Chương 9 : Phía Sau Cửa Kính Xe
Y/n chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là kiểu con gái được một người đàn ông bí ẩn tặng đồ hiệu. Cô không phải tuýp sống xa hoa, càng không thích dựa dẫm. Nhưng Nagumo luôn có cách khiến mọi thứ trở nên khác biệt – không phải vì anh vung tiền, mà là vì mỗi món anh chọn… đều có lý do.
Hôm ấy, trời mưa nhẹ. Y/n ngồi trong quán cà phê nhỏ gần công ty, nhấm nháp tách trà gừng khi tiếng tin nhắn đến từ Nagumo:
"Ra ngoài. Anh có điều muốn cho em xem."
Một chiếc xe thể thao trượt qua màn mưa, đỗ gọn trước cửa. Chiếc Porsche 911 màu đen bóng loáng khiến ai đi ngang cũng ngoái nhìn. Và khi cửa xe hạ xuống, Y/n ngạc nhiên thấy chính Nagumo – tay đặt hờ trên vô-lăng, áo sơ mi trắng hơi mở cổ, mắt khẽ nhướn lên:
“Lên xe.”
“Xe của ai vậy?” – Cô bước đến, hơi khựng lại.
“Của anh.” – Anh đáp, như thể đang nói "của em" vậy.
Cô cười nhẹ. “Anh thường không khoe của. Hôm nay lại khác?”
“Không phải khoe.” – Anh mở cửa cho cô – “Anh chỉ nghĩ em nên biết người đang yêu em thật ra... có hơi nhiều thứ để giấu.”
Chiếc xe lướt qua thành phố trong im lặng. Nội thất sang trọng, âm thanh động cơ trầm ấm như bản nhạc nền cho riêng họ. Gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ mở hờ. Nagumo đưa cô đến một tòa nhà cao tầng – không phải nhà hàng, cũng không phải văn phòng. Mà là một căn penthouse.
Anh dẫn cô vào, không nói gì. Và khi cánh cửa mở ra, thế giới của anh hiện rõ – nội thất tối giản nhưng đắt tiền, đèn treo thủy tinh phản chiếu ánh sáng mờ ấm, tủ rượu đầy ắp và… một chiếc tủ kính chứa toàn đồ hiệu.
Chanel, Dior, YSL. Túi xách, giày, nước hoa – mới tinh, được sắp gọn theo từng màu sắc.
“Anh định… mở cửa hàng à?” – Cô hỏi nửa đùa.
Nagumo lắc đầu. “Anh định tặng.”
Cô quay phắt lại, mắt mở to. “Anh bị gì à? Mấy món này có cái giá bằng lương em cả năm đấy!”
“Anh biết.” – Anh bước đến gần – “Nhưng từ đầu anh đã muốn cho em thứ gì đó xứng đáng với em. Em từng nói em không cần được cứu. Nhưng anh muốn chăm sóc em – theo cách anh biết. Không phải vì em thiếu. Mà vì… em xứng đáng.”
Y/n bối rối. Cô chưa từng được ai nâng niu theo kiểu này. Tình yêu với cô luôn gắn với chia ly, thỏa hiệp, hoặc chịu đựng. Còn Nagumo, anh làm mọi thứ như thể việc yêu cô là điều tự nhiên nhất thế giới.
Cô không nói lời cảm ơn. Cô chỉ bước đến, chọn một chai nước hoa Dior, xịt nhẹ lên cổ tay mình, rồi mỉm cười:
“Anh có thể tặng em tất cả, nhưng anh có chịu để em… biết hết về anh không?”
Nagumo im một lúc. Rồi anh đáp, rất nhẹ:
“Anh muốn em từ từ chạm đến con người thật của anh. Không phải qua đồ đạc, mà là qua từng ngày bên nhau.”
Tối đó, họ trở lại căn hộ nhỏ của Y/n, nhưng lần này là trên chiếc Porsche 911, chạy qua những con phố đang lên đèn. Cô nghiêng đầu nhìn anh – người đàn ông trầm tính, giàu có, ít nói nhưng đầy hành động.
Khi xe dừng trước nhà, Y/n không vội xuống. Cô nghiêng người sang, hôn nhẹ lên má anh.
“Cảm ơn anh. Không phải vì những món đồ. Mà vì đã để em thấy một phần khác của anh.”
Nagumo nắm tay cô, siết nhẹ.
“Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, Y/n.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro