[IV] [r18] Kiệt sức
- Đã nói là không mà....
Murad lấy hai tay che mặt, chàng khóc nức nở, bộ dạng đáng thương như bị bắt nạt này làm hắn có chút không đành lòng, nhưng làm thì cũng đang làm rồi, không thể nói hắn chịu đợi cho "thằng em" dưới háng tự hết cơn hứng tình mà hạ xuống được. Dù gì hắn cũng phải xong xuôi đã thì mới tha cho chàng, hắn bèn gỡ tay chàng ra, ghì chặt xuống giường, hơi thở gã nặng nhọc, hông dưới liên tục đẩy mạnh chẳng ngừng.
Chết tiệt, chàng cứ khóc như vậy sao hắn dừng lại nổi, Nakroth lại hôn chàng, chỉ có cách này mới khiến chàng yên lặng hơn. Chàng muốn đẩy hắn ra, hắn đè hai tay chàng xuống, phớt lờ tiếng ấm ứ bất mãn trong miệng chàng, hắn cắn môi đối phương, vồ vập hôn hít. Tiếng hai miệng quấn quýt ướt át, tiếng chàng sụt sùi nấc nghẹn, một tay hắn giữ chắc hông chàng, đẩy sâu tới lút cán, đều đều đều từng nhịp. Murad bị ép phải chơi thâu từ xế chiều cho đến tối, chàng chưa bao giờ chịu đựng nhiều đến như thế, thậm chí không có phút nào được nghỉ, chàng tưởng mình chết đi cũng được, chết vì bị hắn làm tình.
Còn hắn, hắn gần ba mươi, đang tuổi sung mãn nhất, không quá trẻ cũng không già, nhựa xuân vẫn tràn trề và nhu cầu sinh lí lúc nào cũng cao vút. Chưa kể, tính chất công việc và gánh nặng tinh thần của hắn luôn nặng, hắn cần có thứ giải tỏa căng thẳng mỗi tối. Nhất là vài hôm vừa qua, hắn bận rộn lo xử lí việc công việc nhà, dẫn đến tình trạng bức bối vô cùng, tính tình hắn cũng cọc cằn hơn so với thường ngày, bởi thế nên qua hai lần lên đỉnh mà hắn mới bớt bạo lực. Nếu có thể, hắn muốn làm chàng cả đêm, song, tình hình hiện tại Murad sắp kiệt sức rồi, nếu thật sự khiến chàng chết vì kiệt sức thì làm sao đây, dù gì chàng là người đầu tiên trụ được với hắn qua lần đầu. Vả lại, hắn cũng thích chàng, như thích một món đồ vật hay một con thú cưng xinh đẹp, hắn định giữ chàng lại, để chàng mỗi tối phục vụ hắn, trở thành vật chứa những nỗi niềm căng thẳng thường ngày.
- Đau... nó rách mất....
Âm thanh chàng rên rỉ kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ miên man, Nakroth đang nắm hai tay chàng kéo mạnh, đôi chân xinh đẹp kia đặt trên bờ vai rộng của hắn, đung đưa theo mỗi nhịp ra vào.
- Thật sự... chịu không nổi nữa... tôi... không thở được....
Khuôn mặt chàng ướt nhẹp nước mắt, mồ hôi lẫn dịch thể của hắn, chàng còn nhắm nghiền mắt, cổ họng đã la đến đau rát, lời chàng nói ra nếu nghe không kĩ cũng chỉ như tiếng mèo kêu, vừa nhỏ vừa yếu ớt. Hắn thấy chàng khóc lóc chẳng ngưng thì cảm thấy phiền phức, hắn mất kiên nhẫn trong việc dỗ dành chàng liền bực bội gằn giọng:
- Cái thằng ranh này, còn khóc nữa ta đụ chết ngươi thật đấy.
Quả nhiên, ngay khi hắn tỏ thái độ cáu gắt, chàng thôi không cầu xin hắn nữa nhưng những tiếng nấc nghẹn vẫn chẳng dừng được, khóc tới sưng cả mắt. Cái tên độc ác đó thật sự sẽ chơi chết chàng chứ chẳng đùa, từ đầu chí cuối hắn luôn đưa ra lời cảnh cáo, chỉ cần chàng làm trái ý hắn, hắn liền ra tay phạt chàng. Có điều, thứ đang khuấy đảo liên tục trong mình quá ư là khủng, nó như đâm xuyên bụng chàng, thô bạo rút ra đẩy vào, chàng đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
Trái với vẻ nhăn nhó chịu đựng của chàng, Nakroth thích thú trước biểu cảm đáng yêu đó, chàng đang kiềm chế tiếng rên của bản thân, rõ ràng hắn chỉ mắng chàng một chút, chàng lại sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Chàng vốn nhát gan, gặp mấy kẻ cậy thế hiếp người như hắn, ngoài ngoan ngoãn phục tùng ra thì đâu dám làm gì khác, và hắn biết điều ấy, biết chàng dễ bị dọa sợ.
Vừa hay hắn đương muốn trêu ghẹo chàng, Nakroth ngột thay đổi tốc độ đưa đẩy, tăng thêm lực thúc, cắm mạnh vào trong chàng. Bị chơi kiểu thô bạo đầy bất ngờ như vậy, chàng rướn người, ngửa cổ hét toáng lên. Chực chờ có thế, hắn tát mông chàng, một tiếng "đét" căng rát thật thích tai, bị đánh, chàng sợ hãi nhìn hắn. Hắn cắn đùi chàng, gương mặt thể hiện rõ sự áp bức triệt để, hắn vẫn cười, nhưng nụ cười khiến người nhìn lạnh buốt sống lưng.
- Con đĩ, ta nói không được khóc mà, ngươi đang cố tình tỏ ra dâm đãng hả?
- K-hông... không có...._Giọng chàng run run, vừa khóc vừa nói.
Hắn cười khẩy, dường như chàng đã nói điều hắn muốn nghe, lập tức, hắn khe khẽ:
- Vậy là ngươi muốn chống đối mệnh lệnh từ ta, xem ra phải phạt thật nặng con đĩ hỗn xược này rồi.
- Đừng mà! Làm ơn... tôi không dám n-
Hắn cắt ngang lời chàng bằng một lần rút ra thật nhanh rồi dùng hết sức đẩy vào, lần này cơ thể chàng bị xâm phạm nặng nề, chút màu đỏ nhạt nhòa chảy hòa cùng chất dịch trắng đục, bên trong có vẻ như đã bị tổn thương rồi. Chàng khóc toáng lên, giật mạnh tay khỏi hắn nhưng bất thành, hắn tặc lưỡi, mặc kệ chàng vùng vẫy phản kháng, hắn tiếp tục duy trì tốc độ và sức lực đó, hành hạ chàng rên khóc triền miên.
- Làm ơn... tôi không dám nữa... không dám nữa....
Murad lắc đầu ngoày ngoạy, cựa quậy không yên, hắn càng nắm cổ tay chàng kéo mạnh hơn, chàng cong người, ngửa đầu ra sau, khóc lóc ầm ĩ. Hắn thích nhất là nhìn mặt chàng lúc này, tuyệt vọng cầu xin hắn, phó mặc bản thân cho hắn chơi đùa, đáng thương mà cũng đáng yêu.
- Tôi sai rồi... làm ơn... tha cho tôi....
Chàng khóc to tới nỗi bất cứ ai ở ngoài hành lang cũng đều nghe được, đủ biết hắn chơi bạo đến như thế nào, có thể khiến một người đang mệt mỏi mất sức phải gồng mình lên kêu cứu. Mọi thứ vẫn diễn ra theo ý hắn, kệ chàng vật lộn trong cơn điên tình của hắn mà cầu xin thê thảm hơn nữa, nhất định hôm nay hắn phải chơi chàng tới ngất đi, hoặc chí ít chàng đầu hàng và phục tùng hắn thì thôi.
Dòng chất lỏng thấm xuống chăn nệm, dịch đặc màu hồng nhạt do có lẫn máu của chàng, cuối cùng cũng vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, bị tổn thương như thế. Chàng còn đang chịu sự dày vò từ hắn, mắt chàng hoa lên, tưởng như mình sắp ngất đi rồi thì hắn nắm tóc chàng, Nakroth cắn lên má nhân tình, để lại dấu răng tại nơi vừa đánh dấu.
- Tôi xin lỗi... làm ơn...._Chàng hổn hển, vất vả nặn ra từng chữ.
Bấy giờ hắn mới ngạo nghễ nhìn chàng từ trên mà cao ra lệnh:
- Vậy nói lại đi.
Chàng ngập ngừng một lúc, gò má cùng vành tai đỏ rực lên, sự thúc ép liên tục phía dưới không cho chàng nghĩ nhiều, rốt cuộc, chàng cắn môi, ngoảnh mặt đi nơi khác, nói trong nức nở:
- Em... em... là con đĩ dâm đãng... của ngài....
Chàng khóc, cay đắng tự nhận mình là đĩ, chàng ghét chuyện này, ghét việc trở thành trò tiêu khiển cho hắn, song chàng vẫn đã làm điều ấy, tủi nhục vô cùng. Nakroth hài lòng, hắn hôn cổ chàng, âu yếm hệt như cách các cặp đôi yêu đương làm với nhau, nó càng khiến chàng ghê tởm hắn hơn, muốn nhanh chóng dứt ra khỏi hắn càng sớm càng tốt.
Hắn nhắm mắt, bên trong chàng đã khít lắm rồi, còn nghe chính miệng chàng nói lời hư hỏng, hắn lên đỉnh mất. Murad đang bị hắn dập tơi tả, chàng rên siết, mệt nhoài nghiêng đầu về một phía, nước mắt tuôn ướt gối. Khung cảnh diễm lệ này sao dễ dàng bỏ lỡ được, hắn ra sức nhấp, sắp ra rồi, hắn muốn ra bên trong cái lỗ dâm đãng này, muốn làm chàng đến có thai.
Quỷ quái thật, trước giờ hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ khiến bạn tình có bầu, hôm nay hắn bị cái gì vậy.
- Con đĩ....
Hắn ôm đùi chàng, đẩy vào sâu ngập tận gốc côn thịt, cảm giác rùng mình thỏa mãn hồi nữa trở lại, tê rần cả da đầu hắn. Lại ra trong chàng nữa, bụng chàng khó chịu quá, mệt quá, bấy giờ chàng mới để ý, cửa sau của chàng đau buốt một cách khó hiểu, chàng nén đau, định ngồi dậy xem thử. Mỗi tội hắn làm quá bạo, lưng chàng ê ẩm không thể cựa mình nổi, bất lực, chàng nằm yên tại chỗ, thở gấp gáp.
Sau khi thỏa mãn, hắn vỗ đùi chàng, mò mẫm sờ lên bụng Murad ấn nhẹ, tiểu huyệt liền trào ra dòng tinh tịch trắng, đặc và nhớp nháp. Hắn luôn thích xem thành phẩm của mình để lại mỗi đợt điên cuồng giao hoan, nhìn chỗ hạt giống được gieo vào trong chàng, hắn cười, nhiều thật, vậy mà bụng chàng cũng chứa được hết. Chắc hẳn là khó chịu lắm, hắn dùng tay nắc chỗ nhạy cảm ấy, chàng rên nhẹ, đám bọt trắng chảy ra càng nhễu nhão hơn.
Chàng lim dim mắt, nếu hắn muốn xem thì cứ để hắn xem, chàng mệt rồi, cũng không ngăn được hắn giở trò bệnh. Thế nhưng, hắn cứ khuấy đảo nó, làm cho đống dịch đó tuồn ra, ướt đẫm mông và đùi chàng. Chàng đâu hiểu, đối với hắn nó vô cùng tuyệt, nút hồng sưng tấy đang nhả thật nhiều thứ hắn bắn vào, bây giờ, chàng trông rất hư hỏng, khắp người trải đầu dấu tích ân ái, bên dưới dâm đãng phô bày cảnh "chảy sữa", hệt như một chiếc bánh bị nhồi kem quá tay.
- Xem này, nó vẫn còn tham lam nuốt ngón tay ta, chúng ta làm thêm lần nữa nhé.
Hắn tách rộng tiểu huyệt chàng, đâm sâu hai ngón tay vào mà bỡn cợt, chàng thở không ra hơi, yếu ớt cất tiếng:
- Đừng... tôi sẽ chết mất... xin ngài... muốn tôi làm gì cũng được... tha cho tôi... xin ngài....
Chàng chỉ thiếu nước quỳ xuống van lạy hắn, đôi mi xinh đẹp ngậm lệ châu, ngân ngấn lưng chừng mắt, từng rọt lã chã rơi. Hắn bế xốc chàng lên, để chàng ngồi lên đùi mình, đối mặt với hắn, Nakroth dựa lưng vào chiếc gối mềm mại, tự nhiên ôm lấy chàng. Hai bàn tay xoa nắn cặp đào hồng xinh đã đỏ ửng, tròn mềm và căng đầy sức sống tuổi trẻ, bắt đầu ấn chàng xuống.
Murad lúc đó bám cổ hắn, đầu gục xuống vai người đối diện, chàng cắn hắn. Hành động này làm hắn nhíu mày bởi có hơi đau, nhưng so với hàng tá vết thương chằng chịt để lại sẹo trên cơ thể hắn thì nó chẳng khác gì mèo con cắn yêu. Phần vì mệt, phần vì đau, chàng cào hắn, những vết xước nhanh chóng nổi rõ lên, hắn bỏ qua, những hành động này của bạn tình hắn đã trải qua vô số lần, chàng và họ giống nhau, đều cào cắn hắn như thế. Vì khoái cảm, vì khao khát ái tình hay vì chống cự, hắn chẳng bận tâm, vẻ xinh đẹp của họ không thay đổi, hắn yêu hết những điều ấy, yêu cách các nhân tình rên khóc trong đêm điên dại này.
Rồi hắn hôn lên cổ chàng, âu yếm ve vuốt hõm cổ và xương quai xanh, cắn mút gò má đôi môi e thẹn. Dáng người chàng rất đẹp, vòng eo vừa tay hắn, mềm mại và tội lỗi, tất cả đang bày ra trước mắt, hắn phải cẩn thận thưởng thức chúng. Chàng gục trong lòng hắn, mặc hắn tùy ý sử dụng mình, hai chân chàng mất cảm giác, chỉ cảm thấy rất mệt.
Tầm mắt chàng mờ dần, đầu ngón tay buông lỏng hắn chút một, chắc là chàng sắp chết rồi, chàng muốn ngủ quá, không thể giữ bản thân tỉnh táo được nữa. Đôi mi chàng từ từ khép lại, nhắm chặt, rơi vào trạng thái bất tỉnh. Nakroth thấy chàng ngừng phản kháng, bên tai hắn cũng hết hẳn tiếng nỉ non khóc lóc, hắn xoa lưng chàng.
Ngất rồi à?
Chàng gục bên vai hắn, hơi thở còn gấp gáp.
Những gì sau đó chỉ là một màn đen vô tận, không có ý thức về thời gian và không gian, chuyện xảy ra tiếp theo như thế nào chàng chẳng nhớ, hắn vẫn tiếp tục hay dừng lại thì chàng chịu chết. Thực ra bất tỉnh trong lúc này cũng đâu phải là quá tệ, chí ít chàng sẽ không còn cảm thấy nỗi đau nào nữa. Cứ thế, chàng lịm đi trên vai hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro