Từ nơi người khác nhận được tin người qua đời

Trước đây, Aesop chưa từng biết cảm giác hối hận là gì. Nhưng từ lúc gặp được Naib, Aesop đã làm rất nhiều chuyện khiến cậu phải nuối tiếc, từ những chuyện nhỏ nhặt như ngủ quên mất khi cùng Naib ngắm sao, làm thất lạc món quà đầu tiên mà Naib tặng cho cậu, đến những việc quan trọng hơn như bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Naib từ khi hai người hẹn hò, những trận cãi vã vô lý chỉ vì Aesop cảm thấy không thoải mái.

Nhưng cho đến tận cuối cuộc đời này, điều khiến Aesop ân hận nhất, chính là đã không thể ở cạnh Naib trong giây phút sau cùng của anh.

Vào cái ngày định mệnh ấy, tại Nhà thờ đỏ, gã đồ tể khát máu vẫn điên cuồng đuổi bắt mọi người, chàng tiên tri vẫn lặng lẽ quan sát cục diện qua đôi mắt cú để kịp thời hỗ trợ đồng đội, tên đào vàng ranh mãnh dù rất thích được thợ săn đuổi theo nhưng vẫn chán chường giúp Eli giải mã máy vì Naib mới là người gặp thợ săn đầu tiên, Aesop đang vã mồ hôi với những chiếc máy và lo lắng vì Naib đã bị bắt một lần rồi, còn chàng cựu lính đánh thuê thì vẫn đang cố gắng dẫn Jack tránh xa mọi người, mọi chuyện vẫn diễn ra tương đối êm xuôi trong năm phút đầu. Đột nhiên, Naib lại ngã xuống một lần nữa, Eli vì vậy vội vàng hoàn thành giải mã chiếc máy cuối cùng. Dù là Aesop đã gọi sẵn một chiếc quan tài và cũng kịp thời tẩm liệm cho Naib, cậu vẫn cảm thấy hơi bất an.

Tiếng còi rú lên mang theo nỗi sợ hãi còn lớn hơn nữa của mọi người: thợ săn đã mở được Detention. Norton rất nhanh chóng đã mở được cánh cổng phía sau nhà thờ, ra hiệu gọi mọi người tới. Cả Aesop và Eli đều đã có mặt, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Naib xuất hiện. Aesop bắt đầu sốt ruột, tim cậu đập mỗi lúc một mạnh hơn không chỉ vì lo lắng mà còn do Jack đang đến gần. Norton đã rời đi, Eli ngoái nhìn Aesop còn đang do dự kia.

"Nhanh thoát thôi, Aesop!"

Nhưng mà, nếu chúng ta đều thoát ra, lỡ như Naib xảy ra chuyện, chiếc quan tài sẽ không còn tác dụng nữa.

Bỗng nhiên, Naib phát tới một tín hiệu, bảo mọi người cứ đi trước đi. Aesop vẫn đắn đo trong lòng, nhưng cậu đã bị Eli kéo đi trước đi Jack có cơ hội tấn công mình.

Bởi vì, trong trò chơi này, thắng thua mới là chuyện quan trọng hơn hết thảy, thương tích đều không thành vấn đề.

Đâu ai ngờ rằng, gã đồ tể xảo quyệt đã sử dụng kỹ năng dịch chuyển để đến chiếc cổng còn đang đóng, nơi Naib đang loay hoay và chỉ còn một chút nữa thôi là cánh cửa sẽ được mở.

Kết quả, phần thắng thuộc về kẻ sống sót với với ba người thành công thoát ra ngoài.

Thường thì, mọi người chỉ việc ngồi tụ tập trong phòng ăn và chờ đợi người bị bắn lên trời kia trở về để chữa thương cho họ. Hiện tại, Aesop đang được Emily băng bó cho, nhưng tâm trí hỗn loạn của cậu chỉ đang hướng về Naib. Emily nhìn thấy biểu cảm của Aesop vô cùng khó coi, liền đoán ra được tâm ý của cậu.

"Cũng hơn mười lăm phút rồi mà Naib vẫn chưa về à..."

Dao động nhỏ trong mắt Aesop không qua khỏi sự quan sát của Emily.

"Hay là chúng ta đi tìm cậu ấy đi? Có thể cậu ấy bị thương nặng quá thì sao?"

Chỉ chờ có thể, Aesop đã gấp rút đứng lên rồi rời đi ngay. "Rõ ràng là rất quan tâm nhưng không dám lên tiếng", Emily lắc đầu cười, cô thật chẳng thể hiểu được tâm tình của những người yêu nhau mà.

Mọi người tản ra tìm Naib trên một mảnh đất trống vừa rộng vừa hoang vắng cạnh nhà thờ đỏ. Những người bị bắn bay đi luôn đáp xuống nơi đây, họ chỉ bị thương một chút, nặng lắm thì chỉ là gãy chân gãy tay. Không ai nghĩ tới sẽ có ngày có một người phải bỏ mạng.

Aesop gọi tên Naib khản cổ vẫn không nghe thấy hồi âm. Giữa lúc hoảng loạn, cậu thấy từ xa có một những thanh gỗ từ chiếc ghế tên lửa trải dài đến một đống gỗ vụn lớn, trên đó còn có bóng áo xanh đang nằm bất động.

Aesop hốt hoảng chạy tới chỗ Naib, nơi ngực trái lõm xuống của anh lập tức đập vào mắt cậu, máu túa ra ròng ròng, nhuộm đỏ bãi cỏ xanh. Tâm trí Aesop hoàn toàn mù mịt, cậu chỉ thấy máu, thậm chí cậu còn không dám nhìn lên mặt anh. Aesop khụy gối xuống bên Naib, nắm lấy bàn tay anh mà hôn gấp gáp, như thể sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa vậy.

"Naib, ngồi dậy đi."

"Naib, hãy nói gì đó với em đi."

"Naib, làm ơn nhìn em đi."

Từng lời nói ra đều dần mất đi hi vọng, người nằm kia tuyệt nhiên không lên tiếng.

Aesop nhắm chặt mắt, cậu dường như sắp ngất đi vì tim đập quá nhanh, mùi sắt gỉ tanh nồng xộc vào mũi khiến Aesop muốn nôn cả ra. Trong lúc Aesop còn đang nghĩ trái tim mình sắp vỡ nát, mọi người đã nhanh chóng chạy tới. Nhìn thấy tình cảnh hiện tại, ai nấy cũng đều bàng hoàng, vội vàng đưa Naib về trang viên. Aesop vẫn đứng đơ ra đó, nỗi sợ làm cho đôi chân cậu nặng trĩu không nhấc lên nổi. Aesop muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cậu như bị bóp chặt, lời cậu muốn thốt ra khiến cậu đau như có ai đang dùng dao cứa vào da thịt vậy. Run rẩy một hồi lâu, Aesop mới dùng hết sức bình sinh mà chạy về. Chỉ là, lúc cậu về tới, Emily và những người khác còn đang cố gắng trị thương cho Naib một cách vô vọng trong phòng riêng, và một nhóm người khác đang dỗ dành cô bé Emma đang khóc nức nở.

"...Naib sao rồi?"

"Anh Aesop...", Emma gọi tên cậu trong tiếng nấc, "Chị Emily nói, chị ấy sợ anh Naib sẽ không qua khỏi..."

Aesop sợ rằng tai mình bị hỏng rồi, nếu không, cậu sẽ không nghe được một dự báo không lành nào đó về Naib. Mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhoà, trời đất điên đảo quay cuồng. Aesop không khống chế bản thân được nữa, cậu ngã phịch xuống nền đất lạnh, hoàn toàn mất ý thức.

Đến lúc Aesop tỉnh dậy, cậu đã thấy cô nàng Hương sư cùng nữ điều phối ngồi cạnh giường mình rồi.

"Naib đã mất rồi. Anh ta bị mất quá nhiều máu, tim cũng bị tổn thương nặng nề, hoàn toàn không có khả năng cứu sống", không đợi Aesop lấy lại đầy đủ ý thức, Martha đã báo ngay cho cậu một tin dữ.

"Kìa Martha, Aesop vừa mới tỉnh dậy thôi mà", Vera quở trách.

"Dù anh ta biết sớm hay biết muộn, thì sự thật cũng chẳng khác đi được."

"Cô thật là...", Vera quay sang Aesop, đôi mắt rõ vẻ xót thương không dám nhìn thẳng vào cậu, "Cậu đừng đau lòng quá Aesop. Chúng ta... dù gì chúng ta cũng đã cố gắng lắm rồi."

"Naib đang ở trong phòng khách rồi. Emily không cho ai bước vào đó cho đến lúc diễn ra tang lễ", Martha ngừng lại, thở dài một hơi, "Anh muộn rồi Aesop. Không còn cơ hội nào để nhìn Naib lần cuối ngoại trừ ngày mai đâu."

Có chuyện gì vậy?

"Đã mất"? "Sự thật"? "Tang lễ"? "Nhìn lần cuối"?

Aesop chỉ vừa tỉnh dậy từ cơn hôn mê, nhưng đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Naib chết rồi?

Và cậu đã không thể nói được với Naib lời nào trước lúc anh đi?

Tất cả, đều là thật.

Vera và Martha nhìn thấy sắc mặt Aesop xanh xao liền cảm thấy lo lắng, bèn rời phòng để gọi Emily đến. Chỉ là, chẳng có bác sĩ nào có thể chữa lành được vết thương lòng của cậu.

"Naib..."

Aesop quay đầu về phía cửa sổ, sững sờ nhìn chậu đỗ quyên mà cậu và Naib đã cùng trồng và chăm sóc. Một bông hoa đột nhiên rơi xuống mặt bàn, như thể thông báo rằng một sinh mệnh nào đó đã biến mất khỏi thế gian vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro