Ova 1 : Thế giới thần tiên


Warning: tập này ngoại truyện thôi nha

Ở một nơi không có thời gian, nơi mùa xuân lặng lẽ trôi như suối mát và mọi ồn ào chỉ còn là tiếng vọng từ thế giới cũ, Nagumo sống trong một căn nhà gỗ bên rừng.

Anh không nhớ đã đến đây bằng cách nào.

Chỉ biết, mỗi sáng, anh sẽ dậy sớm, mở cửa, và đứng nhìn hàng cây phủ sương mờ.

Và mỗi chiều, cô sẽ đến.

Y/n – trong chiếc váy trắng dài đến mắt cá, tay ôm một chiếc rổ đầy dâu rừng và hoa lavender.

Cô không bao giờ nói "anh nhớ em không?". Vì ở đây, không ai cần nhớ ai cả – họ luôn ở bên nhau.

“Anh thấy không?” – cô hỏi khi cả hai ngồi dưới gốc cây cổ thụ, “Bầu trời hôm nay màu kẹo bông.”

Nagumo ngẩng lên. Quả thật, trời xanh hồng mờ ảo như có người vẽ bằng phấn màu.

“Ừ,” anh đáp. “Và mây giống như em – vừa nhẹ, vừa khó giữ.”

Y/n bật cười. “Nếu em là mây, anh là gió nhé?”

Nagumo không trả lời. Anh chỉ đưa tay siết nhẹ lấy cổ tay cô, kéo về phía mình. Cô đổ người lên vai anh, tóc chạm cổ anh, thơm mùi bạc hà dịu.

“Ở đây mình không cần phải cố gắng đúng không?” – cô hỏi, giọng như đang ru chính mình.

“Không. Mọi thứ ở đây… chỉ là để yêu thôi.”

Y/n nhắm mắt.

Cô không cần biết thế giới này có thật không. Miễn là khi mở mắt ra, vẫn thấy ánh nhìn ấy – bình yên và sâu thẳm.

Đêm xuống. Họ nằm trên chiếc võng treo giữa hai thân cây. Đom đóm bay thành dải như một dải ngân hà nhỏ.

Y/n nghiêng người nhìn anh. “Nếu đây là mơ thì sao?”

Nagumo vuốt nhẹ má cô. “Vậy đừng bao giờ đánh thức anh.”

“Anh không sợ quên em à?”

“Nếu lỡ quên, trái tim anh sẽ lại tìm em. Như bao lần trước.”

Y/n mỉm cười. Một nụ cười không mang theo nước mắt.

Ở thế giới này, không có dối lừa, không có người thứ ba, không có sự chờ đợi đau đớn hay sự im lặng đáng sợ giữa hai tin nhắn.

Chỉ có họ.

Chỉ có những cái ôm mà không cần lý do.

Những ánh nhìn không cần câu hỏi.

Và tình yêu – như một phép màu chưa từng bị ràng buộc.

Sáng hôm sau, Y/n biến mất.

Nhưng Nagumo không hoảng loạn. Anh biết – cô chỉ đi hái hoa. Hoặc nằm đâu đó giữa thảm cỏ, thì thầm với bướm.

Hoặc giả… cô là giấc mơ, và anh vừa tỉnh.

Nhưng dù thế nào, thế giới này – từng có cô.

Và như thế, là đủ để anh tiếp tục sống, dù là trong giấc mơ, hay hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro