Gánh nặng của lời hứa
Bối cảnh: Một trận chiến ác liệt trong cuộc chiến dai dẳng. Nagi và Reo bị tách khỏi đội, bị địch truy sát trong khi cả hai đều bị thương. Dù vậy, Reo vẫn gồng mình bảo vệ Nagi và đưa cậu đến nơi an toàn, bất chấp cái giá phải trả.
---
Tiếng súng rền vang từ xa, hòa cùng tiếng thét xé lòng của những người đồng đội đang gục ngã. Giữa chiến trường hỗn loạn, Reo ôm chặt lấy vết thương ở bụng, gắng sức dìu Nagi qua con đường mòn gồ ghề.
"Cậu... ổn không?" Giọng Nagi yếu ớt, đầu nghiêng tựa vào vai Reo.
"Im đi," Reo gắt khẽ, giọng anh đứt quãng nhưng vẫn cứng rắn. "Tớ bảo rồi, tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn. Cậu chỉ cần nhắm mắt lại và để tớ lo."
Nagi không trả lời. Cậu cảm nhận được cơ thể Reo run lên từng hồi, đôi tay siết chặt lấy vai mình như thể anh sợ nếu buông ra, cậu sẽ biến mất.
---
Đêm buông xuống, nhưng Reo vẫn tiếp tục bước đi, bất chấp máu từ vết thương chảy thấm đỏ cả chiếc áo. Cuối cùng, họ đến được một căn hầm bỏ hoang bên rìa chiến tuyến. Reo cẩn thận đặt Nagi xuống một chiếc giường gỗ cũ kỹ, thân mình anh ngồi bệt xuống bên cạnh, thở dốc.
"Nagi... Ngủ đi," Reo thì thầm, đôi mắt tím nhìn cậu đầy dịu dàng.
"Reo... Cậu không sao chứ?" Nagi lẩm bẩm, đôi mắt nhíu lại vì cơn mệt mỏi kéo đến.
"Tớ... không sao." Reo khẽ nhếch môi cười, một nụ cười gượng gạo mà Nagi không nhận ra. "Ngủ đi. Sáng mai tớ sẽ đưa cậu về."
Nagi không trả lời, ánh mắt nặng trĩu dần khép lại.
---
Khi Nagi tỉnh dậy, ánh sáng lờ mờ của bình minh xuyên qua những kẽ hở trên tường hầm. Cậu cảm thấy vai mình nặng hơn bình thường. Khi quay đầu lại, Nagi nhìn thấy Reo đang tựa vào vai mình, làn da tái nhợt, hơi thở anh yếu ớt và đứt quãng.
"Reo...!" Nagi hốt hoảng, lay nhẹ anh.
Reo khẽ mở mắt, đôi mắt tím giờ đây lờ mờ như ánh hoàng hôn sắp tắt. "Cậu... tỉnh rồi à?" Anh cười yếu ớt.
"Cậu bị thương nặng quá. Sao không để tờ tự lo?!" Nagi hét lên, giọng cậu run rẩy vì giận và lo lắng.
Reo nhắm mắt lại, hơi thở càng khó nhọc. "Vì tớ không thể....không thể để cậu chết ở nơi này, Nagi..."
"Đồ ngốc!" Nagi siết chặt vai Reo, sống mũi bắt đầu cay, đôi mắt bất giác ngấn lệ. "Cậu không cần làm vậy! thà chết còn hơn để cậu như thế này!"
Reo khẽ lắc đầu, bàn tay run rẩy chạm nhẹ lên má Nagi. "Cậu không hiểu đâu, Nagi... Đưa cậu đến đây là điều duy nhất tớ có thể làm. Vì cậu là lý do duy nhất khiến tớ đủ mạnh mẽ để chiến đấu... từ đầu đến cuối."
"Reo..." Nagi nghẹn ngào, đôi mắt xám lấp lánh những giọt nước mắt chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ rơi.
Reo mỉm cười lần cuối, bàn tay anh từ từ buông xuống. "Hứa với tớ, Nagi. Cậu phải sống... Sống thật tốt..."
Và rồi, ánh mắt tím ấy khép lại, hơi thở cuối cùng cũng lặng lẽ tan biến.
---
Nagi ngồi đó, bên cạnh thân thể đã lạnh đi của Reo, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh siết chặt chiếc áo của Reo đã đắp lên cho mình, thứ duy nhất còn sót lại của người bạn duy nhất trong cuộc đời cậu.
"Tớ đã không thể bảo vệ cậu..." Nagi thì thầm, giọng nói vỡ vụn. "Nhưng tớ hứa, Reo... Tớ sẽ sống. Tớ sẽ sống để cậu không chết vô nghĩa."
Dưới ánh nắng nhợt nhạt của bình minh, bóng dáng Nagi khuất xa dần, mang theo nỗi đau và lời hứa chưa từng trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro