2
Đến Anh Quốc.
Năm đầu tiên.
Em đã quen với khí hậu và lối sống sinh hoạt nơi đây, không còn lạ lẫm như những ngày đầu, chỉ là sức khỏe em không được tốt cho lắm.
Em cũng đã quen được rất nhiều người bạn mới, chỉ là chẳng gắn bó như em và cậu ấy đã từng.
Năm thứ hai.
Cuộc sống khá ổn và mọi thứ đều rất tốt. Chỉ là Reo cảm thấy mình so với trước đây ngày càng khác biệt, em không còn hay tươi cười và tràn đầy sức sống như trước đây mà dần trở nên trầm lắng, kiệm lời. Nên nói là chẳng còn chút gì giống như xưa...
Em gầy đi khá nhiều, cũng nhận thấy được thể trạng mình so với trước đây thật sự là kém xa, chứng ho khan hình như cũng đã gắn bó bên em lâu bằng thời gian em gắn bó với thành phố này. Mỗi ngày em đều ho rất nhiều và cổ họng luôn đau rát khiến cho giọng nói cũng không còn mấy phần trong trẻo.
Năm thứ ba.
Em được chẩn đoán mắc hanahaki sau khi không thể chịu được thêm những cơn ho mà tìm đến bệnh viện. Bác sĩ nói cây hoa đã ở bên trong em từ rất lâu, và có lẽ hoa sẽ sớm nở, vậy là sự yếu ớt của cơ thể em trong những năm qua cũng là vì lí do ấy.
Reo hỏi về cách điều trị, bác sĩ nói chỉ cần thực hiện phẫu thuật loại bỏ cây hoa thì di chứng sẽ không quá lớn. Thế nhưng di chứng ấy lại chính là vĩnh viễn quên đi tình yêu dành cho đối phương, hoặc sẽ vĩnh viễn quên đi người ấy...
Vậy thì quá lớn rồi...
Năm thứ tư.
Em học hành rất chăm chỉ, đôi lúc tập trung đến quên mất giờ giấc, ăn uống bữa quên bữa nhớ, ngủ cũng chẳng đủ giấc, vậy nên sức khỏe càng kém, cơ thể cũng càng thêm gầy.
Và cuối mùa hạ năm ấy là lần đầu tiên em ho ra hoa, em đã nhìn nó một lúc lâu, rất trầm mặc.
"Là hoa lâu đẩu".
Năm thứ năm.
Reo tốt nghiệp và đã trở về Nhật Bản. Hiện tại đang làm việc tại tập đoàn của gia đình.
Cuộc sống dần ổn định trở lại. Vài ba ngày trước em vô tình gặp lại một người bạn cũ tại triển lãm tranh của thành phố, có lẽ đó là một món quà nho nhỏ mà cuộc sống nhàm chán này muốn bù đắp cho em.
Năm thứ sáu.
Nhờ năng lực và tư chất hơn người, em đã liên tục được thăng chức và đạt được những thành tựu lớn trong công việc. Hiện tại em đang đảm nhận vị trí quản lý điều hành của một chi nhánh lớn thuộc tập đoàn Mikage, không nhờ nâng đỡ mà bằng chính năng lực của mình.
Em đã có tất cả!
Thế nhưng... em có hạnh phúc không?
Em có cảm thấy nuối tiếc nụ cười mà mình đánh mất năm 18 tuổi?
Có cảm thấy nuối tiếc dáng vẻ thiếu niên đơn thuần mình từng có?
Và... có cảm thấy mình đã đúng khi đã từ bỏ ước mơ lớn nhất và cả người trong lòng?
Em đã có tất cả, nhưng lại thiếu mất một trái tim...
. . .
Còn Nagi Seishiro, cậu ấy hiện tại đã trở thành một tiền đạo xuất sắc, là cái tên được hàng triệu người hâm mộ cuồng nhiệt. Mỗi lần nhắc đến cậu ấy, báo chí đều ca ngợi như một thiên tài, một huyền thoại của bóng đá Nhật Bản. Những tin tức của cậu ấy tràn ngập trên mạng xã hội, những bàn thắng của cậu ấy khiến cả sân vận động bùng nổ.
Reo vẫn luôn dõi theo cậu ấy.
Từ xa.
Rất xa.
Nagi vẫn ở đó, vẫn chơi bóng như ngày nào. Cậu ấy vẫn là Nagi Seishiro mà em đã yêu, vẫn là người khiến trái tim em rung động. Có lẽ chỉ cần một cuộc điện thoại, một tin nhắn, hoặc đơn giản là một lần đứng trước cửa nhà cậu ấy, em có thể rút ngắn khoảng cách đã kéo dài suốt sáu năm.
Vì rất nhiều lý do, nhưng lại như chẳng có lý do nào cả, em vẫn chưa một lần tìm đến cậu ấy. Có lẽ vì giữa em và cậu ấy bây giờ, đã có một khoảng trống lớn đến mức không thể vượt qua.
Nhưng em có thể lấy tư cách gì để mà gặp cậu ấy đây? Cả hai không còn là bạn, em cũng chẳng là gì cả...
Cậu ấy đã không còn chờ em nữa.
Nagi đã bước tiếp, trong khi em thì vẫn mắc kẹt trong những hồi ức của những năm tháng ấy.
.
.
Sau khi về nước vài tháng em đã quyết định chuyển ra ở riêng. Chỉ thi thoảng mới trở về nhà, phần nhiều vì trách nhiệm của một người con hơn là vì muốn tận hưởng không khí gia đình.
Hiện tại em đã 24 tuổi. Cái tuổi mà ai cũng bảo rằng đã đến lúc phải ổn định, phải tính chuyện hôn nhân. Mẹ em mỗi lần thấy em về nhà vẫn dịu dàng quan tâm, hỏi han mọi thứ, nhưng chưa từng giục giã hay ép buộc. Nhưng còn ba em, ông ấy chưa bao giờ ngừng tạo áp lực.
Hết lần này đến lần khác, ông sắp xếp những buổi xem mắt cho em. Cứ vài ngày hoặc mỗi tuần một lần, em lại phải đến gặp một người xa lạ nào đó, ngồi đối diện nhau, gượng gạo trao đổi vài câu chuyện nhạt nhẽo. Tất cả bọn họ đều rất tốt, xinh đẹp, lễ độ và hoàn hảo đến mức chẳng thể tìm ra lý do để từ chối. Nhưng em không có cảm giác gì cả. Không rung động, không mong chờ mà chỉ có sự lạc lõng.
Em không muốn tìm hiểu, không muốn yêu, cũng không muốn bất kỳ ai bước vào cuộc sống vốn đã quá mệt mỏi này. Nhưng ba thì không từ bỏ. Ông luôn có cách khiến em phải ngoan ngoãn đi đến những buổi gặp gỡ đó, như một cỗ máy được lập trình sẵn. Ngồi phía đối diện mỗi lần lại là một người khác, thậm chí em còn không nhớ nổi tên hay khuôn mặt của họ.
Đến một ngày em không chịu nổi nữa nên đã cầu cứu Aki. Lúc đó chỉ nghĩ nếu có ai có thể giúp mình thoát khỏi vòng lặp vô nghĩa này thì chắc chỉ có anh ấy. Chẳng rõ Aki đã làm gì vào hôm đó, em cũng không hỏi. Chỉ biết sau lần ấy, ba em không còn bắt ép em đi xem mắt nữa, những bữa cơm gia đình cũng trở nên yên ắng hơn. Nhưng đổi lại, ánh mắt ông ấy nhìn em ngày càng lạnh nhạt và thất vọng...
Sau đó, cuộc sống của em cứ thế tiếp diễn, đều đặn như kim đồng hồ. Sáng dậy đi làm, chiều về nhà, đôi khi ghé qua siêu thị mua vài món đồ rồi lại tự nấu một bữa cơm đơn giản hoặc đôi lúc sẽ ăn ở ngoài. Ban đêm chỉ có một mình trong căn nhà trống trải, em cũng chẳng buồn bật đèn quá sáng, chỉ để một ánh đèn vàng dịu nhẹ bên góc phòng rồi thả mình xuống ghế sofa, nhắm nghiền mắt nghĩ ngợi vẩn vơ.
Mỗi ngày trôi qua đều giống hệt nhau. Mỗi ngày lặp đi lặp lại những thói quen cũ, làm những việc đã định sẵn, không có mong đợi, không có háo hức, thậm chí đến cả tương lai cũng trở nên mơ hồ.
Nó làm em nhớ đến cuộc sống tự tại ngày trước, thật đáng tiếc nó đã qua rồi...
. . .
- Nagi!
Em thấy cậu đang đứng thất thần trên sân bóng.
- Này Nagi, còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi!
- Đi đâu?
Vẻ mặt cậu ngơ ngác.
- Chơi bóng đó, nè mau cầm lấy.
Em vui vẻ đưa trái bóng cho cậu.
- ...
- Chúng ta đi thôi!
Nhưng...
*Bụp
Âm thanh tiếng thứ gì đó rơi xuống. Reo quay lại thì thấy Nagi đã buông trái bóng ra để nó nằm lăn lóc trên sân. Sắc mặt cậu trầm lắng và lạnh nhạt...
- Cậu sao vậy?
- Reo, cậu quên rồi sao?
- ...?
Nagi đứng đó, dưới ánh đèn sân bóng nhạt nhòa. Gương mặt cậu dưới ánh đèn mờ cũng trở nên không rõ ràng, nhưng em vẫn thấy được ánh mắt mơ hồ đó, chỉ có một sự trống rỗng và xa cách. Đôi môi cậu mấp máy, nhưng giọng nói lại vang lên từ mọi phía, tựa như vọng lại từ hư không.
- Cậu đã bỏ rơi tớ rồi.
Tiếng nói ấy không chứa sự trách móc, cũng không có đau buồn. Chỉ là một câu nói lạnh lẽo, vô hồn đến mức khiến lòng Reo lạnh buốt. Sau đó gương mặt Nagi trở nên méo mó, cả không gian và thực thể trước mắt em cũng đều tan chảy thành những mảng màu u tối. Không gian vốn im lặng bỗng nổi nên những âm thanh rợn người.
"Đồ dối trá".
"Đồ thất hứa".
"Đồ tồi tệ".
Sắc mặt Reo trắng bệch đầy hoang mang và sợ hãi. Em ngồi xuống cố gắng bịt kín hai tai mình nhưng rồi tất cả đều vô ích.
Bỗng, bên tai là thanh âm thật quen thuộc:
- Reo, cậu thích tớ sao?
- Cậu thật khiến tớ ghê tởm.
Rồi em giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Hóa ra tất cả chỉ là ác mộng, ác mộng...
Em nhìn xung quanh, mọi thứ bừa bộn chả như ngày thường. Em nhớ rằng đêm hôm qua mình đã uống rất nhiều rượu và say xỉn đến nỗi ngủ trên sô pha. Chiếc điều hòa phả hơi lạnh cả đêm còn em chẳng có lấy một tấm chăn, có lẽ cũng vì vậy mà gặp phải ác mộng.
Đêm hôm qua, sau khi đọc được tin tức rằng Nagi sẽ kí hợp đồng tham gia câu lạc bộ Manshine City và đang chuẩn bị xuất cảnh sang Anh quốc. Thực ra đó là một tin đáng mừng. Thế nhưng sau khi hay tin, tâm trạng của em thật sự rất không ổn định. Em cứ liên tục nghĩ về điều ấy khiến cho bản thân ho rất nhiều. Cho nên đã tìm đến rượu để quên đi...
Thật tồi tệ.
.
.
.
Những ngày sau đó, Nagi đã rời Nhật Bản, bay đến một đất nước xa lạ để theo đuổi sự nghiệp của mình. Còn em, vẫn tiếp tục nhịp sống bận rộn như thường lệ. Sáng vùi đầu vào công việc, tối về nhà trong sự mệt mỏi chồng chất. Cứ thế, từng ngày trôi qua, em lao vào công việc như thể chỉ cần đủ bận rộn thì em sẽ không còn thời gian để nghĩ về cậu ấy nữa.
Nhưng cơ thể không phải sắt đá. Hôm đó, sau khi kết thúc một cuộc họp kéo dài, trước mắt em bỗng tối sầm lại. Tim đập nhanh bất thường, chân tay bủn rủn, rồi mọi thứ chìm vào khoảng không vô tận. Khi tỉnh dậy, em đã nằm trong bệnh viện.
Trước mắt em là một khoảng trắng nhòe nhoẹt. Mùi thuốc sát trùng len lỏi qua khứu giác và hơi lạnh của điều hòa phả xuống làn da. Cơn choáng váng chưa hoàn toàn tan biến, nhưng cơ thể đã nhẹ hơn trước.
- Tỉnh rồi à? Thấy trong người sao rồi.
Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía bên cạnh.
Em khẽ cựa mình ngồi dậy, quay đầu sang nhìn liền chạm phải ánh mắt của Aki đang bên cạnh giường.
- Tốt hơn rồi.
Aki khẽ nhíu mày.
- Lần này may mắn có người ở đó đưa em vào viện kịp thời. Nếu lúc đó em chỉ có một mình thì sao?
Reo chớp mắt khó hiểu:
- Hình như em chỉ bị tụt huyết áp thôi. Giờ ổn rồi mà.
- Em nghĩ mình ổn à?
Aki nhướng mày, ánh mắt tối lại.
- Em có biết lúc đưa em vào đây, cơ thể em kiệt quệ đến mức nào không?
Reo im lặng, cúi đầu không nhìn anh. Aki thấy bộ dáng đó của em lại thôi không trách nữa mà hỏi chuyện khác:
- ...
- Em bị viêm loét dạ dày từ bao giờ vậy?
Anh hỏi về vấn đề khác khi thấy em cứ im lặng hồi lâu.
- Không biết nữa, em không có thời gian đi khám.
Em nói sự thật, vì em cũng chỉ vừa biết về nó qua lời của anh...
- Vậy còn mấy vết bầm tím trên người em?
- Em không cẩn thận bị va đập thôi.
Aki nghe em nói vậy xong có vẻ rất không hài lòng, anh nhìn em im lặng một hồi mới lại nói:
- Reo à, phải làm sao với em đây?
- Em ổn rồi mà.
- ...
Anh im lặng một hồi rồi lại nói với em:
- Tôi đã gửi bệnh án cho ba em rồi. Cũng đề nghị ông ấy để em tạm thời nghỉ việc một thời gian.
- Anh tốt với em thật, nhưng anh không nghĩ mình đang làm chuyện vô ích à.
- Đừng tự hành hạ mình nứa. Xin em đấy, Reo.
Aki, anh vẫn điềm đạm như vậy, nhìn thẳng vào mắt em nói rất thành tâm. Em nhìn anh một hồi, quay đi lí nhí đáp:
- Ừm, em biết rồi mà.
. . .
Sau đó, ba đồng ý để em tạm thời nghỉ việc tại công ty. Ba không hỏi em có mệt không, ông chỉ thờ ơ dặn rằng hãy sớm quay lại làm việc, như thể sự tồn tại của em chỉ có giá trị khi cống hiến cho tập đoàn. Cứ như thế, mọi thứ khác đều không quan trọng. Cảm xúc của em, sức khỏe của em, cả chính con người em. Tất cả chẳng đáng để ông ấy bận tâm.
Cũng chẳng sao hết! Phước lành mà Aki đã ban tặng cho em, nhất định em sẽ tận dụng thật tốt.
Ngày đông,
Khí trời lúc này vẫn còn lạnh quá! Em ngồi một mình trên băng ghế công viên, không kìm được mà ho khan vài tiếng, lại khẽ thở dài một hơi để tâm trạng bình ổn lại. Sau đó, em lặng lẽ đưa mắt nhìn ngắm cây hoa anh đào to lớn khi này chỉ còn lại những cành khô trơ trọi được màu tuyết trắng phủ lên.
"Lạnh quá".
Đây là nơi mà trước đây em cùng cậu rất thường hay lui tới vào những lúc rảnh rỗi. Nagi thì vẫn như thường ngày sẽ lười biếng ngồi chơi game hoặc đôi lúc sẽ ngủ gục, còn em thì sẽ ngắm hoa anh đào và cả... Người em thương.
Em vẫn nhớ lần cuối xuân năm ấy khi cả hai ở dưới những tán hoa, ngắm nhìn lần cuối trước khi vào hạ. Nhưng khi em quay qua nhìn Nagi thì cậu ấy đã ngủ mất từ lúc nào. Em nhớ rằng khi ấy mình đã nhìn cậu đến ngẩn ngơ một lúc sau đó chẳng biết trong đầu em đã suy nghĩ gì lại cúi xuống, đặt lên môi cậu một cái hôn thật nhẹ nhàng...
Nhưng rồi khi trở về thực tại. Em nhìn xuống đôi bàn tay mình đang ấm áp nằm trong chiếc bao tay dày, tự hỏi:
"Lạnh như vậy, Nagi có nhớ mà mang bao tay không?".
. . .
Ngày xuân,
Em lần nữa ngồi trên chiếc ghế công viên cạnh cây hoa anh đào ấy. Nhưng khi này, trên cây đã không còn màu trắng của tuyết mà khắp các cành đều là sắc hồng của hoa. Những bông hoa anh đào xinh đẹp theo làn gió xuân thổi nhẹ mà rơi xuống trôi nổi trong không trung, tạo nên mỹ cảnh khiến người ta phải say mê ngắm nhìn.
"Nagi, chúc cậu năm mới vui vẻ".
. . .
Ngày hạ, 6 tháng 5...
Trong khí trời oi bức của những ngày đầu tiên vào mùa hạ. Vì là ngày cuối tuần nên trường học không có lấy một bóng người qua lại, cả không gian yên tĩnh duy chỉ nghe được tiếng ve kêu inh ỏi. Reo đang ngồi trên bậc cầu thang của ngôi trường cấp ba em từng theo học, nơi mà em lần đầu tiên gặp cậu. Bên cạnh còn có vài bông lâu đẩu dính máu, có lẽ em vừa ho rất nhiều.
Lướt đọc những bài báo ca ngợi về tài năng của Nagi trên mạng xã hội, em bất giác bật cười.
"Độ nóng của cậu vượt xa cả mùa hạ đấy, Nagi".
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!".
. . .
Ngày thu,
Những cơn gió đầu mùa thổi vào qua khung cửa sổ. Trên chiếc giường bệnh đơn, bóng dáng Reo ngồi đó thẫn thờ, xung quanh là bốn bức tường trắng ảm đạm cùng mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
Trên giường bệnh, ánh mắt em lơ đễnh hướng ra phía bên ngoài ô cửa sổ. Làn da trắng từng rất mịn màng nay lại xanh xao do tình trạng sức khỏe, đến cả cơ thể cũng gầy gò lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân màu đơn bạc. Trông em hiện giờ tiều tụy biết nhường nào?
Khi này cũng đã sang thu rồi, em sẽ không còn được những ánh dương tàn khi bình minh sưởi ấm nữa.
Mùa thu ư? Bầu trời của nó trong xanh và không khí thật thanh bình nhưng lại khiến cho lòng em nặng trĩu cảm giác cô đơn. Vì sẽ chẳng có hoa anh đào, tuyết trắng hay ánh nắng ấm áp mà chỉ có những làn gió đêm lạnh lẽo cùng những cành cây với những chiếc lá đã úa vàng hay chỉ độc cành không trơ trọi. Trông thật hiu quạnh, đến nỗi khiến lòng người bất giác trùng xuống, một loại cảm giác tựa hồ như lẻ loi, cô độc...
Nhưng bù lại thì màu lá phong đỏ rất đẹp và mặt trăng của những đêm thu trông tròn và sáng lắm!
"Nagi, cậu có thích mùa thu không?".
Trong phổi có nhành hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro