Chương 9: Mặt trái của sự thản nhiên


Anh nghiêng đầu, móc điện thoại ra nhắn:

> “Anh đến rồi.”

Không ai trả lời.

Bỗng, từ sau quán, có tiếng cười vang lên. Nagumo bước vòng ra sau, và… đứng khựng.

Shin đang ngồi dưới mái hiên, cạnh Natsuki – đồng nghiệp cũ từng theo học cùng lò sát thủ với cậu. Cả hai cười rất vui, tay cầm cốc soda, và giữa họ là một xấp tài liệu phân tích hành vi sát thủ — cái thứ mà Nagumo từng đề nghị cùng làm nhưng bị Shin từ chối vì ‘lười quá’.

Anh đứng đó, không lên tiếng. Gió thổi, nhẹ nhưng lạnh.

“Ơ, Nagumo!” – Natsuki vẫy tay.

Shin quay lại, hơi giật mình.
“Anh đến sớm hơn em nói.”

“Ừ.” – Nagumo đáp, ngắn ngủn.

Anh ngồi xuống bậc thềm, cách họ vài bước, dựa lưng vào tường.
Nụ cười quen thuộc không thấy đâu.
Chỉ có đôi mắt nheo lại – không phải vì nắng.

Shin nhận ra không khí lạ.
Cậu đặt ly xuống, tiến đến gần.

“Anh sao vậy?”

Nagumo nhìn cậu.
“Không sao.”

Giọng anh không gắt, nhưng sắc.
Và với Shin, nó rõ ràng là… giận.

Shin nhíu mày:
“Chuyện gì—”

“Natsuki giỏi thật nhỉ.” – Nagumo cắt lời, giọng vẫn đều đều.
“Em nói chuyện với cậu ấy tự nhiên lắm. Cười cũng nhiều. Cả cái tài liệu… hình như từng từ anh gợi ý nhưng em bảo 'vô vị'. Giờ lại đọc chăm ghê.”

Shin đứng yên.

Nagumo cười nhạt, lần này đúng kiểu… cay.

“Hay là em thấy dễ thở hơn khi bên người khác?”

Câu đó như đâm thẳng vào tim Shin.

Cậu lùi lại một bước.
“…Anh đang ghen à?”

Nagumo im lặng.

Shin nói tiếp, giọng thấp hơn:
“Anh là người luôn miệng bảo không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt. Là người quen với việc người khác nhìn em. Sao bây giờ lại…”

Nagumo gắt khẽ:
“Vì lần đầu tiên anh thấy em có thể… không cần anh.”

Shin chết lặng.

Nagumo quay đi, nắm tay siết chặt:
“Anh đùa được với cả thế giới. Nhưng nếu em rời đi, anh không biết phải nói gì cho nhẹ nhàng cả.”

Câu đó khiến Shin bước tới, kéo tay anh lại.

“Nghe rõ nè, Nagumo.” – Shin nhìn thẳng vào mắt anh.
“Natsuki là bạn. Là đồng nghiệp. Là người từng cứu em trong một nhiệm vụ. Nhưng người em chọn… vẫn luôn là anh.”

Nagumo nhìn cậu.
Sự giận hờn rạn ra như băng tan dưới nắng.

Shin nói tiếp, nhẹ hơn:
“Em chỉ muốn sống bình yên. Nhưng không phải ai cũng khiến em thấy bình yên trong tiếng tim đập nhanh. Anh làm được điều đó. Chỉ anh.”

Nagumo cười. Lần này, không nhạt.
Anh kéo Shin vào lòng, khẽ siết chặt:

“Xin lỗi. Lần đầu thấy em với người khác mà cười như vậy… anh hoảng.”

Shin gục mặt vào vai anh, thở dài:

“Lần sau, cứ nói ra. Đừng tự lạnh lùng như thế. Em không đọc được tâm anh như anh đọc được em đâu.”

Nagumo cười khẽ.
“Vậy em muốn anh nói gì bây giờ?”

Shin ngẩng lên, mắt sáng:
“Nói là anh yêu em.”

Nagumo không ngần ngại:
“Anh yêu em, Shin. Cực kỳ. Lúc em cười. Lúc em giận. Lúc em im lặng và cả lúc em khiến anh phát điên như hôm nay.”

Shin đỏ mặt.

Nagumo hôn nhẹ lên trán cậu.
“Nếu em vẫn chọn anh, thì dù ghen hay không, anh cũng chỉ muốn là người duy nhất em tựa vào.”

Và Shin cười. Rất nhẹ.
Nhưng lần đầu tiên, Nagumo thấy nụ cười đó dành chỉ cho mình.

---

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro