Chương 05
Sáng sớm tinh mơ, khi tia sáng đầu tiên chiếu vào Na Jaemin đã tỉnh giấc. Anh cúi xuống nhìn người nằm trong lòng mình, trong phút chốc chẳng phân biệt được đây là thực hay là mơ. Rèm cửa không che kín được ánh sáng, từng tia sáng nhỏ bé màu vàng ấm áp vây quanh hai người, thậm chí anh có thể thấy được những hạt bụi li ti đang quanh quẩn trong không khí rồi rơi xuống sàn nhà, mặt bàn, tủ, sau đó biến mất tăm.
Tư thế ôm vài tiếng đồng hồ khiến tay chân anh lúc này tê dại, anh khẽ cử động hai chân, nhưng tay níu càng chặt hơn, lòng bàn tay dính sát vào lưng Hoàng Nhân Tuấn, cảm nhận được xương cốt của cậu qua lớp áo ngủ mỏng. Có thể bị ôm quá chặt, Hoàng Nhân Tuấn không thoải mái khẽ thút thít mấy tiếng, Na Jaemin vội vã vỗ lên vai cậu, nhẹ nhàng cất tiếng dỗ dành: "Ngủ đi, ngủ đi, vẫn còn sớm."
Huang Renjun mơ màng nheo mắt, nhìn thấy là anh mới lẩm bẩm một câu: "Nana, đến giờ nhớ gọi tớ không chả có lại bị anh quản lý mắng."
Chỉ một câu nói đã khiến Na Jaemin lập tức sững sờ. Trong tim có cảm xúc mềm mại đang dần lan tràn, sau khi hóa thành chua xót chảy từ từng mạch máu đến lục phủ ngũ tạng, sau đó đột ngột tập trung lại nện thẳng vào ngực anh. Anh không kiểm soát được nước mắt muốn tuôn rơi: "Ừ ngủ đi, tớ đang để ý thời gian đây, sẽ gọi cậu."
Rõ ràng Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa tỉnh, nhưng Na Jaemin bị một câu nói mơ của cậu kéo về quá khứ. Câu chúc mừng sinh nhật tối qua cũng vậy, tựa như đã giúp hai người vượt qua được khoảng thời gian tám năm, vẫn dừng trong căn phòng nhỏ chật hẹp năm nào, còn có thể ôm hôn nhau, tay nắm tay cùng thực hiện giấc mơ.
Năm 20 tuổi, trong đôi mắt sáng như ánh sao của hai người chỉ nhìn thấy đối phương, tuổi thanh xuân biết bao hỗn loạn, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, cũng đủ để thay thế tất cả.
Không bao lâu sau, mặt trời lên cao, Na Jaemin nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, giúp Hoàng Nhân Tuấn đắp chăn cẩn thận. Dù đã qua bao nhiêu năm, có những thói quen nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn vẫn không hề thay đổi, chẳng hạn như lúc ngủ luôn thích rúc vào lòng anh, chẳng hạn như mùa hè thích bật điều hòa đắp chăn.
Hiện giờ anh càng thêm vững tin, dù sao trong thâm tâm Hoàng Nhân Tuấn vẫn nhớ nhung anh, dù sao thời gian không khiến hai người hoàn toàn thay đổi.
Anh bước chân đất trên sàn nhà gỗ lành lạnh, đi qua đi lại trong nhà Hoàng Nhân Tuấn. Căn nhà không quá rộng, toàn bộ thiết bị đều mang sắc lạnh, nhìn rất tự nhiên thoải mái nhưng có đôi phần trống trải. Ngoài ban công có cầu thang sắt xoay tròn, anh đi ra, đẩy cửa, luồng khí nóng đập thẳng vào mặt. Sau cửa là một vườn hoa gác mái, ven vườn hoa dựng một giàn hoa gỗ, hoa hồng dây rủ xuống như thác nước, ngăn cách thành một cõi trong lành mát lạnh. Nơi khác đặt lẻ tẻ vài chậu hoa, còn có rất nhiều đóa hoa đơn độc được bày không quy luật. Lọ đựng hoa nhất loạt đều là chai rượu không hề ngoại lệ, Na Jaemin nhìn thật kỹ, từ Vodka đến rượu vang, đủ kiểu đủ loại, không chai nào giống chai nào. Anh vừa muốn khóc vừa muốn cười, Hoàng Nhân Tuấn uống rượu đúng thật không có sở thích riêng biệt nào, biến cả nhà thành viện bảo tàng bày đủ mọi loại chai rượu trên đời.
Anh ngồi xuống ghế dựa đặt dưới giàn hoa, nhìn dòng xe qua lại như nêm dưới đường, cách đó không xa là sông Hoàn Thành, liễu xanh trên bờ sông rủ bóng, ven sông có người túm năm tụm ba, tiếng ồn ào dần vang, cảnh tượng náo nhiệt giữa phố phường. Bất chợt anh có phần ngưỡng mộ Hoàng Nhân Tuấn, cuộc sống thường ngày như thế này là điều anh không thể có, từ sau khi Hoàng Nhân Tuấn đi, anh cũng không tận hưởng khoảng thời gian trên sân khấu thêm bao lâu, công ty chuyển hướng anh sang làm diễn viên, sau đó cuộc sống mỗi ngày bắt đầu đầy rẫy giả dối. Lời khen của giới truyền thông lúc nào cũng phóng đại, đổi một bộ phim lại là một cuộc đời khác, khi diễn anh đau đớn khóc lóc hay vui cười phẫn nộ, trong thời gian ngắn ngủi như đã hiểu rõ hết toàn bộ trăng thầm trên đời. Có những lúc đặc biệt anh rất nhớ Hoàng Nhân Tuấn, ví dụ đêm khuya tĩnh lặng hay khi lên sân khấu nhận giải. Giới truyền thông luôn khen anh tuổi còn trẻ đã bước lên đỉnh cao, dù có được thành tựu cao hơn nữa vẫn luôn là bộ dạng chín chắn điềm tĩnh, nhưng đối với anh mà nói, buồn vui cay đắng trong đời chẳng ai san sẻ, cô độc một mình ngọt ngào cũng hóa nước trắng.
Thời gian thảnh thơi anh cũng chẳng được hưởng thụ bao lâu, điện thoại của Quản lý cấp tốc đuổi tới, hỏi anh đi đâu rồi, bao giờ về khách sạn.
"Em ở chỗ Nhân Tuấn, hôm nay không có cảnh quay mà?" Anh ngồi trên ghế dựa không muốn động đậy, nữ chính của bộ phim này là tân binh mới ra mắt, chẳng rõ do nhà đầu tư nào cố nhét vào, có một khuôn mặt đậm nét mối tình đầu, nhưng kỹ năng diễn xuất kém đến cực điểm, sự nhẫn nại của Na Jaemin bị cô tiêu hao chẳng còn là bao, Đạo diễn không nhìn được nữa dứt khoát cho anh mấy ngày nghỉ phép để tự mình dẫn dắt nữ chính.
"Dù không có cảnh quay thì cậu cũng không thể chạy loạn khắp nơi." Seo Junghee bên kia điện thoại rất khó xử, mặc dù nơi này chỉ là một thành phố nhỏ tại Trung Quốc, nhưng số fans bám theo quả thật không ít chút nào: "Hơn nữa cậu ở trong nhà người ta cả đêm, Nhân Tuấn cũng sẽ bất tiện."
"Cậu ấy bất tiện thế nào, đều là đàn ông cả, trước đây khi em với cậu ấy cùng nhóm chẳng lẽ ngủ chung giường còn ít hay sao?"
Chính vì như vậy nên mới bất tiện đó! Seo Junghee nghe anh nói thì âm thầm nghĩ trong đầu, sau đó lại tận tình khuyên giải: "Jaemin, cậu cũng biết nhiều năm rồi hai người không gặp, huống hồ cậu cũng biết fans nữ thích gì đấy, cậu ấy đã ra khỏi giới giải trí lâu rồi, hà tất phải đến gây phiền phức cho người ta."
Na Jaemin nghe đối phương nói vậy, đứng bật dậy khỏi ghế: "Anh biết chuyện gì rồi?" Chuyện của anh và Hoàng Nhân Tuấn năm đó ngoại trừ một vài thành viên thân thiết trong nhóm và lãnh đạo công ty thì không ai biết.
"Anh chẳng biết gì cả." Thật ra Seo Junghee rất lo cho Na Jaemin, đêm qua anh ấy gọi điện thoại hỏi một Quản lý khá thân trong SM, đối phương trả lời lấp lửng, chỉ bảo quả thực năm đó Na Jaemin và Hoàng Nhân Tuấn rất thân nhau, các fans cũng luôn thích ghép đôi hai người, nhưng đó là văn hóa ship couple, nghe thôi được rồi, còn về chuyện có từng yêu nhau hay không thì chẳng có gì chắc chắn: "Anh chỉ cảm thấy cậu hơi khác thường." Nếu quả thật năm đó là bạn thân thì không đến mức tám năm qua chẳng hề có bất cứ liên hệ gì, nhưng nếu hai người không thân nhau, Na Jaemin cũng không điên cuồng đến như vậy sau khi gặp lại.
"Em tự biết chừng mực, anh yên tâm." Na Jaemin nghe đối phương nói không biết mới thở phào: "Mấy ngày này em sẽ ở chỗ Nhân Tuấn, nếu phải ra ngoài sẽ thật cẩn thận, không tạo rắc rối cho anh đâu."
"Anh không lo chuyện này." Giọng Seo Junghee hơi sốt ruột: "Jaemin, cậu biết trong fandom có cái gọi là văn hóa cp, nhưng dẫu sao xã hội vẫn rất khó chấp nhận chuyện này, hơn nữa hiện giờ cậu đã không phải Idol hay diễn viên bình thường, anh lo cậu gặp phải cảnh lầu son sụp!"
"Ha." Na Jaemin lại nằm xuống ghế, nhìn ánh mặt trời chói chang qua khe hở giàn hoa: "Lầu son của em, người nhìn ngắm thì ước ao chứ đứng trên đó mới biết cô độc." Anh túm chặt thành ghế, thấy đầu bên kia im lặng như trong dự đoán.
"Anh yên tâm đi, lầu son của em, không dễ sụp thế đâu."
Khi Na Jaemin xuống nhà, đúng lúc gặp Hoàng Nhân Tuấn đã dậy. Cậu ngậm bàn chải đánh răng, tóc tai hỗn loạn, vẫn bộ dạng còn ngái ngủ. Anh bước tới lau bọt kem trắng trên khóe miệng Hoàng Nhân Tuấn, mỉm cười nói chào buổi sáng.
Ngay giây phút trông thấy anh, Hoàng Nhân Tuấn hơi ngẩn người, nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm vào đuôi. Cậu trợn trừng hai mắt, mở miệng hỏi: "Sao cậu ở đây?" Rốt cuộc tối qua cậu đã uống bao nhiêu rượu mà say đến mức hoàn toàn không nhớ nổi Na Jaemin xuất hiện trong nhà mình như thế nào.
Na Jaemin thấy Hoàng Nhân Tuấn như chết lặng mới thở dài, lại nổi ý xấu muốn trêu cậu: "Có quỷ mới biết tối qua ai uống say quắc cần câu, ôm tớ vừa khóc vừa nói nhớ Nana lắm." Lời vừa dứt đã thấy Hoàng Nhân Tuấn trưng ra vẻ mặt cậu lừa ai.
"Thật đấy." Anh hơi bất đắc dĩ, duỗi tay vuốt xuôi mấy sợi tóc vểnh lên giúp cậu: "Cậu say mà vẫn nhớ sinh nhật tớ, trong lúc ngủ mơ còn chúc mừng sinh nhật tớ nữa."
Lần này đến lượt Hoàng Nhân Tuấn nói không nên lời, cậu biết lời Na Jaemin nói là thật, ngày 13 tháng Tám hàng năm, dường như cậu luôn uống say một trận, uống xong cảm giác choáng váng sẽ đưa cậu về tám năm trước, hai người đốt nến trong bóng đêm, ánh nến chiếu lên khuôn mặt Na Jaemin tạo thành chiếc bóng trên bức tường phía sau lưng, sau đó cậu sẽ chúc anh sinh nhật vui vẻ trong ánh sáng lờ mờ, còn hôn anh. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có đúng một hôm đó là cậu nhớ rõ ràng nhất, sau khi về nước, trong cuộc sống vô vọng ngày qua ngày, cậu cũng chỉ để mặc bản thân nhớ nhung anh điên cuồng trong đúng một ngày này.
"Cậu nói sao thì là vậy đi." Cậu cũng chẳng giải thích, giải thích không có ý nghĩa, cậu ngậm nước súc miệng ùng ục sạch sẽ hết bọt kem trong miệng, lách qua người Na Jaemin ra ban công cầm ô doa rồi đi lên lầu.
Na Jaemin đi theo sau cậu, nhìn cậu tỉ mỉ tưới nước cho từng cây hoa, sau đó cắt tỉa những nhánh cây thừa. Khi Hoàng Nhân Tuấn làm chuyện này, cậu hết sức kiên nhẫn, tựa như thời gian cũng dừng lại theo cậu, cả thế giới chỉ còn có hoa, mặt trời và cậu.
Na Jaemin nhìn đến mê mẩn, vô tình đụng phải giàn hoa bên cạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Cậu rảnh lắm hả?" Hoàng Nhân Tuấn ngoảnh đầu hỏi anh.
"Đoàn phim cho tớ nghỉ mấy ngày." Na Jaemin xoa cái trán bị đụng, hơi tủi thân: "Đau quá."
Hoàng Nhân Tuấn lườm anh, tiếp tục chăm sóc hoa, không thèm quan tâm đối phương.
"Thật sự đau lắm luôn." Na Jaemin tỉnh rụi nhích về phía trước.
Khóe mắt Hoàng Nhân Tuấn liếc thấy Na Jaemin ôm đầu đứng thẳng tắp dưới ánh nắng, cậu thở dài, vươn tay kéo anh vào bóng râm: "Cậu bị ngốc à?"
"Ừ, Na Jaemin là đồ ngốc chỉ thuộc về mình Hoàng Nhân Tuấn." Câu nói này tựa như mật mã, khiến Hoàng Nhân Tuấn nhớ về chuyện rất lâu trước đây.
Trước đây khi cả nhóm cùng quay show thực tế, Hoàng Nhân Tuấn lao ào ào vào giữa bọt nước tung tóe bên dưới đài phun nước, Na Jaemin muốn túm cậu nhưng trượt chân ngã lăn trên mặt đất, từ đầu xuống chân ướt sũng nước. Hoàng Nhân Tuấn chỉ vào anh cười ha hả, hỏi anh: "Na Jaemin, cậu bị ngốc à?" Sau đó cậu nghe được người nào đó mỉm cười trả lời cậu một câu giống hệt vậy.
Hôm nay lại nghe được không khác một chữ nhưng tâm trạng đã khác hẳn. Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu, kéo tay Na Jaemin xuống: "Cậu tưởng tớ vẫn còn là thiếu niên hay sao?" Chỗ da được tay che đỏ ửng một mảng lớn, tay Hoàng Nhân Tuấn lành lạnh, nhanh chóng dán lên.
Ai biết Na Jaemin cầm chặt tay cậu ôm vào lòng, ánh mắt sáng rực nhìn cậu chằm chằm: "Cậu không nghe có câu này sao? Người trong lòng ta mãi mãi là thiếu niên."
Hoàng Nhân Tuấn rụt tay về, lại xoay người sắp xếp lại chỗ chai rượu trên đất, để che giấu nội tâm hoảng loạn và hai má nóng bừng. Xong đời rồi, cậu ngồi xổm dưới đất tuyệt vọng nghĩ: Na Jaemin vẫn cứ dễ dàng kích thích tim cậu, tình cảm cậu ra sức kiềm nén mà chỉ cần anh nhẹ nhàng ngoắc ngón tay một cái đã dấy lên ngọn lửa cháy bừng bừng chỉ trong chớp mắt.
"Bắt đầu từ khi nào vậy?" Na Jaemin ngồi xuống theo cậu, ôm lấy cậu từ phía sau.
"Năm năm trước thì phải, đến đây ổn định rồi bắt đầu trồng hoa." Có lẽ xung quanh quá yên ắng, Hoàng Nhân Tuấn có thể bình tĩnh trả lời anh một lần hiếm có.
"Tớ hỏi chỗ rượu này." Na Jaemin biết cậu hiểu nhầm ý anh.
"Tiêu Thanh kể với cậu?" Hoàng Nhân Tuấn thoắt cái thẳng tắp lưng tỏ rõ cậu rất kháng cự vấn đề này.
"Ừ, cô ấy không chỉ kể với tớ chuyện này." Na Jaemin quay người cậu lại, tương đối dè dặt luồn ngón tay vào trong áo cậu, sau đó dừng tại vết sẹo trước ngực cậu: "Mà cả chuyện này nữa."
"Đừng!" Ngay giây phút ngón tay chạm vào vết sẹo, Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu mâu thuẫn hét lên, cậu muốn né tránh động chạm, nhưng bị Na Jaemin kéo mạnh ôm vào lòng.
"Injun." Na Jaemin thì thầm gọi tên bên tai cậu: "Cậu đừng sợ, là tớ đang ôm cậu!" Trước khi Hoàng Nhân Tuấn dậy, anh đã gọi điện thoại cho một người bạn là bác sĩ tâm lý nhờ tư vấn, bên kia nói chứng chướng ngại của cậu không có cách chữa nhanh chóng, mà trước tiên cần người bệnh phải trực tiếp đối diện với vấn đề, không trốn tránh nữa.
"Injun, hôm qua lúc cậu say tớ từng nói rồi, hiện giờ cậu tỉnh táo tớ nhắc lại một lần nữa." Anh ôm Hoàng Nhân Tuấn càng chặt hơn, cảm nhận được nhịp đập trái tim cậu: "Tớ yêu cậu, không phải vì cậu có ngoại hình xinh xắn hay vì giống con gái, tớ yêu cậu chỉ vì cậu là chính cậu, không liên quan đến giới tính hay những thứ khác. Tớ chưa từng yêu ai nên nhiều khi không biết cách bảo vệ cậu ra sao, hồi còn trẻ đã có những lúc hèn nhát làm tổn thương cậu, nhưng xem như tám năm qua tớ sống cũng không tốt, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"
Năm đó khi vừa ra khỏi văn phòng anh đã hối hận muốn quay đầu nhưng bị anh Quản lý giữ lại, Thư ký nói với anh tiếp sau đây còn một cuộc họp, nếu có vấn đề gì thắc mắc thì đợi mai rồi nói.
Anh thấp thỏm bất an quay về ký túc xá, đợi đến hôm sau, nhưng Hoàng Nhân Tuấn đã biến mất.
"Nếu năm đó cậu cũng có mặt trong văn phòng, chắc cũng biết tớ chỉ đang không lựa chọn được, vì sao cậu không thể quay về hỏi tớ?" Anh nghĩ nếu ngày đó Hoàng Nhân Tuấn về ký túc xá, hai người sẽ không tới mức đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Hoàng Nhân Tuấn được Na Jaemin ôm trong lòng, nhớ đến khung cảnh trong văn phòng ngày đó. Khi Na Jaemin im lặng, một vị lãnh đạo công ty ngồi đối diện dõi mắt nhìn cậu, ánh mắt tựa như đang chế nhạo: thấy chưa, đây chính là tình yêu vĩ đại của cậu đấy!
Trong thế giới người lớn nào có truyện cổ tích, cho dù Hoàng Nhân Tuấn đã hiểu được điều ấy từ lâu nhưng khi đó cậu vẫn cảm thấy như có ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào tim mình.
Tuy nhiên đến khi ra khỏi văn phòng cậu mới phát hiện sự im lặng của Na Jaemin không phải thứ đè chết cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu. Giờ phút này cậu túm áo Na Jaemin, hơi thở của anh gần trong gang tấc, đột nhiên cậu chẳng nỡ lòng nào nói ra sự thật phá tan vòng tay ôm ấp lúc này. Nhưng áp lực níu chặt trái tim cậu, hối hận, luyến tiếc, nhớ nhung, kiềm chế lúc nào cũng luôn hành hạ cậu.
"Khi đó tớ cơ bản không có cơ hội tìm cậu hỏi cho rõ." Hoàng Nhân Tuấn tựa như kiệt sức chậm rãi kể một phần sự thật khác: "Tớ vừa ra khỏi văn phòng đã nhận được điện thoại, mẹ tớ tái phát bệnh tim, sasaeng fan của cậu đã gửi ảnh đến chỗ bà."
Bùm! Tựa như tiếng súng bóp cò. Đôi đồng tử Na Jaemin co rút mãnh liệt, anh vốn tưởng đây chỉ là một hiểu nhầm tương đối dễ giải thích, nhưng Hoàng Nhân Tuấn lại nói với anh đây là khoảng cách rất khó vượt qua. Anh cúi đầu, nhận ra Hoàng Nhân Tuấn đang nhìn mình.
"Tớ không biết bạn ấy tìm đâu ra được địa chỉ nhà tớ, tớ tin bạn ấy chỉ quá tức giận nên muốn cho tớ một bài học, nhưng điều trùng hợp là mẹ tớ bị bệnh tim, đúng lúc đó bà xem được ảnh." Cậu cấp tốc bay về ngay trong đêm, chờ ngoài phòng phẫu thuật cả một đêm, phẫu thuật tim tương đối nguy hiểm, cậu nhìn chằm chằm mấy chữ đang phẫu thuật màu đỏ, hai mắt không dám chớp. Nhân viên trong bệnh viện đi qua đi lại có lẽ chỉ thấy người nhà bệnh nhân còn trẻ rất có hiếu, vì lo lắng cho mẹ nên khóc thâu đêm, đứng ngồi không yên, tuy nhiên chỉ mình cậu mới biết rõ được sự bất lực và hoang mang lo lắng trong lòng. Trên hành lang bệnh viện đêm đó, cậu như đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới vứt bỏ, không ai hiểu cậu cũng không ai có thể ủng hộ cậu.
"Vậy, giờ cô đã khỏe hơn chưa?" Na Jaemin không biết nói sao, tuy chuyện này không phải chủ ý của anh nhưng quả thật là vì anh mà ra, anh cảm thấy xấu hổ khó đối mặt, nhưng cũng chẳng có tác dụng.
"Phẫu thuật thành công lắm." Đến hôm sau mẹ cậu đã tỉnh, nhưng lại quay đầu đi không nhìn cậu.
"Vậy thì tốt rồi." Na Jaemin ôm cậu đứng dậy, hai người đứng đối mặt nhau, anh vươn tay lau nước mắt của Hoàng Nhân Tuấn, mà bản thân anh đã bất giác tuôn rơi nước mắt. Anh từng nghĩ đến vô số khả năng liên quan đến Hoàng Nhân Tuấn, lúc học tiếng Trung anh đã từng tưởng tượng đến cảnh sau này gặp mặt mẹ cậu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hiện thực lại như vậy.
"Thế rồi sao?" Anh nhìn vào khuôn mặt hơi ảm đạm của Hoàng Nhân Tuấn, nhìn ra được hình ảnh chính mình tuyệt vọng từ trong đôi mắt cậu: "Tớ thật sự không còn cơ hội nữa ư?"
"Jaemin à." Hoàng Nhân Tuấn nghiêng người đến ôm anh: "Thật ra tớ đã sớm thấy bình thường với sự im lặng khi đó của cậu. Nhưng năm ấy tớ đã quỳ gối trước mặt mẹ thề rằng cả đời này sẽ không gặp lại cậu nữa." Bà mẹ đơn thân nuôi nấng một đứa con trai trưởng thành không cách nào chấp nhận được sự thật con mình có bạn trai, bà coi Na Jaemin như thuốc độc, đừng nói gặp anh, đến cả tên anh cũng không được phép nhắc tới.
"Thế nên cậu tìm Tiêu Thanh cùng lừa bà?" Na Jaemin cười khổ.
"Cũng không hẳn là lừa." Hoàng Nhân Tuấn nhớ đến lời hẹn giữa cậu và Tiêu Thanh: "Bọn tớ quyết định cuối năm về nhà kết hôn, dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục." Nói xong cậu định xuống lầu: "Cậu xem đi Jaemin, thật ra tớ không đáng để cậu một mực cố chấp đâu. Sau khi rời khỏi cậu, tớ chấp nhận người con gái khác, sống không tệ như cậu nghĩ. Tớ có kế hoạch cho tương lai của mình mà trong kế hoạch ấy không hề có cậu. Thế nên, đi nào, tớ nấu cho cậu một bữa cơm cuối cùng, ăn xong tớ đưa cậu về khách sạn, sau này cậu bước về phía cuộc sống của cậu đừng quay đầu, chẳng có gì đáng cho cậu lưu luyến cả." Nói xong, cậu duỗi tay về phía Na Jaemin.
Nhưng ngay sau đó Na Jaemin kéo tay cậu lại ôm chặt cậu vào lòng, sau đó hôn lên môi Hoàng Nhân Tuấn giữa những giọt nước mắt nóng hổi: "Cậu cũng biết chúng ta chưa từng tạm biệt nhau tử tế. Tám năm trước cậu không thể nói lời chào với tớ, hôm nay tớ cũng không cần bữa cơm cuối cùng của cậu." Anh nghẹn ngào, siết chặt hai tay hơn, tựa như muốn khảm nhập cơ thể Hoàng Nhân Tuấn vào cơ thể mình: "Chẳng phải cuối năm cậu mới kết hôn sao, thời gian bốn tháng tới, tớ muốn cậu ngoan ngoãn bên cạnh tớ, coi như toàn tâm toàn ý cho tớ một lời tạm biệt chính thức, được không?"
Quả thực đây là một lời đề nghị hoang đường, Hoàng Nhân Tuấn đang định từ chối thì thấy trong đôi mắt đẹp đẽ của Na Jaemin đong đầy nước, anh vừa đau thương vừa tuyệt vọng nhìn cậu, tựa như giấc mộng đẹp đã định trước sẽ phải vỡ tan.
Câu nói không được cứ thế mắc kẹt trong cổ họng Hoàng Nhân Tuấn không thốt ra được nữa.
Coi như một lần cuồng hoan cuối cùng đi, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, trước khi bình minh đến luôn phải bắt lấy ánh sao sáng nhỏ vụn, đặt một dấu chấm hết cho thanh xuân vừa sôi nổi vừa long trọng của chính mình.
"Được." Cậu ôm mặt Na Jaemin, hai người cứ như hai tên ngốc, vừa khóc vừa cười.
Sau khi hứa hẹn, cả hai cùng xuống nhà. Đày đọa nhau cả buổi sáng, ai nấy đều đói meo bụng. Na Jaemin đề nghị nấu lẩu, Hoàng Nhân Tuấn mở tủ lạnh xem thử nguyên liệu, sau đó gật đầu.
Nước dùng màu đỏ đang sôi sùng sục trong nồi, hai người ngồi đối diện nhau ăn đến độ mồ hôi đầm đìa. Hoàng Nhân Tuấn nhìn Na Jaemin nghiêm túc vớt thịt viên, tặc lưỡi hai tiếng: "Một diễn viên như cậu suốt ngày ăn cay thế này da dẻ sao mà chịu được?" Lúc trước cũng vì Na Jaemin gọi thịt xiên nướng giao hàng nên hai người mới gặp lại nhau, nhưng cậu nhớ năm xưa Na Jaemin đâu có ăn cay.
"Mới đầu không chịu được, về sau ăn mãi cũng thành quen."
"Nhưng tớ nhớ cậu không thích ăn cay mà." Năm đó mỗi lần sang Trung chạy lịch trình, mấy thành viên người Trung trong nhóm luôn ồn ào bảo đi ăn HaiDiLao, Na Jaemin mặt dày mày dạn cứ nhất quyết đòi đi cùng. Đến nhà hàng vừa trông thấy nồi lẩu đỏ lòm đã toát mồ hôi, làm cho Hoàng Nhân Tuấn phải bất chấp đổi thành lẩu uyên ương trong ánh mắt khinh bỉ của cả đám còn lại.
"Nhưng cậu thích ăn." Na Jaemin ngẩng đầu nhìn cậu, mồ hôi trên trán lăn xuống dính vào lông mi làm mắt anh hơi cay: "Cậu thích ăn lẩu, thích ăn xiên nướng, lúc cậu còn bên cạnh tớ không thể ăn cay cùng cậu. Sau này không tìm được cậu tớ bắt đầu thích hai thứ đó, biết nói sao giờ nhỉ? Chắc là một kiểu bù đắp trong tiềm thức, tớ luôn nghĩ sau khi gặp lại cậu sẽ không để cậu phải cả nể chiều theo ý tớ suốt nữa." Thật ra còn một nguyên nhân anh không dám nói, cảm giác kích thích khi ăn cay xông lên mắt, sau đó anh có thể quang minh chính đại rơi nước mắt, sẽ không ai tìm hiểu xem rốt cuộc anh rơi nước mắt vì điều gì.
Lời anh nói làm cho Hoàng Nhân Tuấn khó chịu trong lòng, chỉ biết cười haha bật ngón cái với anh: "Ừ, tớ nghiệm thu thành quả, có tiến bộ lớn." Nhưng cười xong cậu lại nghiêm túc dặn anh: "Nhưng vẫn nên ăn cay ít thôi, dạ dày cậu không khỏe."
"Ừ, được." Na Jaemin rất biết nghe lời, người anh nhớ nhung giờ phút này đang ngồi ngay trước mặt, có bảo anh ăn cơm trắng anh cũng chịu luôn, còn cần gì quan tâm cay hay không cay?
"Buổi chiều cậu định làm gì?" Vớt miếng thịt cuối cùng trong nồi, Na Jaemin thả nó vào bát Hoàng Nhân Tuấn.
"Đi chợ một chuyến, gia vị trong quán sắp hết cả rồi, tớ phải đi mua thêm." Hoàng Nhân Tuấn tự nhiên gắp thịt bỏ vào mồm, sau đó lại thấy ánh mắt như cún con của Na Jaemin.
Cậu có đôi phần không xác định: "Hay tớ trả thịt lại cho cậu nhé?" Nói xong còn với đũa vào mồm định gắp ra.
"Nghĩ cái gì đấy!" Na Jaemin nhíu mày, vội vàng nói rõ: "Tớ muốn hỏi cậu có thể cho tớ đi cùng không!"
"Cậu chắc chắn?" Hoàng Nhân Tuấn hơi phân vân: "Trời thì nóng, người ngoài chợ lại đông, mùi cũng không dễ chịu." Na Jaemin hơi mắc bệnh sạch sẽ, Hoàng Nhân Tuấn sợ anh bước vào sẽ bị cái mùi tốt xấu lẫn lộn trong chợ làm cho ngạt thở: "Hơn nữa cậu không sợ bị nhận ra hả?" Cậu không muốn đi chợ một chuyến mà bị vây kín khắp xung quanh, sau đó biến thành buổi fansign nhất thời.
"Không đâu! Lát nữa ra ngoài cậu tìm cho tớ cái khẩu trang." Bậc thầy Na Jaemin có thể tự nghĩ cách, khẩu trang rất tiện, vừa ngăn được mùi khó ngửi vừa che được mặt, một công đôi việc, quả thực anh muốn vỗ tay hoan hô vì sự thông minh nhanh trí của mình.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh có tính toán nắm chắc mọi việc, chỉ đành gật đầu.
Trước khi ra khỏi nhà, Hoàng Nhân Tuấn tỉ mỉ kiểm tra Na Jaemin một lượt từ đầu xuống chân, lại vào nhà lục tìm một cái mũ lưỡi trai đội lên đầu cho anh, sau đó mới có vẻ hài lòng khẽ gật đầu, nói: "Đi nào."
Con xe Harley nhả khói trắng chở hai người đi về phía chợ. Na Jaemin lần đầu tiên ngồi kiểu xe máy thế này, anh hơi căng thẳng siết chặt tay ôm quanh eo Hoàng Nhân Tuấn.
"Sợ à?" Hoàng Nhân Tuấn trêu anh.
"Ai bảo thế! Cậu quen tớ bao lâu rồi, đã từng nghe tớ nói chữ sợ bao giờ chưa?!" Na Jaemin mạnh mồm.
Hoàng Nhân Tuấn "Ồ~" một tiếng đầy sâu xa, sau đó buông cả hai tay trong cơn gió nóng.
"Aaaaaaaa!" Na Jaemin không sợ trời không sợ đất thoắt cái đã nói năng lộn xộn gọi cả họ lẫn tên: "Hoàng Nhân Tuấn! Lái xe an toàn Hoàng Nhân Tuấn!" Từ ngày xưa anh đã biết Hoàng Nhân Tuấn rất hổ báo, nhưng nào ngờ bao nhiêu năm không gặp cậu trưởng thành đến độ hờ hững, đồng thời ngày càng hổ báo cáo chồn hơn.
Hai người đến chợ trong tiếng cười nhạo kéo dài không dứt của Hoàng Nhân Tuấn. Na Jaemin đi theo sau cậu, mới đi được mấy bước đã phát hiện ra một sự thật: hồi hơn mười tuổi Hoàng Nhân Tuấn người gặp người thích hoa gặp hoa nở, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chẳng có gì khác biệt.
Ngay từ khi bước vào chợ, Hoàng Nhân Tuấn đã được vây quanh bởi những nụ cười và lời khen. Cô bán rau vừa thấy cậu đã tươi cười niềm nở không ngậm được miệng, một đằng khen cậu chủ Hoàng vài ngày không gặp lại đẹp trai hơn rồi, một đằng nhét thêm mấy cây hành vào trong túi thức ăn của cậu. Tiếp theo đi đến chỗ bán cá, Hoàng Nhân Tuấn còn chưa lên tiếng, cô chủ quán đã ngầm hiểu đi vớt cá mổ cá chặt cá, sau đó đưa cái túi đựng cá đã làm sạch sẽ vào tay cậu. Sau nữa lại vớt thêm hai con cá diếc trong bể bên cạnh rồi đưa cho cậu: "Ôi chao, Nhân Tuấn à, sao mà ngày càng gầy đi vậy? Nào nào nào, cầm hai con cá diếc về nấu canh bồi bổ, nhìn cái thân hình này xem, chị nhìn thôi cũng thấy đau lòng."
Hoàng Nhân Tuấn cười bảo trả tiền, cô chủ quán quả thực muốn giậm chân: "Ôi dào, hai con cá diếc có đáng bao nhiêu đâu, Nhân Tuấn, cậu đang coi thường chị đấy phải không?" Sau đó lại nhét thêm cho cậu một con nữa khi cậu chưa kịp trả lời.
Đi chợ một chuyến Na Jaemin phát hiện nam nữ già trẻ gì cũng đều một câu Nhân Tuấn, một câu chủ quán Hoàng gọi hết sức thân thiết. Thật là phải cảm thán, yêu tinh quả là yêu tinh, đi đến đâu đều như vậy cả.
"Không nhận ra luôn nha, cậu chủ quán Hoàng quả thực muôn vàn người mê." Na Jaemin xách theo túi lớn túi nhỏ, mồm miệng còn chua chua.
"Nào có, nào có, vẫn kém hơn Đại minh tinh Na nhiều." Sao Hoàng Nhân Tuấn không nhận ra được anh đang ghen, cậu khẽ chớp mắt trêu anh: "Cậu đóng phim kiếm cơm, tớ mở quán kiếm cơm, đều là kiếm sống, về điểm này coi như chúng ta khác đường nhưng cùng đích!"
Na Jaemin nghe cậu nói vậy cũng cười theo, cầm chắc đồ trong tay rồi nhận thêm đường phèn Hoàng Nhân tuấn mới mua.
"Cho tớ một miếng." Hai tay anh treo đầy đồ như cái giá hàng, chỉ đành há miệng nhìn Hoàng Nhân Tuấn đòi đường.
"Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ăn đường như trẻ con vậy." Hoàng Nhân Tuấn mồm thì nói vậy nhưng tay không dừng, chọn một viên to rồi bón cho anh.
"Hôm nay tâm trạng tốt." Na Jaemin được ăn đường như mong muốn, ngọt từ miệng vào tận trong tim.
"Cậu chỉ có tí tiền đồ thế thôi." Na Jaemin nhìn có vẻ rất đàn ông nhưng có một sở thích y chang thiếu nữ, chính là cực thích kẹo đường, ăn ngon hay không ngon, chỉ cần có vị ngọt anh đều muốn ăn thử hết.
"Biết sao được, số khổ quá mà." Na Jaemin bĩu môi, làm Hoàng Nhân Tuấn liếc mắt lườm anh trắng mắt. Anh cũng chẳng quan tâm, xách túi chạy theo sau Hoàng Nhân Tuấn, lại hỏi tiếp: "Cậu bảo đi nhập hàng cho quán cơ mà? Sao mua có tí đồ thế này?" Tuy hai tay anh xách đồ sắp gãy đến nơi, nhưng chỗ này vẫn quá ít đối với một quán ăn.
"Nhập hàng sao có thể để cậu xách, thế chẳng phải bắt cậu xách đến tàn phế luôn hả? Nhập hàng luôn là trao đổi với chủ cửa hàng về số lượng và loại nguyên liệu, sau đó họ sẽ đưa đến tận quán."
"Vậy cậu mua chỗ này làm gì?" Na Jaemin khẽ nhấc hai tay lên.
"Tớ nhận lời làm đầu bếp riêng cho cậu rồi đấy thôi? Không chuẩn bị cho cậu chút đồ tốt thì sao mà xứng với số tiền cậu trả được."
"Sao phải phiền hà như vậy, cậu bận rộn cả ngày rồi, tùy tiện nấu món gì như trong quán cho tớ cũng được." Na Jaemin đau lòng vì cậu, lúc trước muốn cậu nấu cơm cho mình, mục đích ban đầu không phải muốn ăn mà chỉ để được gặp cậu nhiều một chút.
"Thế sao được?" Nào ngờ Hoàng Nhân Tuấn phản ứng rất dữ: "Đồ trong quán đều nặng vị, cậu ăn mãi dạ dày chịu sao nổi!" Nói xong cũng chẳng để ý đến anh nữa, tự chạy đi mua gà.
Na Jaemin nhìn theo bóng lưng cậu rồi cười đến tít cả hai mắt, Hoàng Nhân Tuấn quan tâm anh như vậy khiến anh ấm lòng đến độ sắp tan chảy. Nào biết Hoàng Nhân Tuấn đi rồi quay lại, xách theo con gà đến trước mặt anh nói hết sức khoa trương: "Thế nên sau khi về nhớ phải ký chi phiếu cho tớ, con số để tớ điền, chính cậu nói rồi đấy."
"Được!" Na Jaemin vội vàng đặt đồ trong tay xuống đất, với tay vào trong áo lục lọi, lục ra một tấm thẻ: "Cầm đi, toàn bộ tiền của tớ đều ở trong này, mật mã là sinh nhật cậu. Nhưng chắc cậu phải theo tớ về Hàn trước mới rút được tiền."
"Thần kinh!" Hoàng Nhân Tuấn lườm anh, lại xách gà chạy mất hút, để anh đứng im tại chỗ cười ngu ngơ.
Cảm giác đánh mất rồi lại tìm được thật tuyệt, thế nên sao anh nỡ buông tay.
Na Jaemin từ từ nắm chặt tay trong nụ cười, Tiêu Thanh cũng được, Trương Thanh cũng thế, tất cả đều gạt hết sang một bên. Trong quãng đời còn lại của Hoàng Nhân Tuấn, người đồng hành bên cậu chỉ có thể là anh.
Hết chương 05.
_______
* Lời tác giả:
Na Jaemin đang dùng thủ đoạn lừa Injun chắc mọi người đều nhận ra được, gì mà coi như lời tạm biệt cuối cùng chứ, cơ bản trong lòng không hề nghĩ vậy, một con sói đói tám năm rồi, lại lần nữa gặp được miếng thịt Injun thì làm gì có chuyện chịu buông ra.
Hoàng Nhân Tuấn thì sao? Rõ ràng còn yêu đối phương nhưng vì mẹ và một vài nguyên nhân khác nên có gánh nặng tâm lí, cảm thấy không thể quay về bên nhau được nữa. Đúng lúc Nana đưa ra lời hẹn bốn tháng đã giúp cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như tác thành cho nội tâm của chính mình.
Nhưng nào ngờ đâu điều khó nói nhất trên đời này chính là một câu tạm biệt...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro