3

Chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà cổ xưa vô cùng sang trọng. Huang Renjun nhíu mày rồi cười một cái, nhà nội cậu dùng tiền của bố cậu để xây nên một căn nhà đẹp đấy. Huang Renjun cũng ngạc nhiên không kém khi bị gọi về, khoảng sáu năm về trước cậu có đến đây nhưng là bị chửi bởi rồi đuổi ra ngoài...

Nghĩ lại thì Huang Renjun có chút chán ghét nơi này, vốn dĩ được xây bằng tiền cha mẹ cậu nhưng cậu lại chẳng ở được, thậm chí hai phía nội ngoại còn chẳng nhận cháu cơ mà. Đám người vô nhân đạo.

Cậu theo chân bọn họ đến một phòng khách sang trọng. Renjun vừa bước chân vào đã bắt gặp những ánh mắt không mấy thiện cảm của người trong nhà. Ý gì đây? Gọi đến để nhận sự khinh bỉ à? Cậu đưa mắt nhìn từng người rồi dừng lại ở trên người một chàng trai có nước da bánh mật, cậu ta rất quen....Lee Haechan!!! Là Lee Haechan người bạn thân lúc nhỏ của Renjun, cậu ta chẳng phải định cư ở Mỹ hay sao? Quay về đây làm gì? Mà lại còn đang ở nhà họ Huang?

Lee Haechan cảm nhận được ánh mắt của Renjun đang nhìn mình, nó cũng vui không kém nhưng chỉ dám mấp máy môi

"Đã lâu không gặp"

Huang Renjun định lên tiếng thì người đàn ông đang ngồi trước mặt gọi cậu

"Ngồi đi"

Lúc này Renjun mới để ý là bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm mình, người vừa gọi chính là ông nội của cậu - người đã thẳng tay đánh đuổi cậu ra khỏi nhà họ Huang. Buồn cười là bây giờ cũng chính ông ta lại gọi cậu về.

Huang Renjun nhún vai rồi ngồi xuống.

"Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Hình như đã hơn 6 năm rồi đấy"

Cậu nhếch môi nhìn ông ta nhưng ông ta lại không lên tiếng vì người lên tiếng là bà cô của cậu

"Mày dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với người lớn à?"

"Thì làm sao?"

Ngứa tai thật, bọn họ định dạy đời cậu à?

"Đúng rồi, cái đứa mồ côi như mày có được dạy dỗ đâu mà biết cư xử"

Bà ta nhếch môi dựa lưng vào ghế. Bên cạnh bà ta là ông chồng đang không ngừng cười khinh cậu.

"Chị à nói thế thì tội nghiệp cháu nó, cháu nó bương chải cho cuộc sống nên đâu được ăn học đàng hoàng"

Người đàn ông trẻ hơn, mang chiếc kính dày cộm cùng bộ vest nâu cũng thêm vào mấy câu châm chọc. Hình như ông ta là chú Renjun thì phải, cậu cũng không nhớ rõ nhưng hình như là thế.

Vừa dứt lời ba người bọn họ cười lên ha hả như đúng rồi. Bọn người này bị điên à? Giờ cậu mới phát hiện trong gia đình này có ba người con nhưng bố cậu chắc chắn là người bình thường nhất.

Huang Renjun nghe giọng cười chói tai của bọn họ liền nhổ nước bọt xuống sàn

"Nhưng chí ít thì đầu óc tôi rất bình thường"

Giọng điệu cậu cực kì khinh thường, vốn dĩ cậu đã ghét bọn họ rồi mà giờ họ làm thế cậu càng ghét thêm.

Người chú nghe xong câu đó liền tiếng tới nắm lấy cổ áo cậu định đánh thì ông nội cậu lên tiếng

"Dừng lại!! Các người có còn coi tôi ra gì hay không?"

Huang Renjun thở dài một tiếng đẩy tay ông chú rồi ngồi xuống mỉm cười nói

"Ông nội à nếu ông muốn dạy con của ông thì tôi xin phép đi trước nhé, tôi sợ ở đây lắm"

"Huang Renjun, tôi kêu cậu về đây là có việc muốn nói"

Giọng ông ta bỗng trở nên nghiêm túc nhưng Huang Renjun vốn dĩ chẳng để vào tai.

"Tôi đâu còn là con cháu nhà họ Huang, ông nói gì thì tìm cháu của ông mà nói"

Tay lão ra siết chặt để không nổi điên nhưng bà cô thì đã nổi điên giùm rồi, bà ta chỉ thẳng mặt Renjun

"Cái thằng mất dạy, mày dám trả treo với ông nội mày thế à?"

"Được rồi, Huang Renjun cậu nghe cho rõ những chuyện mà tôi sắp nói đây, trước khi ba mẹ cậu qua đời thì đã cùng nhà họ Na lập một bản hôn ước, bây giờ cậu cũng đã đủ tuổi nên nhà họ Huang quyết định tổ chức đám cưới cho cậu và Na Jaemin- con trai nhà họ Na"

Wtf? Đám cưới? Na Jaemin? Huang Renjun thấy đầu mình có hơi choáng, bản hôn ước đó cậu đã từng nghe mẹ nói nhưng cậu không ngờ nó có thật. Nếu bố mẹ cậu mất rồi thì mọi việc vẫn đi theo bản hôn ước ư? Cái quái gì vậy nè, Huang Renjun không muốn kết hôn với người lạ đâu.

"Các người dựa vào đâu mà muốn tôi kết hôn?"

"Dựa vào bản hôn ước này"

"Tôi không đồng ý, có chết cũng không nghe lời các người, đám các người đừng có ra lệnh cho tôi. Tôi đây biết thừa các người muốn gì, nhà họ Na đó chắc hẳn là rất giàu và các người cần nguồn đầu tư từ bọn họ chứ gì? Công ty bố tôi gây dựng nên các người cũng không quản nổi...hẳn là sắp phá sản tới nơi rồi..."

Im lặng. Im lặng có nghĩa là đúng.

Huang Renjun càng thêm khinh bỉ bọn họ, cậu định bỏ đi thì bị đám vệ sĩ trong nhà chặn lại, muốn đánh cũng không đánh được vì bọn chúng to gấp đôi cậu. Huang Renjun tức đến phát điên rồi, hận không thể đánh chết bọn họ.

Lúc này Lee Haechan thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên vội lên tiếng.

"Mọi người bình tĩnh đi, đừng có ép Renjun như vậy, cậu ấy làm quá lên cũng không có sai đâu"

Bà cô nghe vậy liền chanh chua đáp

"Ta gọi cháu đến đây một phần vì cháu là bạn thân từ nhỏ của nó có thể khuyên nó kết hôn chứ không phải đến để bênh nó"

"Cháu không bênh nhưng mọi người cứ lấn lướt như vậy bảo sao cậu ấy không cảm thấy chán ghét"

Haechan đi đến nắm lấy tay cậu mỉm cười

"Renjun đừng tức giận nữa"

Huang Renjun cũng cảm thấy chán ghét cậu bạn này, hóa ra cậu ta cũng ủng hộ việc cậu kết hôn với người lạ. Renjun đẩy tay Haechan ra

"Đừng động vào tôi"

Ông nội Renjun nhấp một ngụm trà nữa rồi đứng dậy

"Huang Renjun, cậu nên nhớ rằng cậu thuộc nhà họ Huang dù có bị vứt đi thì cậu vẫn mang cái họ này suốt đời, còn nữa cậu quên một chuyện là cha cậu đã tham nhũng một số tiền rất lớn, mấy năm qua cũng chưa trả hết nếu như không đồng ý kết hôn thì món nợ này cứ thế mà đổ lên đầu cậu thôi, có chạy cũng không thoát...thú thật thì cuộc hôn nhân này rất có lợi cho Huang gia đấy"

Ông ta cười một cách ngạo mạng rồi lững thững bước đi.

Huang Renjun như hóa đá, nợ vẫn chưa được trả xong ư? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì số tiền mà bố cậu để lại mà giờ vẫn chưa trả xong nợ. Cuộc hôn nhân này rõ ràng vô cùng bất lợi cho cậu, nó khác nào cậu giúp bọn họ kiếm thêm tiền đâu chứ.

"Khốn nạn!!"

"Renjun ổn không đó ?"

Trong phòng khách chỉ còn mỗi Haechan ở đó, nó lo lắng cho cậu. Đã mười mấy năm rồi Haechan mới gặp lại Renjun nhưng không ngờ lại Renjun đã khác xưa rất nhiều, cậu ấy ốm và thậm chí có chút chợ búa, lời nói của Renjun cũng trở nên thô lỗ và cộc cằn, rõ ràng đã thay đổi rất nhiều kể từ khi bố mẹ ấy mất. Cũng phải thôi, bây giờ nó và Renjun cũng đã 25 tuổi rồi mà.

"Con mẹ nó cậu hỏi tôi như vậy mà được à? Nếu là cậu thì cậu có chịu không?"

Nhưng mà có một điều không thay đổi ở Huang Renjun đó chính là bốc đồng và to mồm hơn cả Lee Haechan.

"Nói bình thường đủ nghe, không cần hét vào tai"

"Lee Haechan cậu thay đổi rồi, cậu còn hùa theo bọn họ bắt tôi kết hôn"

Lee Haechan thở dài một tiếng, nó gấp rút bay từ Mỹ về để nghe Huang Renjun chửi à?

Haechan nhíu mày rồi ôm chặt lấy Renjun khi cậu đang mở miệng chửi thề, chửi đến văng cả nước bọt

"Cậu không nhớ tớ à? Thực sự đã rất lâu rồi chúng mới gặp lại nhau đấy"

Huang Renjun thôi múa võ mồm im lặng để Lee Haechan ôm lấy. Dù sao thì cậu cũng nhớ tên nhóc này...

Ôm được một lúc thì cậu vội đẩy Haechan ra

"Tôi phải về"

"Không về được đâu, vệ sĩ ở xung quanh nhà đó, ngày mai cậu phải đi gặp Na Jaemin rồi coi như là đi xem mắt"

Đại não Renjun vốn chẳng đủ sức để tiếp nhận mấy thông tin này nhưng chỉ cần nghe đến xem mắt kết hôn là cậu lại tức giận. Bọn họ là ai mà dám quyết định cuộc sống của cậu chứ.

"Lee Haechan, đủ rồi"

"Huang Renjun! Nghe tớ nói hết đã, cuộc hôn nhân này căn bản có lợi cho cậu rất nhiều"

"Lợi? Tôi không muốn"

Vừa đúng lúc Haechan định nói gì đó thì quản gia đi vào

"Huang thiếu gia, Lee thiếu gia phòng của hai người đã được chuẩn bị rồi ạ"

"Ai nói với các người là tôi sẽ..."

Lúc này Lee Haechan đã bóp chặt tay Renjun ra hiệu cho cậu ngưng nói

"Cháu và Renjun sẽ ngủ chung một phòng"

"...Vâng"

Haechan vẫn mỉm cười kéo tay cậu đi theo lão quản gia

"Buông ra tôi phải về"

"Im lặng đi Renjun"

"..."

Các bác check chính tả giúp tui nhé :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro