Chương 3: Một góc nhỏ trong thư viện
Thư viện trường vào buổi chiều thường không đông. Những dãy bàn dài trải dưới ánh đèn vàng nhạt hắt xuống từ trần gỗ đã ngả màu theo thời gian, mang đến cảm giác ấm áp đến lạ lùng, như thể dù ngoài kia có gió hay mưa, có ồn ào hay im ắng, thì nơi này vẫn giữ được cho mình một vùng tĩnh lặng rất riêng, không bị xô lệch bởi nhịp sống vội vã bên ngoài.
Tĩnh Vân đến sớm hơn một chút. Cô chọn chiếc bàn gần cửa sổ ở tầng hai, nơi có thể nhìn xuống sân trường đang lặng thinh dưới ánh chiều buông muộn. Bên ngoài khung kính trong, vài chiếc lá bàng vàng rơi lả tả, chậm rãi như chính nhịp thở của cô lúc này. Tĩnh Vân mở tập, đặt vài cây bút ngay ngắn sang một bên, rồi chống cằm nhìn ra khoảng trời đang nhạt dần màu nắng. Không có gì quá đặc biệt trong buổi hẹn này, chỉ là một buổi học thêm nho nhỏ như bao lần giúp bạn khác cùng lớp, nhưng cô không hiểu sao, mình lại thấy tim hơi chùng xuống mỗi khi đồng hồ nhích thêm một phút.
Khi tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng, Tĩnh Vân không cần quay đầu cũng biết người đó là ai. An Dương luôn có cách khiến sự xuất hiện của mình vừa yên tĩnh vừa rõ ràng đến lạ. Cậu không mang theo nhiều, chỉ một quyển sách bài tập, một cây bút bi màu xanh, và một chai nước lọc nhỏ. Cậu kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm mà đôi khi khiến người khác không dám lại gần, nhưng hôm nay trong đáy mắt đó, có điều gì đó dịu hơn, gần như là... thoải mái.
– Cậu đến sớm vậy?
Giọng cậu thấp, đủ để cô nghe mà không làm phiền bất kỳ ai khác trong không gian tĩnh lặng này.
Tĩnh Vân mỉm cười nhẹ, bàn tay hơi xoay xoay chiếc bút chì trên ngón tay.
– Ừ. Tôi thích yên tĩnh một chút trước khi bắt đầu.
An Dương không nói gì thêm, chỉ gật đầu, ánh nhìn lướt qua quyển tập đã mở sẵn trước mặt. Một lát sau, khi cả hai đã cùng cúi xuống trang giấy, tiếng trò chuyện nhỏ bắt đầu vang lên giữa hai người, đều đều, vừa đủ, như thể hai dòng chảy đang dần hòa vào nhau.
Có những khoảnh khắc thật yên bình. Như khi cô nghiêng người qua chỉ cho cậu cách giải một câu hình học khó, mái tóc dài khẽ chạm nhẹ vào vai áo cậu khiến An Dương bất giác hơi ngẩng lên, không phải để tránh, mà như để nhìn. Như khi cô cúi xuống ghi lời giải thích vào lề vở, đôi mắt tập trung đến mức cậu gần như nghe thấy được suy nghĩ của cô đang chuyển động trong đầu.
Một tiếng trống nhỏ từ xa vọng tới báo hiệu giờ học thêm buổi chiều sắp bắt đầu cho khối khác, nhưng nơi góc thư viện nhỏ ấy, cả hai vẫn ngồi nguyên vị trí, mặc kệ sự chuyển động của thế giới bên ngoài.
– Hôm nay cậu khác thường.
An Dương bất chợt nói, mắt vẫn nhìn vào quyển sách nhưng giọng nói như lơ đãng trôi theo ánh nắng chiều.
Tĩnh Vân hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
– Khác thường sao?
– Ừ. Hôm nay cậu cười nhiều hơn. Và dễ gần hơn.
Cô nhìn cậu, rồi chậm rãi đáp, không biết là đang nói với cậu hay với chính mình.
– Có lẽ vì hôm nay không phải là một ngày bình thường.
Một khoảng lặng mỏng bao trùm cả hai. Rồi An Dương khẽ cười, nụ cười hiếm hoi mà Tĩnh Vân chưa từng thấy rõ đến thế. Nhẹ nhàng. Không phòng bị. Không lạnh lẽo.
Buổi học kết thúc lúc bầu trời bên ngoài đã nhạt màu hẳn. Khi cả hai đứng dậy thu dọn đồ, không ai nói thêm gì. Nhưng trong ánh mắt vừa chạm nhau lúc ấy, có một điều gì đó như đã ngầm thay đổi, như thể cả hai đều nhận ra rằng, mình vừa bước thêm một bước rất nhỏ, rất lặng lẽ, nhưng cũng rất thật, vào thế giới của người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro