Chương 7: Ánh mắt biết giấu điều gì đó

Sáng thứ Ba, trời không còn mưa. Những giọt nước đọng trên lá đã bắt đầu khô lại, để lại những vệt trắng mờ như dấu vết của một đêm dài vừa trôi qua. Mặt trời chưa kịp lên cao, ánh sáng vẫn còn lấp ló sau những vòm cây rậm rạp, phủ lên sân trường một màu nhạt nhòa và ẩm ướt.

Tĩnh Vân đến sớm hơn mọi khi. Cô không có lý do cụ thể, chỉ là buổi sáng tỉnh dậy với một cảm giác trống rỗng lạ lùng khiến cô không muốn ở lại trong căn phòng của mình thêm một phút nào nữa.

Khi cô đặt cặp xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, thì chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống. Vẫn như hôm qua. Vẫn không có lời nhắn nào mới. Và cô tự hỏi, liệu cậu có trở lại hay không, hay sẽ tiếp tục lặng lẽ biến mất như cách cậu từng lặng lẽ xuất hiện trong những ngày đầu năm học.

Nhưng rồi, đúng lúc chuông vào tiết đầu tiên vang lên, An Dương bước vào.

Không ai để ý nhiều, cũng không có ai quay sang hỏi lý do vắng mặt. Cậu chỉ đi thẳng đến chỗ ngồi cạnh cô, kéo ghế, mở tập như mọi khi. Một động tác quen thuộc đến mức khiến Tĩnh Vân gần như nghi ngờ liệu có phải mình đã lo lắng quá mức cho một điều vốn dĩ không cần phải lo.

Cô nhìn cậu một lát. Có một điều gì đó trong ánh mắt An Dương đã khác. Không phải sự mệt mỏi, cũng không phải buồn bã. Mà là một vẻ yên lặng đến lạ – kiểu yên lặng không phải vì muốn giấu đi điều gì, mà vì biết nếu nói ra, người khác cũng sẽ không hiểu.

– Cậu ổn chứ?

Cô hỏi khẽ. Không muốn phá vỡ không khí tĩnh lặng đang bao quanh hai người, nhưng cũng không thể giả vờ như không có gì.

An Dương quay sang nhìn cô. Đôi mắt cậu hơi chùng xuống, nhưng vẫn giữ nét dịu dàng rất riêng.

– Ừ. Tôi ổn.

Câu trả lời đơn giản, nhưng ánh mắt thì không. Nó khiến Tĩnh Vân chững lại. Cô không hỏi tiếp. Không phải vì không quan tâm, mà vì cô biết, đôi khi người ta cần một khoảng lặng để tự đối diện với những điều chưa thể gọi tên.

Tiết học trôi qua chậm chạp. Cô nghe giảng, ghi chép, thỉnh thoảng liếc sang bên cạnh, nơi An Dương vẫn đều đặn viết vào tập. Không ai nói gì thêm. Nhưng ngay cả sự im lặng hôm nay cũng mang một màu sắc rất khác, giống như có một vết nứt nhỏ đang âm thầm hình thành giữa hai người, mảnh đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến nó vỡ ra.

Giờ ra chơi, khi cô đang gom sách để bước ra khỏi lớp, An Dương bất ngờ lên tiếng, giọng thấp và nhẹ như gió lướt qua mặt bàn gỗ cũ.

– Hôm qua cậu có đến thư viện không?

Tĩnh Vân khựng lại. Cô nhìn cậu. Rồi gật đầu.

– Có. Tôi ngồi ở chỗ cũ.

Cậu không nói gì. Một lát sau mới nhẹ nhàng nghiêng đầu.

– Cảm ơn cậu.

Không có lời giải thích nào khác. Không một câu hỏi nào thêm. Nhưng Tĩnh Vân hiểu. Cô không rõ cậu đang giấu điều gì, nhưng cô biết chắc một điều: điều đó quan trọng với cậu. Và vì vậy, cô sẽ không ép.

Tan học. Khi tiếng trống vang lên và học sinh bắt đầu ùa ra khỏi lớp như mọi ngày, An Dương vẫn ngồi lại. Cậu mở cặp, lấy ra một quyển sổ nhỏ.

– Cậu có thể... giữ cái này giùm tôi không?

Cậu đưa cho cô quyển sổ. Bìa sổ màu đen, không có nhãn, không có gì ghi chú. Chỉ là một cuốn vở đơn giản.

Tĩnh Vân nhìn nó một lúc, rồi cầm lấy. Trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng: lo lắng, mong đợi, và một chút sợ hãi.

– Tôi không mở ra đâu, nếu cậu chưa muốn.

An Dương khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ đến mức như chưa từng tồn tại.

– Không sao. Cậu có thể đọc. Nếu muốn.

Cô siết nhẹ quyển sổ trong tay. Cậu đứng dậy, đeo cặp lên vai, bước về phía cửa lớp. Trước khi đi, cậu quay đầu lại, ánh mắt dừng trên cô rất lâu.

– Cảm ơn cậu, vì đã hỏi tôi có ổn không. Hôm nay... không ai khác hỏi điều đó cả.

Rồi cậu đi.

Còn lại Tĩnh Vân, đứng im với một quyển sổ trên tay, và một cảm giác như mình vừa bước chân vào một phần rất riêng trong thế giới của một người, nơi cô chưa từng chạm tới, nhưng lúc này đây, cánh cửa ấy đã khẽ mở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro