chương 10
Shin cố gắng vùng vẫy trong vòng tay siết chặt của Nagumo, nhưng vô ích. Sức mạnh của người đàn ông này chưa bao giờ là thứ cậu có thể chống lại.
“Buông… buông em ra!” – Giọng Shin run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dâng lên nỗi hoảng sợ tột độ.
Nagumo không buông, càng siết chặt hơn. Đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh lên vẻ tuyệt vọng xen lẫn giận dữ.
“Tại sao em muốn rời xa tôi? Tôi đã làm gì sai? Tôi đã yêu em hết lòng… Vậy tại sao?” – Giọng anh trầm xuống, như thể mỗi chữ đều được nhấn mạnh, khắc sâu vào tim Shin.
Shin im lặng. Cậu biết dù có nói gì bây giờ cũng không thể khiến Nagumo nguôi giận. Cậu hiểu tính anh – một khi đã rơi vào cơn cuồng loạn của chiếm hữu, lý trí không còn chỗ đứng.
“Em muốn đi đâu? Nước ngoài sao?” – Nagumo cười lạnh – “Em nghĩ em sẽ thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy à?”
Shin bàng hoàng. Làm sao anh biết được? Cậu đã giấu rất kỹ, thậm chí còn không nói với bất kỳ ai.
“Anh… đã theo dõi em?” – Shin nghẹn giọng.
Nagumo không phủ nhận. Anh vuốt nhẹ mái tóc cậu, động tác dịu dàng nhưng lại khiến Shin cảm thấy sợ hãi.
“Tôi lúc nào cũng ở bên em, Shin. Tôi đã nói rồi… Em là của tôi. Dù em có đi đến đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy em.”
Cả người Shin run lên. Cậu không biết đây là yêu hay là giam cầm nữa. Nhưng cậu biết, Nagumo đã không còn là người đàn ông dịu dàng cậu từng yêu.
Hay có lẽ, anh vốn luôn là như vậy – chỉ là cậu đã lừa dối bản thân quá lâu.
“Anh không thể giữ em mãi như thế này… Đây không phải là tình yêu.” – Shin cố lấy dũng khí nói.
Nagumo sững người, rồi bật cười. Nhưng đó là tiếng cười đầy đau đớn và điên dại.
“Tình yêu à? Thứ tình yêu mà em nói, có phải là để em bỏ rơi tôi, chạy theo người khác không? Em nghĩ tôi sẽ đứng nhìn em hạnh phúc bên kẻ khác sao?”
Ánh mắt Nagumo tối sầm, từng từ anh thốt ra như nhát dao cắt vào lòng Shin.
“Tôi thà giết em… còn hơn để em thuộc về ai khác.”
Câu nói đó khiến Shin chết lặng.
Khoảnh khắc đó, cậu hiểu rằng, người đàn ông này đã bước qua ranh giới giữa tình yêu và sự hủy diệt. Nagumo không cần biết cậu có hạnh phúc hay không – anh chỉ cần biết cậu vẫn thuộc về anh, dù là trong đau khổ hay thậm chí là… cái chết.
Cậu đã không còn lối thoát.
---
Đêm đó, Shin không được phép rời khỏi căn hộ của Nagumo. Điện thoại bị thu giữ, cửa chính bị khóa. Mọi thứ như trở thành một nhà tù khép kín.
Nagumo ôm cậu suốt đêm, như thể sợ chỉ cần buông ra, cậu sẽ biến mất mãi mãi.
“Shin… đừng rời bỏ tôi… Đừng bao giờ rời bỏ tôi…” – Nagumo thì thầm bên tai cậu, giọng nói đầy bất an và đau khổ.
Shin nằm im, nước mắt lặng lẽ rơi. Cậu yêu Nagumo, nhưng cũng sợ anh. Cậu không biết mình có thể chịu đựng cuộc sống bị giam cầm này bao lâu nữa.
Nhưng điều cậu biết chắc là… người đàn ông đang ôm cậu lúc này, đã hoàn toàn đánh mất lý trí vì yêu cậu.
Và cậu… đã vĩnh viễn đánh mất tự do.
Dưới bầu trời đêm ngoài kia, ánh trăng mờ nhạt soi rọi qua khung cửa sổ. Nhưng đối với Shin, mọi thứ đã trở nên tối tăm như chính trái tim cậu lúc này.
Cậu đã bị xiềng xích bởi tình yêu – một tình yêu ngọt ngào nhưng đầy đau đớn.
Và cậu không biết… liệu mình có thể thoát ra được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro