1.Bi kịch
Tui có đăng fic này bên noveltoon mà thấy Noveltoon kiểm duyệt gắt quá nên chuyển qua lại wat luôn :))))
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng giữa đêm đen đặc quánh. Trong mùi khét của xăng, tiếng người kêu khóc, Nakroth ngồi thẫn thờ trên băng ca, máu loang dính khắp áo sơ mi trắng. Chỉ mới mười hai tuổi, gương mặt non nớt của cậu bé đã nhòe trong nước mắt và tro tàn.
Ba mẹ anh… không còn nữa.
Người ta bảo với anh như thế. Họ nói giọng nhỏ nhẹ, thương hại, cố lựa lời. Nhưng với Nakroth, từng chữ đập thẳng vào tim như nhát dao. Chuyến đi du lịch gia đình vốn dĩ ngập tràn tiếng cười, ai ngờ kết thúc trong bi kịch.
Trong giây phút cuối cùng, anh vẫn còn nhớ bàn tay mẹ run rẩy siết chặt tay mình, còn ba anh thì cố chắn trước thân thể nhỏ bé của con trai. Mọi thứ sau đó chỉ là bóng tối đặc quánh và tiếng kính vỡ. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Nakroth đã trở thành đứa trẻ mồ côi.
Căn phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng hăng hắc, ánh đèn vàng lạnh lẽo rọi xuống gương mặt anh. Vết thương dày đặc khiến Nakroth khó lòng nhấc người, nhưng chẳng cơn đau nào so sánh nổi nỗi trống rỗng trong lòng. Đôi mắt cậu bé mười hai tuổi vốn sáng ngời nay đã đục mờ, vô hồn như thể đã nhìn thấu tất cả sự tàn nhẫn của đời.
Người ta bàn tán ngoài hành lang. Họ hàng xa gần ai cũng đến, kẻ khóc, người an ủi, nhưng Nakroth biết. Ánh mắt họ sáng lên không phải vì thương anh, mà vì khối tài sản khổng lồ ba mẹ để lại.
Đúng, ba mẹ anh là những doanh nhân thành đạt nhất trong giới, từng khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng ở cái tuổi này, Nakroth nào đủ sức để kế thừa? Tất cả bỗng hóa thành gánh nặng khổng lồ.
Anh ghét cay ghét đắng ánh mắt của họ — ánh mắt tham lam, soi mói, kẻ cả. Anh muốn hét lên, muốn đuổi tất cả ra ngoài. Nhưng cổ họng khô rát, trái tim anh đã vỡ vụn, chẳng thể phát ra một âm thanh nào.
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, không vội vã cũng chẳng ồn ào. Người đàn ông trung niên tiến lại gần, dáng vẻ điềm tĩnh khác biệt hẳn với sự hỗn loạn ngoài kia.
Nakroth nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Ông ta từng đến nhà cậu nhiều lần, cùng ba bàn chuyện làm ăn. Người đàn ông này chẳng xa lạ, cũng chẳng thân thiết, nhưng ánh mắt ông lại không chứa sự tham lam như những kẻ khác.
Ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, không nói gì ngay. Chỉ lặng lẽ nhìn cậu bé trước mặt, cái nhìn ấy không hời hợt cũng chẳng thương hại, mà sâu xa, lặng lẽ, như muốn tìm cách chạm vào trái tim đóng kín kia.
– “Nakroth… con có đau lắm không?” – ông cất giọng trầm ấm, chậm rãi, như sợ làm vỡ bầu không khí mong manh.
Đôi mắt vô hồn của Nakroth khẽ rung động. Anh quay đi, nhìn chăm chăm vào vết băng trắng trên tay mình. Cậu không trả lời, nhưng vai khẽ run lên.
Người đàn ông lại tiếp lời, giọng nhẹ như gió thoảng:
– “Chú biết… con mất mát quá nhiều. Không ai đáng phải chịu điều này, nhất là con. Nhưng ba mẹ con… chắc chắn không muốn con gục ngã. Họ đã bảo vệ con bằng cả sinh mạng, vì vậy… con không được buông bỏ bản thân mình.”
Lời nói ấy, như mũi dao chạm đúng chỗ mềm yếu nhất trong trái tim Nakroth. Cậu mím môi, nước mắt trào ra, lăn dài trên má. Cả tuần qua, từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, đây là lần đầu tiên Nakroth khóc thực sự.
Cậu bé mười hai tuổi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra kiêu hãnh trước họ hàng tham lam. Nhưng chỉ một câu nói dịu dàng, một bàn tay đặt khẽ lên bờ vai gầy gò, đã khiến lớp vỏ bọc kia vỡ vụn.
– “Cháu… cháu không muốn sống nữa…” – Nakroth khàn giọng, ngắt quãng. – “Không có ba mẹ, cháu… cháu thấy mình chẳng còn gì.”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
– “Con còn có cuộc đời của mình. Con còn có quyền lựa chọn cách sống, để không phụ lòng những người đã đi. Con nghĩ ba mẹ con hy sinh tất cả, để rồi con lại buông xuôi sao?”
Nakroth nấc nghẹn, đôi vai nhỏ run rẩy. Cậu không biết trả lời thế nào. Trái tim non nớt bị giằng xé giữa tuyệt vọng và hy vọng.
Ông đưa tay lau giọt nước mắt trên má cậu, rồi khẽ thì thầm:
– “Hãy cho mình thời gian, Nakroth. Con sẽ lớn, sẽ mạnh mẽ, sẽ đứng vững trên đôi chân. Rồi một ngày nào đó, con sẽ hiểu… hôm nay đau khổ, nhưng cũng chính là ngày con bắt đầu hành trình để trở thành chính mình.”
Ngoài hành lang, tiếng người vẫn huyên náo, bàn tính chuyện giám hộ và tài sản. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, chỉ có một cậu bé mồ côi và một người đàn ông trung niên.
Nakroth ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ông. Trong ánh nhìn ấy có sự bối rối, yếu đuối, nhưng cũng thấp thoáng một tia sáng le lói.
Có lẽ, đây là người duy nhất không đến với anh vì tài sản.
Nakroth không nói gì thêm. Nhưng bàn tay gầy guộc của cậu khẽ nắm lấy ống tay áo người đàn ông, như đứa trẻ bấu víu vào một sợi dây cứu mạng mong manh.
Người đàn ông im lặng, chỉ khẽ siết bàn tay nhỏ bé ấy, chắc chắn và ấm áp.
Và trong bóng tối ngập tràn nỗi đau, Nakroth cuối cùng cũng cho phép bản thân rơi nước mắt, khóc thật to như một đứa trẻ đúng tuổi mười hai....
.
.
.
.
Tiếng chuông tang ngân dài, chậm rãi, nặng nề như xé toạc không gian u tối. Trời hôm ấy xám xịt, từng hạt mưa bụi lất phất rơi, như thể ông trời cũng thương xót cho số phận bi thảm của một gia đình vừa lâm nạn.
Đám tang của ba mẹ Nakroth diễn ra trong sự có mặt đông đủ của họ hàng, bạn bè, đối tác làm ăn. Căn biệt thự vốn sang trọng, nay khoác lên mình tấm màn tang thương. Tấm di ảnh trắng đen đặt ngay ngắn trên bàn thờ, hai gương mặt quen thuộc nhưng giờ đã trở thành quá khứ.
Nakroth được dìu ra ngoài bằng xe lăn. Những vết thương trên người chưa kịp lành, cậu bé mười hai tuổi trông nhỏ bé, yếu ớt đến đáng thương. Đôi mắt anh đỏ quạch vì khóc nhiều, nhưng vẫn khô khốc, vô hồn như đã cạn kiệt nước mắt.
Họ hàng kẻ giả bộ khóc lóc, kẻ vỗ vai an ủi cậu, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn nhau, tính toán. Nakroth ghét họ. Ghét đến mức chỉ muốn bịt tai lại, không nghe, không thấy.
Xe lăn dừng ngay trước hai quan tài đặt song song. Khăn tang trắng trên đầu cậu bé khẽ rung theo từng cơn gió lạnh.
Nakroth run run đưa tay lên, chạm nhẹ vào thành quan tài của mẹ. Lớp gỗ lạnh ngắt. Ngón tay cậu trượt xuống, như muốn cảm nhận hơi ấm, nhưng tất cả chỉ còn lại hư vô.
– “Mẹ ơi…” – Giọng cậu vỡ vụn, yếu ớt như sợi tơ. – “Con… con đây…”
Không có lời đáp. Chỉ có tiếng khóc rấm rứt của người ngoài, tiếng nấc gượng gạo. Nakroth cắn chặt môi, đến bật máu.
Cậu quay sang chiếc quan tài còn lại, ánh mắt như rạn vỡ:
– “Ba… sao ba bỏ con đi vậy? Ba từng hứa… sẽ luôn bên con, sẽ dạy con trưởng thành… Sao giờ lại lừa con…”
Môi cậu run run, giọng khản đặc vì nghẹn. Cậu cố gắng gồng mình, nhưng đôi vai nhỏ bé không chịu nổi sức nặng mất mát. Nakroth bật khóc thành tiếng, tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ mất hết chỗ dựa.
Không gian tang lễ im phăng phắc. Những người xung quanh dừng lại, có kẻ cúi mặt thương hại, có kẻ quay đi giấu đi sự thờ ơ. Nhưng Nakroth chẳng còn để ý. Cậu chỉ thấy mình lạc lõng giữa biển người, chỉ còn hai cỗ quan tài lạnh lẽo kia là nơi cậu muốn bám víu.
Người đàn ông trung niên hôm nọ lặng lẽ đứng phía sau. Ông nhìn cậu bé đang gục đầu khóc bên cạnh quan tài, ánh mắt đượm buồn. Ông bước tới, đặt bàn tay ấm áp lên vai Nakroth, như một sự chở che im lặng.
Nakroth chẳng nói gì. Cậu chỉ để mặc cho nước mắt tuôn rơi, bàn tay nhỏ nhoi bấu chặt thành quan tài, như muốn níu giữ cha mẹ ở lại thêm một lần cuối cùng.
Tang lễ vẫn tiếp tục, nhưng với Nakroth, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Cậu bé mười hai tuổi, trong bộ đồ tang trắng, ngồi lặng lẽ trên xe lăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm vào hai cỗ quan tài. Tất cả niềm hạnh phúc tuổi thơ, tất cả ấm áp gia đình, đã được đóng chặt trong đó.
Và từ giây phút này, Nakroth thực sự chỉ còn một mình.
.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro