Chương 25: Ngôi nhà gỗ sồi nhỏ.
Chương này tặng cho nalukute vì giựt tem chương trước. Tem đây! Mại zô giựt đê!
***
Tôi xách vali thong thả bước đi trên con đường nhỏ rải sỏi dọc theo triền núi, nơi đây chẳng thay đổi chút nào kể từ khi tôi đi cả, vẫn vẹn nguyên một vẻ đẹp đơn sơ và giản dị như vậy.
Tôi mỉm cười nghĩ thầm rồi khoan khoái hít một hơi thật sâu, những cơn gió lạnh thi nhau phả vào mặt khiến tôi khẽ rùng mình.
Vì bây giờ đang là mùa đông nên cảnh vật xung quanh có vẻ xơ xác, những cành cây trơ trụi bám đầy tuyết, đây đó không còn nghe thấy tiếng chim hót nữa, trên các nóc nhà, ống khói...tuyết trắng đã phủ kín, màu trắng tinh khôi của nó không khỏi khiến tôi hoa mày chóng mặt.
- Em định đứng đây ngắm cảnh cả buổi sáng đấy à?_ Giọng nói dịu dàng của anh Loke đột nhiên vang lên cắt ngang mạch cảm xúc của tôi.
Thấy vậy tôi bèn ngượng ngùng quay đầu lại nhìn anh ấy rồi cười hì hì nói:
- Đây là một xóm núi nhỏ phía sau ngoại ô vùng Kansai, ở đây rất yên tĩnh anh có thể yên tâm mà nghỉ ngơi. À... mà thôi không chém nữa giờ anh đi theo em, nhà em ở ngay gần đây thôi
Nói xong tôi vươn tay nhấc cái vali lên vai rồi nhanh nhảu chạy lên trước, cảm giác sung sướng như một đứa trẻ mới đi xa về.
...
- Nhà em đây rồi...
Tôi quay lại nói với anh Loke rồi cứ đứng đó bần thần ngắm ngôi nhà thân yêu của mình.
Ngôi nhà làm theo kiểu kiến trúc nhật cổ, toàn bộ đều được dựng bằng gỗ sồi nâu, trên tầng áp mái, tuyết trắng đã phủ kín, nổi bật trên đó là những cây rêu xanh vẫn kiên cường bám trụ. Trên nóc nhà vài chú chim bồ câu nhỏ đang xỉa cánh, coi bộ rất vui vẻ.
Bao quanh ngôi nhà là những cây cổ thụ lá vàng đang mùa rụng lá, cành cây trơ trụi đước đắp đầy bởi những bông tuyết. Những chiếc lá vàng hình trái tim rơi đầy trên mặt đất.
Ngay trước cửa, nhà hàng hoa anh đào cổ thụ đứng trơ trọi, khẽ rùng mình trong tuyết lạnh. Đâu đó dậy lên mùi hoa oải hương thơm thoang thoảng hòa quyện vs mùi hoa sói thơm nồng.
Tất cả tạo lên một vẻ đẹp đơn sơ, giản dị nhưng cũng thật cổ kính.
Thấy tôi cứ đứng nguyên tại chỗ, mặt đần ra nhìn ngôi nhà, anh Loke khẽ xua xua tay lên tiếng dò hỏi:
- Lucy, em làm sao vậy?
Nghe tiếng gọi, tôi như thoát khỏi cơn mê, vội quay sang nhìn anh ấy cười thật tươi rồi chỉ vào ngôi nhà ngượng nghịu nói:
- Đây là nhà em đó, ừm... cũng không lớn lắm nhưng cũng được coi là một ngôi nhà tuyệt vời.
Loke khẽ mỉm cười nheo mắt chăm chú nhìn ngôi nhà và cảnh vật xung quanh, nhẹ nhàng nói:
- Ừm... giản dị nhưng thanh khiết và rất đẹp... _ Ngừng một lát, anh ấy khẽ nói tiếp_ ... giống như cô chủ của nó vậy.
- Hử?_ Tôi kêu lên rồi giật mình trố mắt nhìn
..Cái..cái gì cơ? "giống như cô chủ của nó vậy" nghĩa là sao? Chẳng lẽ...chẳng lẽ anh ấy đang khen tôi đẹp? Hơ hơ hơ...không phải tôi đang nghe nhầm đấy chứ.
Tôi hốt hoảng nghĩ thầm rồi cứ đứng chôn chân ở đó đần mặt ra chẳng hiểu gì cả.
Một lúc lâu sau, tôi lấy lại bình tĩnh, cắn môi khẽ liếc mắt về phía anh Loke, chợt giật mình suýt sặc, trong phút chốc cả người tôi như đông cứng lại trước cái nhìn dịu dàng đầy u uẩn của anh ấy.
Tôi bỗng cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, vội quay đầu chạy vào trong. Nhưng chưa đi được mấy bước tôi chợt giật mình khi nghe tiếng gọi giật lại:
- Lucy... chờ đã.
Tôi hơi khựng người, rồi cứ đứng đó không quay đầu lại, lẩy bẩy hỏi:
- Có chuyện gì ạ?
- Em quên vali này_ Anh Loke khẽ cười, trong giọng nói có mang ngữ khí trêu chọc.
Tôi thấy cả người nóng ran lên vì ngượng, vội vàng quay đầu lại vớ lấy cái vali rồi nhắm mắt nhắm mũi chạy vào trong, hấp tấp đến nỗi không để ý vấp chân vào viên đá ngã oạch ra đất.
_ BỊCH...- Ui da, đau quá...
Tôi khẽ rên rỉ, lấy tay xoa xoa cái đầu gối rồi nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà, huhuhu... mất mặt chết đi được.
-----------------------------------------
Loke nhìn theo bóng Lucy bật cười trước những hành động quá ngố của cô bé, tự cảm thấy trong lòng thật thanh thản, từ khi Lucy trở về thế giới Vampire anh đã cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn, cô ấy chính sáng tia sáng le lói trong cuộc đời đen tối của anh.
Những vết thương khắc sâu trong lòng từ lâu đã khiến anh không còn là một cậu bé ngây thơ nữa, bóng tối đang dần che phủ toàn bộ tầm nhìn của anh, có lẽ chỉ Lucy mới có thể cứu anh ra khỏi vũng lầy đen tối này, chỉ mình cô ấy, đúng vậy... vì thế bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ cô ấy ở bên cạnh, kể cả là việc phải loại bỏ một ai đó ngáng đường.
Nhưng...đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, bây giờ anh sẽ đi gặp người cô sau bao năm xa cách của mình.
- Layla sempai, không biết cô sẽ phản ứng thế nào khi thấy ta đây?
Anh khẽ thì thầm rồi nhanh chân bước theo Lucy.
-----------------
Tôi nhanh chân bước vào trong sân, trong lòng rạo rực bao cảm xúc nhớ nhung da diết, không kiềm chế được bản thân, tôi vội vàng bắc tay lên miệng réo thật to:
- Mẹ ơi, mẹ...con về rồi đây
Nghe tiếng tôi gọi, mẹ tôi hớt hải chạy ra từ trong bếp, trên tay bà vẫn cầm cái liễn lớn. Nhìn thấy tôi đang đứng trong sân, khuôn mặt mẹ tôi khẽ bừng sáng, môi bà nở một nụ cười tuyệt đẹp, cất tiếng gọi tôi tha thiết:
- Lucy...
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt bà, trong lòng tôi chợt dâng lên bao cảm xúc trẻ thơ.
Sau những ngày sống trong một thế giới hoàn toàn xa lạ cuối cùng tôi cũng trở về bên mái ấm gia đình, bên vòng tay của mẹ, người phụ nữ hiền dịu mà tôi yêu nhất trên đời.
Tôi nghĩ rồi gạt nước mắt líu ríu chạy đến ôm lấy bà, siết chặt trong vòng tay của mình, hít hà mùi hương hoa lan thơm dịu thân thuộc
Sau giây phút mẹ con sum họp đầy nước mắt (nước mũi), tôi chợt nhớ đến anh Loke, chắc là anh ấy đợi từ nãy đến giờ suốt ruột lắm rồi, tôi lo lắng nghĩ rồi vội buông mẹ ra mỉm cười thật tươi chỉ tay về phía anh Loke nói:
- Mẹ, hôm nay con dẫn bạn về nhà ăn cơm, anh ấy là một Vampire thuần chủng, đàn anh lớp trên của con đấy. À... Xin lỗi mẹ vì con chưa xin phép đã tự ý...
Mẹ tôi nghe nói thì khẽ nhíu mày rồi đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của tôi. Đôi mắt bà chợt mở lớn, đồng tử dãn ra, chiếc liễn trên tay bà rơi xuống đất vỡ tan tành.
_ CHOANG
--------- Còn tiếp ---------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro