Chương 10: Khi người cậu yêu nói thật lòng
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi gặp mặt “nhỏ thôi mà” do Aoi (vợ Sakamoto) tổ chức để mừng Lu được giải học sinh xuất sắc.
“Nào, nâng ly! Soda cho trẻ con, bia cho người lớn! Shin, uống thử loại rượu mơ này đi, nhẹ lắm!”
Shin lắc đầu, hơi do dự.
“Em không quen uống…”
Nagumo từ bên cạnh cười nham hiểm:
“Uống đi, say một chút trông cũng đáng yêu lắm.”
Shin liếc xéo:
“Em không có đáng yêu.”
Nhưng rồi… cũng cầm ly lên uống.
30 phút sau.
Shin ngồi bệt dưới đất, mặt đỏ rực, tay cầm miếng khoai chiên như thể đó là một chiến lợi phẩm to lớn. Cậu lắc lư người theo tiếng nhạc bé tí đang phát từ điện thoại Lu, miệng lẩm bẩm gì đó.
Nagumo nhìn từ xa, vừa nhai bánh vừa cười đến mức sặc nước.
“Shin ơi.” – Anh bước tới.
“Ổn không đó?”
Shin ngẩng lên, mắt long lanh, giọng kéo dài:
“Ô~n… ổn gì mà ổn… Thế giới quay như cái chong chóng… Anh có thấy không?”
Nagumo ngồi xổm xuống cạnh cậu, nghiêng đầu:
“Không thấy gì ngoài em đang say.”
Shin chọc ngón tay vào trán anh:
“Anh… đẹp trai quá đáng. Cái mặt đó… sao lại hợp với em như vậy?”
Nagumo khựng lại.
Shin lại nói tiếp, giọng say mềm:
“Em tưởng em không thích anh đâu. Tại anh đáng ghét. Lắm miệng. Lười biếng. Toàn trêu em. Nhưng…”
Cậu ngồi thẳng dậy, trừng mắt (dù hơi lác vì say):
“Nhưng không có anh thì em ăn cơm cũng không ngon.”
Nagumo bật cười:
“Vậy à?”
Shin gật mạnh, rồi gục đầu vào vai anh.
“Anh có biết là… mỗi lần anh cười với người khác… em muốn đá cho họ bay ra khỏi quỹ đạo Trái Đất không?”
Nagumo cứng đờ một giây, rồi bật cười to hơn.
“Em đang… ghen?”
Shin lầm bầm:
“Không ghen. Chỉ là không muốn ai chạm vào ‘của em’ thôi.”
Nagumo nhìn cậu, ánh mắt dịu lại.
Cậu đang đỏ mặt, môi mím lại, gục vào vai anh như một con mèo say nắng, vừa bướng vừa mềm.
“Shin này.” – Anh thì thầm.
“Ngày mai tỉnh dậy, anh sẽ nhắc lại tất cả những gì em vừa nói.”
“Không cần.” – Shin vẫn nhắm mắt.
“Vì mai tỉnh… em sẽ vẫn yêu anh.”
Nagumo sững người.
Dưới ánh đèn vàng của quán tạp hoá đã đóng cửa, chỉ còn họ ngồi bên nhau. Người kia đang mơ màng, nhưng những lời vừa rồi… lại thật hơn bao giờ hết.
Anh nhẹ nhàng luồn tay qua tóc cậu, vuốt nhẹ.
“Vậy em biết không, Shin?” – Anh khẽ nói.
“Anh cũng sẽ yêu em… dù em tỉnh hay say, im lặng hay lải nhải.”
Shin không trả lời.
Cậu đã ngủ mất rồi, môi vẫn còn hơi mím lại trong một nụ cười mơ màng.
Nagumo nhìn cậu, mỉm cười:
“Say kiểu này… có khi anh phải chuốc em lần nữa mới được nghe thêm.”
Sáng hôm sau, Shin tỉnh dậy trong phòng mình, chăn đắp gọn gàng, đầu hơi đau.
Bên cạnh là một ly nước chanh, và mảnh giấy ghi tay nét nghiêng quen thuộc:
> “Tỉnh rồi thì ăn gì đi. Hôm qua em gọi anh là ‘của em’. Anh đồng ý. Không trả lại được đâu.”
– N
Shin nhìn mảnh giấy, mặt đỏ lên từng đợt.
Cậu úp mặt xuống gối.
“Chết rồi… mình nói gì hôm qua vậy trời…”
Nhưng rồi môi vẫn cong lên. Vì sâu trong tim, cậu chẳng hề hối hận.
---
Hết chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro