Chương 8 : Mối Quan Hệ Không Chỉ Là Một Đêm


Sáng hôm sau, Y/n tỉnh dậy vì ánh nắng hắt qua rèm cửa. Mắt cô mở chậm, còn tâm trí thì như đang lơ lửng giữa hiện tại và dư âm của đêm hôm qua. Chăn trượt khỏi vai, để lộ làn da mát lạnh – và một vòng tay rắn chắc vẫn còn ôm cô từ phía sau.

Nagumo vẫn ở đó.

Hơi thở anh đều đều, ngực ấm áp áp sát lưng cô, như thể chưa từng rời đi. Không giống những câu chuyện Y/n từng nghe – nơi người ta lặng lẽ bỏ đi trước khi trời sáng, để lại một khoảng trống lạnh ngắt như lời tạm biệt không thành tiếng.

Cô quay đầu nhìn anh. Anh cũng mở mắt.

“Chào buổi sáng.” – Giọng anh khàn đặc, thấp trầm.

“Anh chưa đi.”

“Không định đi.” – Anh nói, rồi cười khẽ – “Ít nhất là chưa.”

Cô im lặng. Khoảnh khắc giữa họ không còn vụng trộm, cũng chẳng còn xấu hổ. Chỉ còn lại một cảm giác rất lạ – như thể từ nay trở đi, mọi chuyện đều phải được nhìn bằng một ánh mắt khác.

Sau khi cả hai mặc đồ và dùng bữa sáng đơn giản do chính tay Nagumo chuẩn bị – trứng chiên, bánh mì nướng và cà phê, Y/n dựa vào thành cửa sổ, tay cầm ly, hỏi:

“Vậy… chuyện hôm qua là gì, Nagumo?”

Anh lau tay bằng khăn, đứng đối diện cô. Mắt anh không né tránh, không tìm cách nhẹ nhàng hóa mọi chuyện.

“Là một phần của anh,” – anh nói – “...mà em vừa chạm vào.”

Y/n cau mày nhẹ. “Vậy... còn phần còn lại?”

Nagumo bước lại gần, đặt ly xuống bàn bên cạnh rồi vòng tay ôm lấy eo cô. “Phần còn lại… vẫn đang học cách không sợ yêu thương nữa.”

Cô nhìn anh. Không chớp mắt.

“Anh nghĩ chuyện này… là mối quan hệ à?”

“Anh không biết,” – anh thở ra – “Anh không muốn gọi nó là ‘chỉ một đêm’. Và nếu em cho phép, anh muốn thử gọi nó là... chúng ta.”

Cô cười nhẹ, không hẳn là cười. “Em không giỏi chuyện này đâu.”

“Anh cũng vậy,” – anh đáp – “Nhưng anh có thể học. Nếu em đồng hành cùng.”

Lần này, cô không trả lời bằng lời. Chỉ là môi cô đặt lên môi anh – chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng không do dự. Như một lời chấp nhận.

Từ hôm đó, giữa họ không còn là khoảng cách. Là những buổi tối ăn cơm chung, đôi khi lặng im nhưng không hề khó chịu. Là những cái ôm sau giờ làm, những tin nhắn không cần quá nhiều từ nhưng đủ làm tim ấm lại. Là việc Y/n dần quen với việc có một đôi dép nam bên cạnh cửa, một chiếc áo sơ mi treo trong tủ, và bàn chải đánh răng thứ hai trong nhà vệ sinh.

Không ai nói ra cụm từ “chúng ta là người yêu”. Nhưng cũng không ai phủ nhận mối quan hệ đang lớn dần lên từng ngày – như một cái cây được tưới bởi những tổn thương cũ và lòng tin mới mẻ.

Một lần, khi Y/n đang làm việc khuya, Nagumo bước đến sau lưng, đặt một cốc cacao nóng xuống bàn.

“Lúc trước, anh thường cô đơn như thế này à?” – Cô hỏi, mắt vẫn nhìn vào màn hình.

“Ừ,” – anh ngồi xuống đối diện – “Nhưng bây giờ thì không. Giờ anh biết có người sẵn sàng ở lại sau cùng.”

Cô ngước lên, cười. “Anh không sợ sẽ lại bị bỏ lại sao?”

“Có.” – Anh thành thật – “Nhưng càng sợ, anh càng muốn trân trọng hiện tại. Vì dù sau này chuyện gì xảy ra… ít nhất, bây giờ, anh đã yêu.”

Lần đầu tiên, Y/n không trốn tránh.

Cô đứng dậy, bước lại gần anh, ngồi vào lòng và đặt đầu lên vai anh.

“Em cũng yêu.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro