Chương 30 : Cách cửa không nên mở
Mưa bắt đầu rơi. Những giọt mưa đầu hè chạm nhẹ lên mái ngói cổ kính như ai đó đang gõ nhịp đều đặn vào lòng bàn tay Y/n. Cô ngồi co chân trên tấm đệm futon, mắt nhìn đồng hồ trên tường đếm từng phút dài như kéo dãn cả không gian.
Nagumo đã rời đi gần hai tiếng. Không một tin nhắn, không một lời nhắn lại. Căn nhà tĩnh lặng như bị niêm phong bởi thời gian.
Y/n cắn môi. Sự lo lắng trong lòng như dòng nước ngầm rò rỉ — nhỏ từng giọt, nhưng liên tục và không thể ngăn lại. Cuối cùng, cô đứng dậy, choàng chiếc áo yukata mỏng rồi bước ra ngoài, chân trần lướt qua sàn gỗ lạnh.
Hành lang tối. Đèn lồng giấy chỉ thắp sáng từng đoạn ngắn. Gió thổi khiến những cánh cửa gỗ lắc nhẹ, như muốn cảnh báo cô đừng tiến xa hơn nữa.
Nhưng cô vẫn đi.
Dừng lại trước căn phòng nơi Nagumo đã bước vào cùng người phụ nữ kia, cô đặt tai lên vách gỗ. Bên trong hoàn toàn im lặng. Quá im lặng. Như thể không có ai.
Y/n khẽ trượt cửa. Không khóa. Cô bước vào.
Phòng trống rỗng. Trên sàn là một tấm chiếu bị lệch, và... một vệt máu đỏ sẫm còn ẩm kéo dài đến bức bình phong.
Tim cô nhảy lên tận cổ.
Bước chậm lại gần, cô vén bình phong sang bên. Phía sau là một cánh cửa nhỏ, dẫn xuống tầng hầm. Không có đèn. Chỉ có bóng tối.
Y/n nên quay lại.
Nhưng cô lại đặt tay lên tay nắm cửa.
Tầng hầm lạnh buốt, nồng mùi đất ẩm và... kim loại. Mỗi bậc thang như dẫn cô xuống sâu hơn vào một thế giới khác — nơi ánh sáng và tình yêu không tồn tại. Nơi Nagumo của cô... không còn là Nagumo nữa.
Dưới đáy tầng hầm, là một căn phòng nhỏ bằng xi măng, tường ố loang lổ. Ở giữa, có một chiếc ghế gỗ bị xích cố định xuống sàn.
Người phụ nữ mặc kimono đen đang ngồi đó, tóc rũ rượi, máu nhỏ giọt từ vết cắt dài trên môi. Đối diện cô ta — là Nagumo.
Anh đứng đó, lưng quay về phía Y/n, áo sơ mi trắng dính máu, tay cầm con dao nhỏ. Không vội vã, không giận dữ. Chỉ lạnh lùng như thể anh đang làm việc nhà.
“Nếu em còn dám đụng tới cô ấy thêm lần nào nữa... tao sẽ không nhân nhượng.”
Y/n muốn hét lên. Nhưng giọng cô tắc lại trong cổ họng.
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, nụ cười méo mó vì đau: “Vậy ra... Y/n là điểm yếu của mày?”
Nagumo không đáp. Anh quay đi. Và giây phút đó — ánh mắt anh bắt gặp Y/n.
Cô đứng ở chân cầu thang, run rẩy.
Thế giới xung quanh im bặt.
Nagumo không ngạc nhiên. Không giận. Anh chỉ buông dao xuống sàn — cạch — rồi bước về phía cô.
“Anh có thể giải thích,” anh nói, giọng thấp như gió rừng.
Y/n không lùi lại. Nhưng nước mắt rơi.
“Anh là ai, Nagumo?”
Anh nhìn cô. Thật lâu.
“Là người sẵn sàng xuống địa ngục, miễn là em đứng ở thiên đường.”
Họ rời khỏi tầng hầm trong im lặng. Không ai nói gì thêm.
Nhưng từ hôm đó, Y/n hiểu: bên trong Nagumo, luôn có một phần bóng tối. Và nếu cô chấp nhận yêu anh... cô phải học cách sống chung với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro