7
⚠️ Cảnh báo: Chương này chứa các yếu tố tâm lý nặng nề và mô tả hành vi cố gắng tự sát. Độc giả cân nhắc trước khi tiếp tục.
. . .
Vậy là... Cuối cùng em vẫn chọn chấm dứt với Nagi , dù cho cậu ấy có cố gắng níu kéo.
Sau khi đạt được mục đích ông ta không còn giam nhốt, đánh đập em và cũng không còn gọi những người phụ nữ kinh tởm kia đến. Đó là "đặc ân" của ba dành cho em vì đã nghe lời.
Thế nhưng, Reo đã cố tự sát.
Người giúp việc phát hiện em bất tỉnh trên giường. Môi tím tái, mạch yếu và hơi thở đứt quãng. Reo được đưa đi cấp cứu trong tình trạng hôn mê sâu và suy hô hấp cấp. Bác sĩ buộc phải đặt ống nội khí quản và chuyển em vào phòng hồi sức tích cực để theo dõi.
Hôn mê gần hai ngày. Khi tỉnh lại, ánh mắt em trống rỗng.
Trong suốt thời gian nằm viện mẹ đã luôn bên cạnh chăm sóc em. Còn ba, ông ấy chỉ đến một lần duy nhất. Sau đó cũng không còn xuất hiện trước mặt em thêm bất kì lần nào. Món đồ ông từng cố gắng nắn chỉnh nay đã hỏng hoàn toàn, không thể sửa chữa. Và ông ta cũng chẳng cần nó nữa.
Còn Reo, em cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Sau khi hội chẩn, bác sĩ chuyên khoa tâm thần kết luận: tình trạng tâm lý nghiêm trọng, có xu hướng tự hủy và nguy cơ tái diễn hành vi tự sát cao.
Reo được chỉ định theo dõi tâm lý bắt buộc tại nhà, dưới sự giám sát của bác sĩ riêng.
. . .
Một tuần sau đó, em được cho xuất viện, và phải điều trị tâm lí tại nhà.
Reo được chuyển sang một phòng khác. Giường thấp, bàn nhỏ, vài kệ sách. Nhưng mọi góc cạnh đều được bo tròn, không còn chỗ nào sắc nhọn. Tấm gương trong nhà tắm thay bằng kính chống vỡ, dao kéo biến mất, ngay cả cây bút cũng chỉ là loại nhựa mềm dễ gãy. Cửa sổ vẫn được lắp thêm song chắn. Trên cao, hai camera lặng lẽ xoay góc.
Trong thời gian trị liệu.
Thuốc được phát đúng giờ, dưới sự giám sát của y tá riêng đến ba lần mỗi ngày. Họ đo huyết áp, kiểm tra nhịp tim, ghi chú lại cả những hành vi ban đêm. Nhưng em thường không nói gì, cũng chẳng phản ứng.
Mỗi buổi sáng đều bắt đầu bằng thuốc. Một viên lam, hai viên trắng.
"Uống đi, rồi mở miệng để anh kiểm tra."
Em ngậm thuốc, nuốt xuống, rồi ngoan ngoãn mở miệng theo đúng quy trình.
"Tối qua em ngủ được không?"
Reo gật đầu. Nhưng thật ra, đêm nào em cũng mở mắt nhìn trần nhà đến tận bốn giờ sáng, rồi mệt quá mới thiếp đi.
"Còn gặp ác mộng không?"
Im lặng. Aki chờ, nhưng em chẳng trả lời.
Anh khựng lại một chút, rồi ghi chú vài dòng vào bảng theo dõi. Sau đó chỉ khẽ nói:
"Ngoan. Nghỉ ngơi đi."
.
.
.
Những ngày sau đó Reo được yêu cầu vẽ. Không cần đẹp, không cần hoàn chỉnh. Chỉ là để tay em vận động, để trí não em không rơi vào trạng thái trống rỗng quá lâu.
Trước mặt là tờ giấy trắng. Em đã nhìn nó chăm chú hồi lâu, không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Khi tay khẽ nhích, một gương mặt dần hiện ra. Từng đường chì run run, chậm chạp như được vẽ từ trong một giấc mơ xa.
Nhưng đến khi chạm đến đôi mắt, nét chì khựng lại.
Vì em không biết phải vẽ gì ở đó. Là ánh mắt dịu dàng năm mười bảy tuổi, hay ánh nhìn tuyệt vọng năm hai mươi sáu...
Tay em run lên, cây bút rơi xuống nền gạch, phát ra tiếng "cạch" khô khốc.
Reo ôm lấy gương mặt mình mà thở dồn dập, móng tay cào vào vết sẹo trên mặt. Aki ngồi bên cạnh lao đến, giữ lấy em.
"Reo. Nhìn anh đi. Là anh đây."
"Anh..." - Reo gọi anh bằng giọng thều thào như đang hấp hối.
Aki ôm em thật chặt. Hơi ấm đó len qua lớp áo lạnh buốt, chạm vào từng vết nứt trên thân thể em.
"Anh ở đây rồi."
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Reo bật khóc. Nức nở. Không kiềm được cũng không giấu được.
.
Tình trạng đó của em không biến mất trong ngày một ngày hai. Có những hôm em co mình dưới chăn, run rẩy không rõ lý do. Có đêm bật dậy giữa cơn ác mộng, hoảng loạn đến mức tự cào cấu lên cơ thể mình.
Aki luôn có mặt. Hoặc ôm em an ủi, hoặc tiêm cho em một liều an thần.
Một đêm nọ, Reo lại mơ.
Em mơ thấy Nagi, mơ thấy những ngày hạnh phúc khi còn trẻ. Nagi ôm em trong lòng, hôn em và thì thầm những câu thật ngọt. Thế nhưng, cánh tay đang ôm lấy em bỗng rụng rời. Em thấy máu chảy, đỏ loang cả tấm áo. Nagi biến mất, còn em bị những cánh tay phụ nữ giữ chặt.
Reo choàng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi. Đầu ngón tay lạnh toát.
Aki nghe tiếng động, vội chạy đến.
"Reo? Em sao thế?"
Reo ngồi co người trong góc giường, hai tay che tai, toàn thân run bần bật.
"Đừng lại gần em..."
Nhưng vẫn như mọi lần, anh ôm lấy tấm lưng đang run lẩy bẩy, khẽ giọng vỗ về:
"Chỉ là mơ thôi, có anh đây rồi."
Câu nói và hành động của anh vẫn luôn như thế, ấm áp và dịu dàng... Nhưng mà, chúng chưa từng chạm đến em. Đôi mắt đang vùi ở trong lòng Aki, nơi anh chẳng hề nhìn thấy. Nó không còn sống nữa.
.
Từ tuần thứ ba, tinh thần em bắt đầu ổn định hơn. Những cơn hoảng loạn thưa dần, giấc ngủ cũng không còn gián đoạn quá nhiều.
Ngày hôm đó, em nói với Aki rằng mình muốn ra biển chơi trước khi vào đông. Anh ấy đồng ý.
Đi ngay trong ngày hôm đó, khi đến nơi đã là cuối chiều.
Mặt trời chìm dần xuống biển, loang thành một vệt đỏ nhòe nhoẹt. Cát lạnh dưới chân, sóng lặng. Em đứng trước khoảng bình yên ấy, áo khoác mỏng bay nhẹ trong gió.
Reo bước chậm xuống làn nước, để sóng biển hôn vào mắt cá chân. Lạnh, nhưng không đến mức phải rùng mình. Em cứ thế tiến ra xa, từng bước một, mặc cho ống quần ướt dần, nặng trĩu.
Reo nhắm mắt lại. Mọi thứ mờ đi, như thể chính mình cũng đang hòa tan vào làn nước ấy. Không tiếng động. Không suy nghĩ. Chỉ có hơi lạnh đang ngấm dần vào da thịt, dịu dàng và bình yên.
Bỗng phía sau lưng vang lên tiếng nước xao động. Ào ạt như tiếng sóng. Cổ tay em bất chợt bị giữ lấy bởi một bàn tay ấm áp và run rẩy. Là Aki, anh ấy đang nắm chặt lấy tay em.
Gió thốc qua, mang theo mùi muối biển mằn mặn. Em đứng yên, từ đầu gối trở xuống đã ngập trong nước.
"Em định làm gì." - Giọng anh giống như bị gió biển xé rách.
Em quay lại, bắt gặp ánh mắt hoảng hốt ấy. Rồi mỉm cười rất khẽ, một nụ cười lặng lẽ và buồn bã: "Em muốn ngắm biển."
"Em nói dối..." - Giọng anh nghẹn ngào, tay vẫn không buông ra.
"..."
Không gian lặng đi. Chỉ còn tiếng gió và tiếng sóng biển.
Aki ôm trầm lấy em, ôm lấy tấm lưng gầy gò.
"Reo à, chúng ta về thôi..."
Biển vẫn ở đó, vẫn trải dài vô tận, mênh mông và tĩnh lặng.
.
.
.
*Góc nhìn của Aki.
Từ ngày gặp lại Nagi em ấy không còn gặp anh thường xuyên nữa. Hơn một năm, anh cũng không biết em đã trải qua những gì. Nhưng nhìn em bây giờ... Khiến anh đau đớn quá.
Sau lần ở biển đó, mọi thứ dần trở nên tốt hơn... Nhưng là theo hướng tồi tệ nhất.
Những chuyện trong quá khứ, em ấy dần quên đi. Không phải đột ngột, mà là mờ dần. Từng chuyện một trôi tuột khỏi trí nhớ như thể chưa từng tồn tại...
Có một ngày, em chợt hỏi: "Anh là ai?" khiến Aki bàng hoàng. Anh ngẩn người chốc lát, sau đó trả lời rằng anh là bạn của em...
Reo vẫn vẽ tranh mỗi ngày. Vẫn là tranh chân dung, nhưng gương mặt trong tranh dần đổi khác. Bắt đầu từ sống mũi, lông mày, khuôn miệng, rồi ánh mắt. Mỗi nét vẽ dần xa lạ hơn, như thể người trong tranh đang từng chút một biến mất. Cho đến cuối cùng, chẳng còn ai có thể nhận ra Nagi qua những nét chì ấy nữa.
Và rồi một ngày, em ấy không còn vẽ tranh chân dung. Lúc đó anh hỏi em Nagi Seishiro là ai. Em ấy ngẫm nghĩ rất lâu rồi nói rằng mình không biết...
.
Reo không còn bỏ bữa, ánh mắt không còn lơ đãng hay trống rỗng và đôi lúc còn mỉm cười. Những tiếng cười nhẹ nhàng mà ấm áp. Giống như em của năm mười bảy tuổi, hoạt bát, tươi vui và ánh mắt chứa đầy sức sống.
Reo không còn nhốt mình trong phòng nữa. Em ra ngoài nhiều hơn, dù chỉ là ngoài khuôn viên của biệt thự. Có lẽ em cũng muốn đi xa hơn, nhưng mẹ em không cho phép.
Thế mà em ấy vẫn vui vẻ.
Căn phòng không còn lạnh lẽo như trước. Rèm được kéo sang hai bên để nắng vào. Thậm chí có hôm Aki thấy em đang đứng tưới cây trên ban công, môi lẩm nhẩm một câu hát không rõ lời.
.
Mùa đông tuyết rơi rất dày, lạnh đến thấu xương.
Vào một ngày nào đó trời trắng xóa, Aki vẫn đến thăm em như mọi khi. Lần ấy, anh mang theo một phần bánh ngọt từ tiệm em thích, vẫn là loại bánh nhỏ phủ lớp kem mềm mà em từng nói là "ngon đến mức chỉ muốn ăn mãi."
"Anh là ai?" - Em ấy vẫn hỏi khi anh đến. Và Aki lại lần nữa trả lời như những lần trước đó.
Reo mở hộp bánh, mắt sáng lên mừng rỡ rồi cười vui vẻ như trẻ con. Em vừa ăn vừa thủ thỉ rằng dạo gần đây hay thèm đồ ngọt lắm, có lẽ vì trời lạnh quá, có thứ gì ngọt ngào cũng khiến lòng thấy ấm lên.
Hôm đó trông em rất hạnh phúc, miệng cứ cười mãi, cũng nói với anh rất nhiều chuyện. Em nói muốn học làm bánh, đi ăn kem và nuôi một con mèo. Em ấy còn nói mình muốn đan len, muốn tự tay đan một chiếc khăn ấm để ra ngoài đắp tuyết. Có vài chuyện em vừa nói với anh xong lại quên mất rồi nói thêm lần nữa. Thế nhưng anh vẫn lắng nghe, vẫn dịu dàng trả lời tất cả.
Lần sau đó, khi Aki đến. Anh mang theo một túi vải lớn, bên trong là những dụng cụ đan móc và rất nhiều cuộn len đủ màu sắc. Reo mở túi ra, sau đó vui mừng đến sáng bừng cả mắt, tươi cười mà nói:
"Aki, cảm ơn anh."
Trông em lúc ấy rạng rỡ và đầy sức sống.
.
Ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng. Tuyết rơi suốt đêm khiến cả con đường như biến mất dưới lớp bông dày xốp. Aki lái xe chầm chậm giữa màu trắng ấy, cần gạt nước quét từng đợt tuyết đọng trên kính chắn gió. Xe lăn bánh qua những hàng cây khẳng khiu, trụi lá, phủ đầy tuyết như đang ngủ yên.
Đến trước biệt thự, Aki dừng xe, bước xuống và đi trong tiếng tuyết lạo xạo dưới đế giày. Hơi thở anh tan vào không khí lạnh buốt, bốc lên từng làn khói mờ.
*Cộc cộc
Aki gõ nhẹ cửa phòng như mọi lần, nhưng bên trong im ắng. Anh nghĩ có thể em chưa dậy nên đành đưa tay xoay nhẹ nắm cửa. Cánh cửa khẽ kêu "cạch" rồi mở ra, để lộ căn phòng quen thuộc vẫn thoảng mùi thuốc sát trùng lẫn hương len mới. Bên trong, yên tĩnh đến mức cả tiếng tim đập cũng như vọng lại.
Em ấy không ở trong phòng mà tiếng nước đang nhỏ giọt trong phòng tắm. Thấy vậy, anh ngồi xuống ghế chờ em. Nhưng một hồi sau, cánh cửa vẫn im lìm.
Aki đến gõ cửa, gọi: "Reo, em ở trong đó à?" Không một tiếng đáp lại nhưng nước vẫn chảy tí tách. Cuối cùng, anh vội vã gọi vệ sĩ bên ngoài. Cửa phòng tắm bị cả hai phá ra, bên trong thiếu sáng, không thể nhìn rõ nên người kia nhanh tay bật công tắc đèn.
Giây phút đó.
Anh thấy Reo đang ở bên trong... Bóng em ấy đổ dài trên sàn, lạnh lẽo và méo mó. Đôi chân trần buông thõng, lửng lơ ngay phía trên chiếc ghế đổ.
Aki đứng đó, chết lặng.
Nhìn những sợi dây đan xen nhau tạo thành độ dày như dây thừng. Chúng cọ sát vào cổ em, để lại một vết hằn thâm tím... Đó là số len anh đã mang cho em ngày hôm qua.
Anh lao đến cùng người vệ sĩ, anh ta nhấc em lên khỏi dây treo còn anh cố gắng cắt đứt chúng.
Reo được cẩn thận đặt nằm trên sàn. Vệ sĩ khẩn trương gọi cấp cứu trong khi Aki quỳ xuống kiểm tra nhịp thở. Anh cố gắng ép ngực cho em rồi thổi ngạt. Vậy nhưng sau khoảng gần mười phút cấp cứu mà cơ thể Reo vẫn bất động, mềm nhũn, không nhịp tim, không hơi thở.
Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt, tiếng tim anh đập dữ dội và cảm giác trống rỗng đến tận cùng. Aki nhận ra sự thật rằng mọi nỗ lực đều vô vọng.
Reo được xác nhận đã tử vong.
Camera giám sát ghi lại hình ảnh cuối cùng của em, chỉ không lâu trước khi anh đến em ấy mới bước vào phòng tắm...
Đến cuối cùng em vẫn chọn cách cực đoan nhất. Reo Mikage chết rồi, em ấy treo cổ tự sát. Và chính Aki là người giúp em ấy làm điều đó. Anh đã tặng những sợi len cho một người chẳng còn muốn sống. Là chính anh siết cổ em đến chết bằng tình yêu của mình.
Aki đáng lẽ nên nhận ra, ngày hôm qua em ấy đã gọi đúng tên anh...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro