Chương II: Lời Mời Từ Ánh Sao
Chương II: Lời Mời Từ Ánh Sao
---
"Cạch. "
Âm thanh cánh cửa mở ra được vang lên, toàn bộ hệ thống điện ngay lập tức được bật mở. Một chú Robot quấn lấy dưới chân Nakroth, là Robot Quản Gia của hắn - Siri.
"Chào mừng trở về nhà, ngài Nakroth " - Robot vang lên âm thanh vừa đủ nghe, nó mang đến trước mặt hắn một ly nước mát lạnh, Nakroth mỉm nhẹ, cầm lấy tu một hơi đầy sảng khoái. Xong, hắn phẩy tay, mọi ánh đèn nơi hắn đi qua vụt tắt.
Nakroth sống một mình ở khu vực gần ngoại ô dải Tinh Vân, nơi này khá yên tĩnh. Nakroth là một kẻ không thích sự ồn ào mặc nhiên là hắn đang làm cho một đoàn xiếc và bản thân lại là một "ảo thuật gia". Căn biệt thự của hắn nằm độc lập, bên ngoài còn có mảnh vườn nho nhỏ trồng rất nhiều hoa tươi. Tất cả hệ thống đều được Nakroth lập trình phục vụ theo sở thích của hắn.
Nakroth chọn vài chức năng, ra mệnh lệnh cho Siri rồi nhanh chóng rời đi. Tiến vào căn phòng ngủ quen thuộc, Nakroth đưa tay dịch chuyển chiếc đèn bàn một chút, đằng sau chiếc tủ là một cơ quan ẩn, lối đi xuống tầng hầm dần hiện ra. Trước mặt Nakroth là bóng đêm, gần như dài vô tận. Lấy trong tay áo ra chiếc hộp ánh sao, chúng phát ra vài luồn tinh vân tím soi đường cho nhà ảo thuật đi xuống.
*Lộp cộp, lộp cộp...*
Tiếng giày da nện lên mặt đá vang lên âm thanh rõ ràng trong khoảng không tĩnh lặng, tất cả nến đã dần được thắp lên. Cuối cầu thang đá, một căn phòng rộng hiện ra. Nơi chính giữa là một bức tranh rất lớn cùng vô vàng những món đồ quý giá, trang sức, ngọc trai, Nhũ Tinh Vân, Đá Lục Sắc,... Tất cả đều là những chiến lợi phẩm của hắn.
Nakroth chạm tay lên bức tranh, trong tranh là một người phụ nữ với đôi mắt tím vô cùng sắc sảo, nét mặt vô cùng diễm lệ và phúc hậu, trên môi là nụ cười tươi tắn. Đôi mắt người ấy nhìn vào một khoảng không vô định, nhưng chúng rất sống động như thể người đó đang dõi theo hắn. Người phụ nữ trông rất quen thuộc, mái tóc bạch kim đặc trưng, đôi mắt tím cùng những đường nét trên gương mặt đều tôn lên vẻ quý phái khó lòng che đậy được.
" M.. Mẹ, con về rồi. " - Nakroth cất lời. Hắn ngập ngừng, có vẻ là xúc động.Bàn tay của hắn đã cởi bỏ đôi găng tay từ bao giờ, với tay chạm vào bức tranh. Nakroth đứng lặng ở đó. Lúc nào cũng thế, mỗi ngày, hắn đều xuống đây, ngắm nhìn người mẹ mà hắn ngày đêm mong nhớ. Ngẩn người ra, chìm vào vòng suy tư mãi cho đến khi đã trấn tĩnh lại. Nakroth quay lưng, tiến về nơi góc phòng.
" Đoàn Ma Thuật Ánh Sao... " - Nakroth lật từng trang sách nói về thứ đó. Anh chàng nhận ra bản thân chỉ đoạt được chiếc hộp. Còn thiếu một vài thứ để có thể mở được. Nakroth cau mày, xem ra hắn không thể vội vàng được. Hắn thầm cảm thán rồi tiếp tục xem những quyển sách. Cuối cùng Nakroth tổng hợp được, hắn cần những Mảnh Ghép Ánh Sao và chiếc Chìa Khóa Ngôi Sao để mở chúng ra. Tất thảy có bốn mảnh ghép và một chiếc chìa khóa ở trung tâm.
"Tch-... " Nakroth thu lại hộp ma thuật, đồng hóa nó thành một món đạo cụ ảo thuật, nhìn lại bức chân dung treo trên tường kia với ánh mắt đầy suy tư. Xong, không để hắn nán lại lâu. Siri, nó cất lên âm thanh vang vang gọi hắn:
"Thiếu chủ ! Ngài đâu rồi ! " - Giọng nói robot của Siri vang lên, Nakroth cũng vừa lúc mở cánh cửa ra, hắn hỏi nó:
" Lại có chuyện gì ? " - Siri nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nakroth, nó lùi lại, đưa lên cho Nakroth một tấm thiệp. Siri nói tiếp:
" Thiếu chủ, Ngài có một thư mời ! " - Siri bay lên gần Nakroth, nó chăp tay sau lưng ra chiều cũng rất nghiêm túc mà thông báo.
" Nội dung là gì ? Từ ai gửi đến ? " - Nakroth cầm phong thư trên tay, lật tới lật lui, hắn để ý ở dưới góc trái có một kí hiệu viết tay trông rất quen mắt. Ngẫm nghĩ một lúc, Nakroth như chợt nảy ra điều gì đó, hắn trộm cười nhẹ rồi nhìn nhóc Siri đang chăm chú quan sát hắn.
" Là một thư mời tiệc ! " - Siri thấy Nakroth nhìn mình, nó gật gù rồi đáp chắc nịt. Nakroth gõ nhẹ vào đầu Siri, đưa phong thư cho nó rồi bảo:
" Ngươi nên học cách chuẩn bị chu toàn cho chủ nhân đi, xem nội dung và người gửi cho cẩn thận vào. " - Nakroth nói xong thì quay lưng rời đi, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn, sẵn sàng thư giãn rồi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai của hắn.
" Xem ra ngày mai sẽ rất bận đây. " - Nakroth tự nhủ, đèn trong căn biệt thự cũng dần tắt đi, màn đêm cũng bao trọn không gian u tối này, đêm dài vẫn tiếp tục, những ngôi sao vẫn đang mải mê nhảy múa bên dải tinh vân mà không nghỉ ngơi phút nào.
---------
Một nơi khác tại căn nhà riêng của Sephera
Sephera thức dậy khi ánh sáng đầu tiên len qua lớp rèm cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng ngủ trang nhã. Tiếng nhạc du dương từ chiếc loa nhỏ trên bàn vang lên, một thói quen cô đã duy trì suốt nhiều năm nay để bắt đầu ngày mới trong bình yên. Cô vươn vai, bước chân trần xuống sàn gỗ mát lạnh rồi chậm rãi tiến đến góc bếp nhỏ.
Bữa sáng của Sephera khá đơn giản nhưng luôn được chuẩn bị cẩn thận. Một lát bánh mì nướng với mật ong, một ly trà hoa nhài ấm và một ít trái cây. Cô không ăn quá nhiều vào buổi sáng, chỉ cần đủ để có năng lượng khởi động một ngày dài.
Khi nhấp từng ngụm trà, ánh mắt cô lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ - bầu trời vẫn còn vương chút mờ sương, những tia nắng đầu ngày dịu dàng phản chiếu trên các tòa nhà cao tầng. Trong đầu Sephera lại gợn sóng lên những kí ức của tối hôm qua, bất chợt cô khẽ lén nhìn lá bài còn đặt ngay ngắn trên bàn nhưng rồi cũng thôi.
Sau bữa sáng, Sephera bắt đầu buổi tập luyện giọng hát. Cô vào phòng thu của mình, đứng trước chiếc micro, hít một hơi thật sâu và bắt đầu những nốt đầu tiên. Âm thanh trong trẻo vang lên, lấp đầy căn phòng. Cô luyện tập một cách nghiêm túc, từ việc điều chỉnh hơi thở đến cách nhấn nhá từng câu chữ. Đôi khi, cô ngồi xuống chiếc đàn piano, ngón tay lướt nhẹ trên các phím đàn, để cảm nhận giai điệu trước khi hát lên những lời ca.
Đến giữa trưa, Sephera thay đồ và rời khỏi căn phòng. Hôm nay, cô có một buổi gặp với Dirak - ông bầu Showbiz để thảo luận về kế hoạch biểu diễn sắp tới. Chiếc xe lướt qua những con phố sầm uất, ánh mặt trời phản chiếu trên các tòa nhà kính, tạo nên những mảng sáng lung linh. Sephera thích cảm giác này - vừa náo nhiệt, vừa cô độc. Các dải tinh vân bay bổng uốn lượn quanh nàng tạo nên những điểm nhấn độc đáo. Giữa hàng ngàn con người ngoài kia, cô vẫn luôn có một thế giới riêng của mình.
Buổi chiều của cô thường trôi qua trong phòng tập vũ đạo hoặc phòng thu âm. Nếu là một ngày luyện nhảy, cô sẽ tập cùng biên đạo múa, từng động tác được lặp đi lặp lại cho đến khi hoàn hảo. Nếu là một ngày thu âm, cô sẽ dành hàng giờ để hát đi hát lại một đoạn nhạc, chỉnh sửa từng nốt để đạt đến sự hoàn mỹ. Dù mệt mỏi, Sephera chưa bao giờ than vãn - cô yêu công việc này, yêu những khoảnh khắc được hòa mình vào âm nhạc.
Khi ánh mặt trời dần ngả về phía Tây, Sephera kết thúc công việc và rời phòng tập. Cô cũng ngồi vào chiếc ô tô, quay trở về nơi sân khấu hoa lệ, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Lần này Sephera sẽ trở về công ty của Dirak, bánh xe lăng đều từng vòng như cách số phận sắp đặt, chúng chạy mãi chạy mãi, cho đến khi bóng nàng ca sĩ khuất dạng sau các con phố bắt đầu lên đèn.
Mặt trời lặn dần, những ánh đèn thành phố lần lượt sáng lên, phản chiếu trên dòng sông xa xa. Sephera thở nhẹ một hơi, biết rằng một ngày vẫn chưa kết thúc, nhưng cô vẫn còn thời gian để tận hưởng chút tĩnh lặng trước khi bước vào những buổi diễn lớn và những ánh đèn sân khấu lấp lánh. Hôm nay chỉ đơn giản là một buổi độc tấu piano, Sephera dặm lại chút make up rồi nhanh chóng sải bước ra.
Tiếng vỗ tay, tiếng "tanh tách" của máy ảnh vang lên, kèm với đó là những tiếng hô " Sephera, Sephera " ngày một lớn dần. Sephera mỉm cười, vẫy tay với khán giả và ống kính. Khi nàng ca sĩ yên vị, ánh đèn cũng rọi xuống nơi cô ngồi. Các ngón tay thanh thoát lả lướt trên từng phím đàn, giai điệu du dương vang lên, khi trầm khi bỗng, vô cùng hài hòa như một rừng hoa ngập tràn sắc màu, nơi đó. Nàng Sephera là tâm điểm, lấp lánh như đóa hoa tươi thắm nhất.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, khi màn trình diễn kết thúc, Sephera đứng lên cúi chào các vị khán giả. Một ánh nhìn thoáng qua, ngồi nơi hàng ghế đầu tiên. Một chàng trai trông vô cùng quen mắt, Sephera khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh. Chàng trai đang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch. Nhân lúc Sephera còn chưa rời đi, anh đã nhanh nhẩu tiến tới. Trên tay là một bông hoa hồng trắng, chìa ra trước mặt nàng ca sĩ.
Sephera bất ngờ, nhưng không lúng túng. Nàng lịch thiệp đón lấy. Hoa hồng trắng được xem là có mối liên hệ với nữ thần tình yêu Sắc đẹp Aphrodite, nó lại mang một ý nghĩa riêng biệt, đại diện cho vẻ đẹp ẩn giấu và những nhị nguyên tồn tại trong cuộc sống: sinh và tử, thời gian và vĩnh cửu. Ngoài ra hoa hồng trắng còn mang biểu tượng của sự thuần khiết, ngây thơ và đức hạnh. Hoa hồng trắng tôn vinh sự vĩnh cửu, lòng trung thành trong tình yêu và tình bạn. Một sự gắn bó của hai tâm hồn vượt qua mọi cám dỗ và khó khăn.
Đây là một bông hoa vô cùng ý nghĩa, Sephera hiểu hàm ý của nó. Cô nàng lịch thiệp nhận lấy, mỉm cười vời chàng trai. Mùi nước hoa quen thuộc trong không gian xung quanh hai người, Sephera thầm nhủ " người giống người, thôi nhỉ ? " - Mãi đến khi buổi diễn kết thúc, nàng quay lại căn phòng. Thu dọn đồ đạc, người trợ lý của Sephera - Jasper đi tới. Chìa ra trước mắt Sephera một lá thư mời.
" Đây là ? '' - Sephera cầm lá thư trên tay, lật nhẹ rồi xem sơ qua. Người trợ lý nhanh chóng trả lời:
" Thư mời dạ tiệc đấy cô Sephera. " - Jasper chăm chú quan sát Sephera, nữ thần của anh ta luôn xinh đẹp như ngày nào. Sephera đọc nội dung lá thư, cô lén mừng thầm một tia. Đây là thư mời đến Vũ Hội Hoàng Gia, có lẽ cô cũng là một khách mời đặc biệt trong dịp gì chăng ? Sephera gấp lại lá thư, gật đầu với người trợ lý, cô nói:
" Tôi sẽ đến đó. Xếp lịch cho tôi nhé, cảm ơn anh. " - Sephera bỏ lá thư vào túi, đặt các món đồ cuối cùng vào Vali rồi nhanh chóng, nàng bước ra khỏi hậu trường.
" Vâng ! " - Jasper đáp, cũng vội vàng xách đồ đi theo cô nàng, được đoạn, anh ta lên tiếng:
" Cô Sephera ! "
" Có chuyện gì thế ? " - Anh ta có vẻ ấp úng, rồi cũng lên tiếng rằng : " Trong buổi dạ tiệc, tôi có thể đi cùng cô được chứ ? "
" Được " - Sephera gật nhẹ đầu, vốn cô cũng mang nhiều phụ kiện nên việc anh ta đi cùng là điều hiển nhiên. Nói đoạn, Sephera cùng người trợ lý nhanh chóng rời khỏi khu vực này, tiến đến tòa nhà ở cận trung tâm của nhóm Wave.
" Dạ Tiệc Ánh Sao ư ? Thật đáng mong đợi ! " - Sephera thầm nghĩ, trên gương mặt nàng là sự hào hưng có chút vui vẻ nữa. Một ngày cũng dần hết đi, Sephera cũng đã nghỉ ngơi, cô nàng sẽ còn phải chuẩn bị thật tốt cho buổi tiệc ngày mai. Ánh đèn tắt, không gian im lặng trả lại sự thanh bình cho Ngân Hà. Mỗi người đều theo đuổi một giấc mơ, một vài kế hoạch được bắt đầu, cũng như một vài ý định ấp ủ đang được lớn dần lên.
- Vũ Hội Ánh Sao... Thật đáng mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro