2.
Không khí tang thương dần lắng xuống. Người ta lần lượt ra về, chỉ còn lại khoảng sân lạnh lẽo, vài người trong nhà lo thu dọn. Nakroth vẫn ngồi yên lặng, mắt trống rỗng nhìn theo bóng dáng chiếc xe tang khuất xa.
Cậu đưa tay gạt khăn tang, bàn tay nhỏ bé vẫn còn chi chít băng gạc. Mỗi cử động đều đau rát, nhưng cậu chẳng bận tâm. Nakroth cắn chặt môi, đôi mắt đỏ quạch, rồi bất chợt gồng mình dùng một cánh tay còn lành lặn đẩy lấy vành bánh xe.
“Cạch… cạch…” – âm thanh bánh xe nghiến nhẹ trên nền gạch vang lên.
Cậu chẳng biết đi đâu. Chỉ muốn rời xa chỗ này, nơi mọi thứ đều gợi nhắc về ba mẹ, nơi những ánh mắt tham lam vẫn dõi theo cậu như dã thú rình mồi.
Nhưng Nakroth còn chưa kịp đi xa thì phía sau đã vang lên một giọng trầm ấm:
– “Để chú đẩy cho.”
Nakroth giật mình, quay lại. Là ông ấy –
Ông đặt bàn tay vững chãi lên tay cậu, khẽ cúi người, hỏi:
– “Con định đi đâu vậy, Nakroth?”
Đôi môi cậu mấp máy, nhưng không phát ra tiếng nào. Sự thật là… chính cậu cũng không biết.
Nhìn ánh mắt mơ hồ của đứa trẻ, người đàn ông khẽ thở dài, rồi nói:
– “Hay để chú dẫn con đi dạo công viên một chút. Chỉ đi dạo thôi, rồi mình về bệnh viện. Hít thở không khí ngoài kia sẽ tốt hơn, con thấy sao?”
Nakroth lặng lẽ cúi đầu. Cậu chẳng phản đối, cũng chẳng đồng ý. Nhưng bàn tay cậu thôi gồng lên, nhường lại cho đôi tay của người đàn ông đẩy chiếc xe lăn đi.
Con đường rợp bóng cây rơi lác đác lá vàng. Trời đã ngả về chiều, ánh nắng cam nhạt trải dài trên vỉa hè. Tiếng ve cuối mùa xen lẫn tiếng gió khiến không gian có phần dịu lại.
Người đàn ông vừa đẩy xe, vừa khẽ cười, bắt đầu kể phá tan bầu không khí im lặng ngượng ngùng này.
– “Ba con… là một người rất tuyệt vời. Từ hồi cấp ba đến tận khi đi làm, chú chưa từng thấy ai nghị lực như ông ấy. Hồi còn học, tụi chú nghèo lắm, nhiều lần tưởng phải bỏ học. Nhưng chính ba con… lúc nào cũng động viên, kéo tụi chú cùng đi tiếp.”
Giọng kể của ông mộc mạc, không bi lụy, chỉ chan chứa hoài niệm. Ông kể về những trò nghịch ngợm thời học sinh, về những ngày tháng cùng nhau chạy xe đạp dưới mưa, về những giấc mơ dang dở rồi thành hiện thực. – “Khi vào đại học, ba con vẫn chẳng thay đổi. Vẫn cười rạng rỡ, vẫn sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai. Sau này đi làm, thành công là vậy, nhưng ông ấy chưa từng quên những người bạn cũ. Nhiều lần còn giúp chú khi khó khăn.”
Nakroth ngồi yên lắng nghe. Đôi mắt cậu không còn trống rỗng như trước, mà ánh lên chút gì đó… một niềm đau mới, nhưng cũng là sự ấm áp xen lẫn.
Ông chú kể say sưa, như thể muốn cho đứa trẻ mồ côi này thấy rằng cha nó từng sống một cuộc đời đáng tự hào, không chỉ là một doanh nhân thành đạt, mà còn là một con người được yêu quý.
Cuối cùng, ông dừng lại, khẽ cúi xuống nhìn Nakroth.
– “Con biết không, Nak… con rất giống ba con. Đôi mắt, cách nhíu mày, thậm chí cả cái cách con im lặng chịu đựng… đều giống ông ấy.”
Nakroth sững người. Tim cậu nhói lên. Giống ba? Vậy có nghĩa là… ba vẫn còn đâu đây, trong chính máu thịt của mình.
Nước mắt bất giác tràn ra khóe mắt. Cậu cố kìm lại, nhưng càng kìm, bờ vai nhỏ bé càng run lên.
Người đàn ông không nói thêm gì nữa. Ông chỉ lặng lẽ dừng xe, đứng sau lưng, để mặc cho đứa trẻ ấy khóc trong hoàng hôn vắng lặng.
Một đứa trẻ mười hai tuổi, mất đi cha mẹ, nhưng trong đôi mắt đã loé lên chút ánh sáng mong manh – tia sáng duy nhất còn sót lại giữa bóng tối vô tận. Hoàng hôn tắt hẳn, bóng đêm buông xuống, công viên thưa người. Người đàn ông khẽ đẩy xe lăn quay trở lại bệnh viện. Nakroth im lặng suốt đoạn đường, gương mặt tái nhợt, hàng mi dày khẽ run như đang kìm nén hàng vạn cảm xúc.
Căn phòng bệnh quen thuộc lại mở ra trước mắt cậu. Mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống khiến không gian thêm tĩnh mịch. Ông chú giúp cậu nằm lên giường, cẩn thận đắp chăn, rồi nhẹ giọng:
– “Nghỉ ngơi đi, Nak. Con cần hồi phục trước đã… Chuyện sau này, cứ để từ từ rồi tính.”
Ông không nói thêm gì nữa, chỉ đặt chai nước trên bàn, kéo ghế ngồi một lúc rồi lặng lẽ rời đi. Cánh cửa khép lại, chỉ còn lại Nakroth một mình trong căn phòng rộng.
Cậu nằm yên, mắt mở to nhìn trần nhà. Trái tim như bị ai bóp nghẹt, mỗi nhịp đập đều đau buốt. Nakroth nhắm mắt lại, hy vọng bóng tối có thể giúp mình thoát khỏi cảm giác trống rỗng.
…
Trong giấc mơ, Nakroth thấy mình trở về ngôi nhà xưa. Tiếng cười vang lên khắp phòng khách. Ba anh đang ngồi trên ghế sofa, mẹ anh bưng khay trái cây, còn cậu thì chạy lon ton trong vòng tay họ.
– “Nak, lại đây con.” – Ba vẫy tay gọi. Giọng nói quen thuộc, trầm ấm, khiến tim cậu như vỡ òa.
Cậu lao đến, nhào vào vòng tay ấm áp. Hơi thở của ba, nụ cười của mẹ – tất cả rõ ràng như thật. Cậu bật khóc, úp mặt vào ngực ba:
– “Con nhớ ba mẹ lắm… đừng đi nữa mà… ở lại với con…”
Mẹ xoa đầu cậu, bàn tay dịu dàng như xưa. Ba ôm chặt cậu, giọng trầm khẽ thì thầm:
– “Con trai của ba mẹ, hãy mạnh mẽ. Dù ba mẹ không ở đây… nhưng trong tim con, chúng ta vẫn luôn bên con.”
Nakroth ngẩng đầu, muốn níu lấy họ. Nhưng hình ảnh ba mẹ dần mờ đi, tan biến trong làn khói trắng.
– “Ba… mẹ… đừng bỏ con…”
Cậu vươn tay, gào khóc, nhưng tất cả chỉ còn lại khoảng không.
…
Nakroth bật dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán. Căn phòng bệnh tối om, chỉ có ánh đèn nhỏ ở góc tường hắt lại. Tim cậu đập dồn dập, đôi mắt mở to trống rỗng.
Không có ba mẹ. Chỉ có sự im lặng, sự cô độc bao trùm.
Nước mắt lại tuôn ra. Cậu gập người, siết chặt bàn tay vào chăn, nấc nghẹn không thành tiếng. Cả thân hình gầy nhỏ run rẩy, như thể gió nhẹ thôi cũng đủ cuốn đi.
Lần đầu tiên, Nakroth hiểu rõ thế nào là mất tất cả. Và từ đêm đó, trong trái tim cậu, một khoảng trống không gì lấp nổi đã được khắc sâu – khoảng trống sẽ theo cậu đến tận khi trưởng thành.
.
.
.
.
chap sau cho bé Zep lên sóng nhá ae 🐴
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro