5 (H)
⚠️ Cảnh báo: Chương này chứa nội dung mô tả hành vi tự hại bản thân. Độc giả cân nhắc trước khi tiếp tục.
. . .
Nagi và Reo đã quay về bên nhau được hơn một năm.
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ tốt đẹp như vậy, nhưng rồi... Mọi thứ dần thay đổi.
Trên làn da trắng ngần của em ấy bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím. Khi phát hiện ra cậu đã vội vã bôi thuốc, xoa bóp cho em rồi nhắc nhở em phải đi đứng cẩn thận. Thế nhưng chúng ngày một nhiều hơn, trải khắp các vùng da trên cơ thể.
Mỗi tối, cậu đều cẩn thận rửa sạch từng vết thương cho em, lau sạch bằng khăn ấm rồi bôi thuốc cẩn thận. Tay cậu run lên, đau lòng nhìn những vết thương mới. Và mỗi lần như thế, trái tim Nagi lại nứt vỡ thêm một chút.
Nagi từng quỳ gối trước em, nắm chặt lấy đôi tay gầy rồi cầu xin đến khổ sở. Cầu xin em đừng làm hại bản thân, cầu xin em chia sẻ tâm sự và tổn thương của mình cho cậu... Cầu xin em hãy dựa dẫm vào cậu.
Thế nhưng em ấy chỉ im lặng.
Rồi vào một đêm, khi cậu chợt tỉnh giấc. Nhìn thấy khoảng giường bên cạnh trống không, em đã đi đâu mất. Cậu tìm kiếm khắp căn nhà rồi cuối cùng tìm thấy em ngồi co ro trong phòng tắm, nước xối ào ạt lên vai, làn da lạnh toát. Trên cổ tay em, có những vết thương mới. Con dao nam rơi dưới nền loang lổ máu.
Nagi hốt hoảng quỳ xuống, dùng khăn tắm bịt chặt miệng vết thương rồi gọi cấp cứu. Cậu bế em ra khỏi phòng tắm, đặt nằm xuống ghế sofa ngoài phòng khách. Trong lúc chờ xe cứu thương, đôi tay cậu run rẩy sơ cứu cho em, vết thương không quá sâu nhưng chảy rất nhiều máu. Thế nhưng em ấy chỉ lặng im nhìn cậu băng bó cho mình, ánh mắt giống như đã chết.
Đêm hôm ấy, sau khi được cấp cứu ổn định, bác sĩ trực khuyến nghị gia đình nên cân nhắc nhập viện theo dõi tâm thần. Cậu đồng ý, sắp xếp một lịch hẹn khẩn cấp. Vậy nhưng em từ chối, nói rằng đó chỉ là một lần bốc đồng.
Nagi không tin vào cái gọi là "một lần bốc đồng". Tất nhiên dù cho em không muốn thì cậu vẫn sẽ nhất quyết kí giấy điều trị. Thế nhưng Nagi vẫn nhìn em thật lâu, ánh mắt nặng trĩu. Cậu nắm lấy đôi tay em, xoa nhẹ vết thương đã được băng bó. Không biết lúc ấy em đã suy nghĩ ra sao, chỉ thấy em khẽ cụp mi, im lặng không phản đối nữa...
Những ngày sau đó Nagi bắt đầu thức giấc giữa đêm, kiểm tra xem em còn nằm bên cạnh hay không. Bắt đầu gõ cửa phòng tắm mỗi khi em ở bên trong quá lâu. Bắt đầu để ý cả những điều nhỏ nhặt nhất, như cách em bước đi, cử động cánh tay, hay bất kỳ dấu vết nào khác trên làn da em. Nagi cảm thấy mình đang đánh mất Reo từng chút một, dù em vẫn nằm ngay trong vòng tay cậu mỗi đêm.
Vậy nhưng sau đó trạng thái của em ấy trở nên khá hơn. Không còn bị thương nhiều, cũng ngoan ngoãn điều trị tâm lí. Nagi tưởng rằng mình đã giữ được em.
Thế nhưng ngày hôm ấy, khi cậu tỉnh dậy đã là trưa muộn và khi vươn tay sang bên cạnh, chỉ chạm vào khoảng giường lạnh ngắt. Đầu óc Nagi nặng trĩu vẫn còn đang mơ màng.
Reo... Em ấy biến mất như chưa từng nằm cạnh cậu đêm trước. Và... em ấy đã bỏ thuốc cậu.
.
Ba đêm liền không ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình ảnh em nằm bất động giữa vũng máu, ánh mắt trống rỗng, bàn tay lạnh ngắt không còn sức cử động.
Nếu lần này không tìm thấy em nữa... nếu em thực sự biến mất mãi mãi... Nagi ôm suy nghĩ ấy mà cật lực tìm kiếm em trong vô vọng.
Đêm ngày thứ tư, cậu đã bị một đám người lạ mặt bao vây và đánh đập dã man. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nagi chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, rồi ánh đèn đường lóa lên trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cậu bị đánh ngã xuống nền xi măng lạnh ngắt. Một cú đấm nặng trịch giáng vào hàm, kế tiếp là những cú đá liên hồi vào bụng, lưng và đầu.
Mùi máu tanh nồng tràn lên miệng, vị kim loại đậm đặc, mắt cậu hoa lên trong cơn choáng váng. Tiếng chửi rủa, tiếng giày đạp lên người và tiếng xương kêu răng rắc... Cuối cùng cậu không thể chịu nổi mất ý thức.
Nagi tỉnh lại ở bệnh viện vào ngày hôm sau. Gãy tay phải và trấn thương nhẹ ở vùng đầu. Vậy nhưng sau ba ngày theo dõi, cậu đã vội vã làm thủ tục xuất viện.
Vết rách sau đầu vẫn còn chưa lành cùng với cánh tay bó bột gây rất nhiều bất tiện. Vậy nhưng cậu cứng đầu mà đi tìm em ở khắp nơi.
Và đêm hôm đó, em ấy quay về bên cậu. Hơn một tuần... Đã hơn một tuần kể từ ngày em biến mất. Reo đứng trước cửa nhà cậu, chiếc áo của em mỏng manh và lấm lem vết bẩn. Khuôn mặt em gầy gò, tái nhợt lẫn bơ phờ.
"Reo..." - Giọng Nagi run rẩy đến mức chẳng còn nhận ra.
Nagi lao đến muốn ôm lấy em, nhưng em lại tránh khỏi cái ôm ấy khiến cậu sững người.
"Người em bẩn lắm." - Reo vừa nói vừa bước vào trong nhà.
"Em mượn nhà tắm chút nhé?" - Em nói rồi định đi nhưng cánh tay lại bị người sau lưng giữ lấy, ôm từ phía sau. Nagi ôm em rất chặt, đầu tựa vào vai em. "Em đã đi đâu..." - Giọng cậu run rẩy lẫn nghẹn ngào. Reo đứng lặng để cậu ôm hồi lâu, đến tận khi cảm thấy bên vai áo mình ẩm ướt mới quay người lại.
"Đừng khóc." - Em ôm lấy gương mặt Nagi, tay lau vệt nước mắt.
"Em đã hứa sẽ không đi nữa mà..." - Nagi khóc rất ấm ức, vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ lên vết rách nơi khóe môi em, rồi khựng lại, sợ làm em đau. Mắt cậu vẫn hoe đỏ, vai vẫn run lên theo từng nhịp thở.
"Em xin lỗi" - Reo lí nhí, giọng lạc đi. "Đừng ôm nữa, người anh cũng bẩn rồi."
"Anh tắm chung với em..." - Nagi nói bằng giọng mềm nhũn như xin xỏ. Đợi một hồi vẫn thấy em im lặng mới nói tiếp: "Anh không làm gì đâu."
Em nghe thế liền bật cười, kiễng chân hôn cậu một cái rồi chê bai: "Anh thành ra như vậy còn định làm gì em nữa."
. . .
Trong phòng tắm.
Nagi cởi bỏ từng lớp vải trên người em xuống. Những vết bầm đã tan dần nhưng vẫn ẩn hiện. Mặc dù không có thêm vết mới, thế nhưng cơ thể em lại gầy guộc, sống lưng lộ rõ, từng đường xương nhấp nhô dưới làn da tái nhợt - nơi chằng chịt các dấu hôn xanh đỏ.
Những dấu hôn đó vài vết còn rất mới, vài vết cũ hơn đang tan dần... Chúng không phải của cậu...
Ngón tay Nagi run rẩy khi chạm vào cổ tay em, nơi hàng loạt vết hằn tím tái. Reo vẫn im lặng. Em hơi co người lại khi Nagi đụng chạm cơ thể mình, nhưng cố để không né đi. Em ấy hình như nhạy cảm hơn rất nhiều.
"Nói cho anh biết đi... Xin em" - Nagi nói với em bằng giọng nói run rẩy: "Reo à, anh... Cầu xin em mà."
Em chỉ khẽ cười. Nụ cười mỏng tang và vô nghĩa.
Nagi cúi đầu, trán tựa lên vai em, ngực siết lại trong cảm giác hối hận đến tột cùng: "Là tại anh đúng không."
"Nagi, anh có giận không?" - Reo quay lại nhìn cậu, đôi môi còn chưa lành hẳn đã nhếch lên cười. Nụ cười thật tinh nghịch.
"Trả lời anh" - Nagi nghẹn giọng.
"Là bố em đánh" - Em thản nhiên nói, nhẹ như một câu chuyện tầm thường.
"Vì anh à..."
Reo không phủ nhận,Chỉ cười rồi bảo: "Em sẽ kể cho anh tất cả" - Reo thì thầm, môi gần như chạm lên tai của cậu. "Với một điều kiện."
"... Em muốn gì?". Vừa nói, tay vừa miết trên làn da của em.
"Chúng ta làm đi."
Nghe em nói vậy khiến Nagi lặng người.
"Em đang bị thương..."- Nagi đáp. Ánh mắt cậu phức tạp.
Reo vòng tay qua cổ cậu, ôm chặt: "Làm ơn... Em muốn anh mà." Giọng em run rẩy như cầu xin, vừa sợ hãi vừa trống rỗng. Reo của cậu, em ấy... đã làm sao thế này.
. . .
Trong căn phòng ngủ tối mờ, chỉ còn ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên bức tường trống.
Không bắt đầu bằng nụ hôn môi như mọi lần. Em ấy chỉ để Nagi ôm vào lòng, cả người như chìm trong mớ hỗn độn giữa yêu thương và tội lỗi. Khi Reo buông ra, môi em trượt xuống, hôn lên xương quai xanh của cậu, rồi bất chợt cúi thấp hơn...
"Reo..." - Nagi khẽ gọi.
Em ấy cởi chiếc khăn tắm lỏng lẻo buộc trên eo cậu xuống. Thứ đó đã cương cứng và nóng bỏng. Nó bị em xoa nắn, hôn lên và liếm láp. Reo ngậm vào trong miệng, rất khó khăn vì kích cỡ ấy. Nó cọ vào vết rách bên khóe môi, rất đau nhưng em vẫn không dừng lại. Như con thiêu thân mà tự làm mình đau đớn.
Reo dùng cả hai tay giữ lấy phần gốc, nhấp miệng đều đặn. Mỗi lần kéo ra lại để đầu lưỡi liếm quanh khấc, rồi lại ngậm vào sâu hơn nữa. Nagi ra trong cuống họng em, đặc nóng. Mùi vị nồng nặc, lan khắp khoang miệng. Cậu rút ra chậm rãi, thứ đó vẫn còn giật nhẹ.
Nagi ôm lấy muốn lật người em xuống dưới thân mình nhưng bị ngăn lại. Reo bất ngờ đẩy cậu ngã xuống giường. Em leo lên người cậu, hai chân tách ra quỳ gối hai bên hông. Tay nắm lấy thứ kia, vẫn còn cứng.
"Anh... nằm yên đi." - Không đợi Nagi đáp, Reo tự đưa nó vào. Bên trong em cắn chặt đến lỗi khiến cậu rên lên, hai tay ôm lấy đùi em. "Reo... ưm-"
Em bắt đầu di chuyển, nhịp ban đầu chậm, nhưng đầy kiểm soát. Mỗi lần em nhấc hông rồi ngồi xuống, phần đầu lại đâm sâu vào tận trong, khiến bụng dưới căng tức. Reo chống tay lên ngực cậu, gồng người, mồ hôi lấm tấm trên thái dương.
"Nagi... Nagi à" - Reo gọi tên cậu bằng giọng đứt quãng và yếu ớt, nước mắt em rơi xuống, lăn trên má. Đó chẳng phải nước mắt vì cơn hoang lạc. Em ấy... đang đau khổ ư..?
Nagi hoảng hốt chồm dậy, ôm lấy em. Tấm lưng gầy gò ấy đang run lẩy bẩy, vừa yếu ớt vừa khổ sở. Reo của cậu đang khóc, em ấy đau khổ vì điều gì...
"Reo... em đừng khóc" - Vết rách bên môi đã lại bong ra và chảy máu vì bị em cắn chặt để ngăn tiếng nấc nghẹn. Nagi vén lọn tóc em ra sau tai, ôm lấy bên má ướt rồi hôn em, vừa để dỗ dành vừa để em không tự làm đau mình nữa.
Vậy nhưng em ấy lại hoảng loạn đẩy cậu ra, sắc mặt nhợt nhạt và sợ hãi. Em ấy bụm miệng rồi bò lê lết đến bên mép dường, nôn ọe xuống dưới sàn. Reo co rúm người, hai tay ôm mặt, cả cơ thể đều run rẩy. Hơi thở em gấp gáp. Nước mắt trào ra, hòa cùng mồ hôi lạnh.
"Đừng hôn em!"
Reo hét lên, đôi tay vô thức cào cấu lên da mặt, lên vết sẹo bên má, khiến để lại những vệt dài xây xước. Nagi thấy một loạt phản ứng đó của em cũng sợ đến ngây người, lao đến mà giữ chặt đôi tay kia. "Reo... nhìn anh, được không? Bình tĩnh lại."
Nhưng Reo vẫn cuộn tròn, run rẩy, miệng mấp máy muốn nói, nhưng chỉ thều thào được vài tiếng. Mỗi cử động của Nagi đều khiến em giật mình, co rúm lại.
"Anh không làm gì em đâu... chỉ ở đây thôi, được không?" - giọng cậu trầm, vững, cố khống chế nỗi lo trong mắt. Nagi nhìn từng cử động run rẩy của Reo, lắng nghe nhịp thở gấp gáp.
Cậu ngồi cạnh trấn an em ấy một hồi lâu, đến tận khi Reo dần bình tĩnh lại. Em ấy từ từ ôm lấy Nagi, vùi vào vai cậu. Cả người em co quắp, vừa muốn dựa vào, vừa sợ hãi.
Nagi hít sâu, nhẹ nhàng ôm Reo vào lòng, không hôn, không cử chỉ quá gần, chỉ đặt tay cố định lên lưng em, giữ vững. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh đưa em vào phòng tắm nhé?"
Reo không trả lời mà chỉ lặng yên, nước mắt ứa ra thấm ướt cả mảng da trên vai cậu. Nagi từ từ bế em lên, chỉ còn một bên tay trái nên cũng đôi chút chật vật. Cậu cẩn thận từng nhịp, đưa em vào trong phòng tắm.
Nước trong bồn đã ấm sẵn, Nagi bế em vào đó, đặt khẽ như nâng niu một món đồ dễ vỡ. "Em nghỉ ngơi đi."
Trong làn nước ấm áp, em từ từ nhắm mắt rồi lịm dần. Không gian chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt và hơi thở đều.
Tắm xong, Nagi lau khô người cho em rồi bế ra phòng ngủ. Cậu thay chăn và ga giường mới, cẩn thận đỡ em nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang ngực rồi cũng nằm xuống bên cạnh.
Reo của cậu, em ấy đã phải chịu đựng những gì... Em ấy từng thích hôn cậu nhất, bây giờ lại ghê tởm chuyện đó. Và còn... Những dấu hôn kia. Nhưng rồi nhìn xuống em đang yên giấc trong lòng mình, lại thôi. Chuyện đó để cho ngày mai, hôm nay... đến đây là đủ rồi. Căn phòng lặng im, chỉ còn lại tiếng tim đập trong ngực và tiếng hơi thở của hai người hòa cùng nhau. Bình yên và ấm áp.
.
.
.
Sáng ngày hôm sau.
Nagi dậy sớm, rồi rời giường thật khẽ khàng. Cậu vào bếp, nấu một bữa sáng đơn giản. Khi xong xuôi lại quay vào phòng, cúi xuống hôn lên trán em rồi thì thầm: "Dậy ăn sáng thôi." Reo vẫn còn ngái ngủ, khẽ níu tay cậu, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngồi dậy, khoác tạm chiếc áo sơ mi rồi lững thững ra bàn ăn.
Xong xuôi bữa sáng, em ấy mới lại đi thay đồ. Reo nói rằng hôm nay muốn hẹn hò với cậu, em còn nói muốn đến công viên giải trí. Còn Nagi, dù trong lòng còn nhiều điều muốn nói. Thế nhưng vẫn cưng chiều mà làm theo ý của em.
Công viên giải trí - nơi ấy ồn ào, náo nhiệt và rất đông đúc. Em đi bên cạnh cậu, tay nắm lấy tay. Nagi thấy em cười, thật hồn nhiên và tươi sáng. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cậu lại nặng nề. Cứ mỗi khi em im lặng một chút, cậu lại thấy bất an.
Reo kéo cậu tới khu tàu lượn siêu tốc, đòi chơi cho bằng được. Lúc tàu lao xuống dốc em hét lên đầy phấn khích, tóc rối tung trong gió, mắt nhắm nghiền lại. Nagi ngồi cạnh, tay vẫn nắm chặt lấy tay em.
Họ chơi bắn súng. Reo thắng được phần thưởng là một con mèo bông trắng. Em đưa nó cho Nagi, cười bảo: "Giống anh quá."
Cậu nhìn con mèo, rồi nhìn em. Nó trông giống em hơn, đều dễ thương và xinh xắn.
Họ đi dạo một vòng quanh khu trò chơi, ghé qua quầy kem gần đài phun nước. Ăn xong lại đi chụp ảnh. Năm tấm. Bốn tấm đầu là cười, là làm mặt xấu, là giỡn nhau. Tấm cuối, Reo hôn lên má cậu. Cả hai đều vui vẻ và cười thật tươi sáng...
.
Cuối chiều, nắng hoàng hôn đổ màu vàng rực. Trên nền trời lửng lơ vài vệt mây mỏng, ánh sáng trải dài khắp công viên, len lỏi qua từng tán cây và từng mái hiên. Reo ngẩng đầu nhìn vòng đu quay đang chậm rãi hạ xuống, rồi quay sang cậu.
"Lên đó đi."
Nagi gật đầu.
Ở trong khoang mọi thứ đều yên lặng - chỉ có tiếng chuyển động của vòng quay và hơi thở ngắt quãng của cậu. Reo không nói gì. Cậu cũng không. Chỉ chăm chú ngắm nhìn em. Em ấy nhìn ra ngoài, nơi bầu trời đang chuyển màu.
Chiếc cabin lên đến điểm cao nhất rồi bắt đầu hạ dần xuống. Từ trên này, hoàng hôn trông càng rực rỡ, lúc bấy giờ trông giống như một vệt máu loang đang thấm đỏ thành phố và cũng giống như đang ôm trọn lấy thành phố ấy bằng những vệt nắng sắp tàn.
Đến tận khi cabin đã sắp đi hết một vòng, Reo mới quay sang. Gương mặt em rực lên dưới ánh chiều đỏ thẫm. Em ấy đang cười.
"Nagi." - Giọng em nhỏ, gần như tan vào không khí. "Bây giờ anh còn muốn biết không?"
Nagi hơi giật mình. Mắt cậu chớp một cái, rồi gật đầu thật chậm.
"Hôm nay em rất vui." - Em nói, ánh mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng chói lòa: "Anh có thấy vui không?"
Nagi mím môi, thận trọng hỏi: "Em muốn nói gì..."
"Em chỉ muốn anh có một kỷ niệm cuối cùng thật đẹp."
"Ý em... là sao?"
Reo không trả lời. Em chỉ đứng dậy, bước tới ngồi xuống cạnh cậu. Khoảng cách đột ngột thu hẹp làm Nagi thấy có chút hoảng.
"Mấy vết đó"- Em khẽ nói, mắt vẫn nhìn cậu - "Em bị dạy dỗ vì trì hoãn việc kết hôn."
Không khí trong cabin chùng xuống như có ai vừa rút hết ôxy. Nagi mở miệng định hỏi, nhưng cổ họng khô khốc, không thể nói được gì dù là vài tiếng ú ớ.
"Là do anh mà? Cứ bám lấy em mãi." - Em vừa nói vừa leo lên đùi cậu, tay ôm sau gáy. Trong vô thức Nagi cũng ôm lấy eo của em. Hai cơ thể cận kề, hành động và lời nói đều mâu thuẫn.
"Em chán rồi" - Giọng Reo vẫn đều đều - "Chuyện của chúng ta... Em không muốn tiếp tục nữa." Vừa nói em vừa vén lọn tóc cậu ra sau tai, nhẹ nhàng và thân mật hơn bất cứ lần nào.
"Nagi, nếu anh cảm thấy đủ rồi... Vậy thì buông tha cho em đi."
Nagi buông em ra, rời khỏi thân nhiệt ấm áp trong lòng. Cậu ôm lấy gương mặt em, hôn lên trán thật khẽ. Đến khi rời ra, đôi mắt Nagi đã ướt đẫm, ánh nhìn lại mang đầy nỗi u sầu và đau khổ. Thế nhưng đôi môi vừa hôn em lại đang mỉm cười.
"Em lại định âu yếm với anh rồi nói chia tay như lần trước à?"
"..."
"Em có biết... mỗi khi em nói dối đều sẽ tránh ánh mắt anh không?" - Nagi nắm lấy bàn tay em, hôn lên các ngón. Khi ngước nhìn lên, cậu thấy gò má em từ khi nào đã ướt đẫm. Đôi mắt đẹp và trong sáng kia, bây giờ lại hoe đỏ... Em ấy đang khóc.
Nagi đưa tay lau cho em, chạm nhẹ lên khoé mi rồi lên cả gò má. Dịu dàng đến thế nào mà khiến nước mắt em càng rơi thêm... Cậu ôm lấy em ấy lần nữa, hôn lên đôi mắt đẹp rồi thì thầm:
"Reo à, anh đã nói sẽ không bao giờ buông tay em nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro