Chương 40 : Lựa chọn

Sáng Tokyo nắng dịu.

Y/n rời khỏi căn hộ của Nagumo, không để lại lời nào ngoài một mẩu giấy ghi ngắn gọn:

> “Em cần thời gian. Đừng tìm em.”

Cô bắt chuyến tàu sớm nhất về lại khu phố nơi cô từng sống trước đây – nơi không có những bữa tối xa hoa, không có thang máy dẫn lên tầng 40 nhìn toàn cảnh thành phố, chỉ có một ban công nhỏ trồng dăm ba chậu cây bạc hà và một con mèo già hàng xóm thường hay ghé qua.

Cô cần hít lại mùi đời thật.

Cần thoát khỏi cảm giác mình là một món đồ đẹp trong thế giới của Nagumo.

Nagumo đứng lặng trong phòng khách, tay cầm mẩu giấy.

Không một chữ trách móc, không một câu giận dỗi – nhưng chính sự im lặng đó khiến anh thấy sợ hơn bất cứ cơn giận nào.

Anh đã mất cô một lần.

Lần này… anh phải làm gì để không mất thêm lần nữa?

Y/n tắt điện thoại ba ngày.

Cô sống chậm – đi dạo, đọc sách, và ghé vào những cửa hàng nhỏ mà trước kia cô từng thích.

Nhưng trong đầu cô, hình bóng Nagumo vẫn hiện diện – khi nghe bài nhạc cũ, khi thấy một bộ vest xám treo trong tiệm, hay khi có ai gọi "Nagumo-san" ngoài phố mà tim cô vẫn lỡ nhịp.

Cô biết… mình còn yêu.

Nhưng yêu thôi, có đủ không?

Tối ngày thứ ba, Y/n nhận được một email. Không phải từ Nagumo, mà từ thư ký riêng của anh.

> “Cô Y/n, Chủ tịch Nagumo đã chính thức từ chối hôn sự với tiểu thư Misaki. Anh ấy hiện không còn giữ chức CEO tại tập đoàn Nagumo vì bất đồng với hội đồng quản trị. Tài sản riêng vẫn giữ nguyên, nhưng công việc hiện tại đang trong giai đoạn chuyển giao.”

Không kèm theo bất kỳ câu “mong cô hiểu”, hay “anh ấy làm vậy vì cô”.

Chỉ là một dòng thông tin thuần túy – nhưng với Y/n, như tiếng chuông cảnh tỉnh.

Nagumo đã chọn cô.

Không lời năn nỉ. Không đổ lỗi. Không sân si. Chỉ là âm thầm gỡ bỏ mọi thứ có thể tổn thương cô.

Tối hôm đó, Y/n đứng trước tòa nhà cũ.

Gió lồng lộng, nhưng cửa không khóa. Cô bước vào, thấy ánh đèn mờ trên bàn ăn. Một bữa tối đơn giản: mì udon và ly nước ấm.

Nagumo bước ra từ bếp, không ngạc nhiên.

Cô nhìn anh, giọng nghèn nghẹn:

“Anh không cần làm thế…”

“Anh biết. Nhưng anh muốn.”

“Anh không sợ mất hết sao?”

Nagumo tiến lại gần, nắm tay cô. “Anh chỉ sợ mất em. Một lần nữa thì không chịu nổi.”

Y/n rơi nước mắt, lần này không phải vì đau, mà vì tin.

Cô ôm lấy anh. Gục vào lồng ngực từng làm cô vừa an yên vừa bối rối. Ngực anh ấm. Tim anh đập mạnh.

Một nhịp. Hai nhịp.

Trùng với nhịp tim cô.

Đêm đó, không có sex cuồng nhiệt.

Chỉ có một nụ hôn dài rất lâu, một cái ôm mà không ai buông ra trước.

Cả hai nằm bên nhau, không một tấm vải chắn giữa da thịt, nhưng lại trần trụi nhất ở tâm hồn.

“Y/n,” Nagumo thì thầm, “Nếu lần này em chọn anh, thì dù có chuyện gì… mình cùng chịu, được không?”

Y/n gật đầu. Không nói gì.

Chỉ là – lần này, cô chọn ở lại.

Không phải vì yêu. Mà vì tin.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro