây không phải lúc tự hỏi, một người ưa hoàn hảo như tôi sẽ không chỉ giấu đạn ở một chỗ. Khi tôi chuẩn bị đi lấy đạn dự phòng, cửa phòng thiết bị có tiếng động. Tôi không kịp suy nghĩ gì, theo bản năng nép mình vào ngăn tủ chật hẹp trong vài giây.
Cửa mở, tiếng bước chân vang lên. Tốt nhất là người kia chỉ đến lấy đồ rồi đi luôn, nếu là một tên thợ sửa chữa xui xẻo nào đó thì tôi sẵn sàng đánh ngất gã nếu gã tìm thấy tôi. Tôi không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, nhưng xử lý những sự kiện phát sinh đột ngột là kỹ năng cần có trong công việc của chúng tôi.
"A... Nagi... chờ một chút..."
Rầm một tiếng, người kia đập mạnh vào ngăn tủ mà tôi đang trốn, nhưng khiến tôi chảy mồ hôi lạnh chính là giọng nói này, tôi sẽ không nhận nhầm, người này là Mikage Reo. Nhưng tại sao y lại ở đây?? Nagi?? Nagi Seishiro cũng tới hả??
Trong bóng tối, tôi nương theo chút ánh sáng chiếu qua khe tủ để quan sát tình hình bên ngoài. Ngăn tủ này chỉ cao tầm một mét, cố gắng lắm cũng chỉ thấy được chân của Mikage Reo. Y bị kẹp giữa ngăn tủ và Nagi Seishiro, đôi giày hàng đặt làm từ da cá sấu sáng bóng hẳn nhiên là của y, còn đôi boot Martin phía sau là Nagi Seishiro.
Khóa thắt lưng cọ xát với quần áo tạo ra tiếng sột soạt, một giây sau, chiếc quần Tây không có lấy một nếp nhăn của Mikage Reo rơi xuống trước mặt tôi--y còn dùng đai kẹp giữ áo sơ mi! Đai kẹp đen nhánh nổi bật giữa làm da trắng nõn, chiều cao vừa đủ của ngăn tủ giúp tôi không cần cúi đầu cũng thấy hết mọi chuyện. Tình huống này phát sinh ngoài dự liệu của tôi, cho dù có là tình huống nhiệm vụ yêu cầu thì tôi cũng chưa bao giờ xem cảnh đối tượng nhiệm vụ "lên giường" ở khoảng cách gần như vậy. Dục vọng lên men cùng tiếng thở dốc, sự nguy hiểm khi bị phát hiện, cái chết và tình dục--Tôi đưa tay lên che miệng, đồng thời phát hiện ra bản thân mình cũng đã cương cứng.
Xem ra Mikage Reo cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Nagi Seishiro, dường như y đang muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại bị hôn đến mức chẳng thể nói thành lời. Tôi không ngờ được rằng người thừa kế của một tổ chức xã hội đen tiếng tăm lại nằm dưới. Rõ ràng y luôn quen với việc nắm giữ vị trí chủ đạo trong mọi chuyện, không bao giờ chấp nhận bất cứ hành vi khiêu khích nào--Nhưng rõ ràng dưới mắt tôi bây giờ đây, lúc làm tình y lại là người ở thế yếu, bị kéo vào phòng thiết bị lộn xộn, quần bị kéo xuống và bản thân y thì bị hôn đến mức không thể điều hòa được hơi thở.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi quan sát Nagi Seishiro gần đến thế, nói đúng hơn thì là nửa người dưới của hắn. Tay trái của hắn giữ eo Mikage Reo, tay phải men theo bắp đùi rồi luồn vào quần lót nhào nặn mông y. Tay hắn rất to, cỡ giày cũng lớn hơn Mikage Reo một chút. Lúc này, tôi mới thoáng thấy một đoạn dây thò ra từ quần lót của người thừa kế nhà Mikage, đoạn dây đó được buộc một vòng quanh đùi y.
Là love egg.
Gia chủ đương nhiệm của nhà Mikage, chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Mikage, tại buổi họp thường niên của tập đoàn, y đã đứng trên bục đọc diễn văn với một món đồ chơi tình dục trong đít trước sự chứng kiến của hàng trăm người ngưỡng mộ y. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao hôm nay sắc mặt y trông tệ đến thế. Điều này khiến tôi cảm thấy hoang đường vô cùng, nhưng đồng thời cũng kéo lên một cảm giác hưng phấn kỳ lạ. Ngón tay của Nagi Seishiro lướt qua, dễ dàng lột xuống chiếc quần lót đã ướt đẫm của y. Mùi vị tình dục lan tràn khắp bầu không.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro