Chương 6: Học nhóm
Nhà sách An Nhiên vào buổi chiều là bản hòa tấu dịu dàng giữa ánh nắng, tiếng lật sách và hương trà thảo mộc. Tiếng kim đồng hồ đều đều vang lên trong không gian im ắng, xen lẫn âm thanh nhỏ của bước chân chậm rãi trên sàn gỗ. Những kệ sách cao đứng nghiêm như những người canh giữ tri thức, mỗi khi ai đó lướt tay qua, cuốn sách lại khẽ rung, phát ra âm thanh tinh tế, nhỏ bé như thì thầm.
Góc trong cùng gần khung cửa sổ lớn, nơi Thiên Anh và Hoàng Nam từng ngồi trò chuyện hôm nay vẫn có một người đang đợi.
Hoàng Nam đã đến từ sớm, ngồi tựa lưng vào ghế gỗ, ánh mắt lướt qua vài trang sách nhưng không thật sự tập trung. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, bóng cậu đổ dài trên mặt bàn, hòa vào không gian như thể đã là một phần quen thuộc của nơi này.
Cánh cửa gỗ lại mở ra, tiếng chuông gió leng keng vang khẽ. Thiên Anh bước vào, chiếc túi vải ôm ngang người, mái tóc buộc nhẹ thả vài lọn trước trán. Ánh mắt cô ngay lập tức hướng về góc quen thuộc và bắt gặp dáng người ấy, ngồi đó, yên tĩnh và thân quen.
Một nụ cười dịu nhẹ hiện lên nơi khóe môi cô, như thể đã tìm thấy điều mình mong đợi suốt buổi. Cô tiến về phía cậu, bước chân nhẹ như không chạm đất:
- Hi Hoàng Nam, mình đến rồi này.
Giọng nói của Thiên Anh vang lên như tiếng chuông trong veo giữa một chiều tháng tư.
Hoàng Nam ngẩng đầu, ánh nhìn điềm đạm như mọi lần hai người gặp nhau. Cậu khẽ gật đầu:
- Chào cậu!
Thiên Anh đang định lên tiếng hỏi về Chí Vũ thì bất chợt, từ một kệ sách phía bên trái, một bóng người cao lớn bước ra. Là Chí Vũ, tay vẫn cầm một quyển sách còn chưa kịp đóng lại. Gương mặt cậu sáng lên khi thấy Thiên Anh, nhưng rồi lập tức khựng lại.
Cùng lúc đó, từ phía cửa, một bóng người khác vừa bước vào, là Kiều Vy, với mái tóc ngang vai óng ánh dưới ánh đèn nhạt, đôi mắt sáng và cái nhếch môi như luôn sẵn sàng cho một lời trêu chọc. Cô đang nhìn về phía Thiên Anh và chạm ngay vào ánh nhìn của Chí Vũ.
Cả hai cùng sững người.
- Là... cậu?
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, gần như hòa vào nhau.
Thiên Anh chớp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn giữa hai người, ngạc nhiên:
- Hai người quen biết nhau nhỉ?
- Không quen.
Lại đồng thanh. Nhưng lần này, sự đồng thanh ấy rõ ràng khiến không khí thêm ngờ ngợ và có chút gì đó buồn cười.
Hoàng Nam cũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn Chí Vũ, rồi nhìn sang Kiều Vy như để xác nhận. Nhưng cả hai người kia đều đang tìm cách né ánh mắt của nhau, người quay sang nhìn kệ sách, người cúi xuống chỉnh lại quai túi như thể chưa từng có ai trước mặt.
Hồi sáng nay, tại cửa hàng tiện lợi gần nhà sách.
Không gian sáng sớm trong cửa hàng tiện lợi vẫn còn yên ắng. Ánh đèn trắng lạnh len lỏi qua những dãy kệ cao đầy ắp đồ, phản chiếu trên sàn gạch sáng bóng. Chí Vũ đứng trước kệ nước giải khát, một tay đút túi quần, tay kia cầm hai lon nước cam và trà xanh, vẫn chưa thể quyết định nên chọn loại nào. Cậu ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống, ánh mắt dừng lại nơi từng nhãn mác, nét mặt đắn đo như thể đang gặp một bài toán khó và mãi chẳng tìm được hướng giải thích hợp.
Bỗng một chuyển động nhẹ từ góc kệ bên phải thu hút ánh nhìn của cậu. Một cô gái mái tóc đen óng ánh ngang vai, mềm mại đu đưa theo mỗi nhịp cử động. Từ góc nghiêng, chiếc mũi cao vút hiện lên thanh tú, hình ảnh đó nằm gọn trong ô kính gần cậu. Cô đang với tay lấy một gói bánh đặt trên tầng cao, chân hơi nhón lên, đầu ngón tay gần như chạm đến nhưng vẫn thiếu một chút.
Chí Vũ hơi nghiêng đầu, khẽ cười rồi nhìn một giây ngắn ngủi như xác định lại điều mình thấy, rồi bước đến:
- Của cậu này, cô gái nhỏ.
Giọng cậu vang lên khi đưa gói bánh tới trước mặt cô gái.
Kiều Vy hơi ngỡ người, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe thấy từ "cô gái nhỏ", liền chau mày:
- Cô gái nhỏ là sao? Chỉ là do kệ cao quá thôi.
Chí Vũ nhướng mày, cười khẽ. Không giải thích, không phản bác. Chỉ quay lưng đi, cái lắc đầu như thể vừa tinh nghịch trêu được ai đó, bước chân nhẹ tênh trên nền gạch.
Kiều Vy đứng đó, tay vẫn cầm gói bánh, ánh mắt hơi sửng sốt pha lẫn một chút tức tối nho nhỏ. Ý cậu ta bảo mình thấp à? Cái tên cao cao kia đừng tưởng cao là có quyền trêu người khác như vậy nha!
Cô hậm hực cắn môi, ánh nhìn vẫn dõi theo bóng lưng đang dần khuất sau dãy kệ. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cái dáng đi ấy, nụ cười ấy, lại cứ vương vất trong đầu cô đến tận bây giờ...
Âm thanh vừa dứt, không khí như khựng lại trong giây lát. Thiên Anh nhìn hai người đang ngồi cạnh mình, một bên là Kiều Vy, mặt hơi ửng hồng vì bất ngờ, bên còn lại là Chí Vũ, tay vẫn cầm cuốn sách chưa đọc xong, thi thoảng ánh mắt lại chẳng rời khỏi cô gái vừa xuất hiện.
Cả Thiên Anh và Hoàng Nam đều nhìn nhau, rồi nhìn họ, như thể cùng đang giữ một câu hỏi trong lòng: "Vậy ánh mắt đó là sao?"
Không khí khẽ rung lên bởi một tiếng ho nhẹ từ Hoàng Nam. Còn Thiên Anh, chẳng để khoảng lặng kéo dài, liền nhẹ nhàng lên tiếng, giọng trong trẻo:
- Thôi, coi như là có duyên đi!
Cô vừa nói, vừa kéo nhẹ tay áo Kiều Vy như thể để kéo cả cô bạn trở lại thực tại, rồi quay sang cả nhóm với nụ cười rạng rỡ:
- Giới thiệu chút nhé. Đây là Hứa Kiều Vy, hai người có thể gọi cậu ấy là Vy Vy, là bạn thân của em.
Thiên Anh như ra hiệu cho Kiều Vy, nhìn về phía Chí Vũ, sau đó nghiêng đầu về phía Hoàng Nam, ánh mắt lấp lánh hơn thường ngày:
- Còn đây là Hoàng Nam.
Sau đó Thiên Anh hướng tay về phía Chí Vũ, mắt cười cong cong:
- Còn đây là anh họ của mình, Bùi Chí Vũ.
Thiên Anh giọng chút trêu đùa, nhìn Kiều Vy:
- Anh ấy là anh của tao nhưng mà mày không cần gọi là anh đâu, sinh nhật của anh ấy còn sau sinh nhật mày đó.
Kiều Vy liếc nhìn Chí Vũ, giọng nói như bắt được điểm yếu của ai đó:
- Thế anh họ của mày phải gọi tao bằng chị rồi.
Giọng Chí Vũ lại vang lên, giọng trêu đùa cùng ánh mắt và nụ cười trông gian xảo làm sao:
- Thì ra đây là Vy Vy mà Thiên Anh nhà ta hay nhắc đến sao. Bảo sao lúc nảy cứ thấy quen mắt, trong ảnh với ở ngoài có chút...
Kiều Vy dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện hướng về Chí Vũ:
- Có chút là có chút gì hả?
Để giải tỏa sự "căng thẳng này", Thiên Anh vội cắt ngang:
- Học nhóm, học nhóm thôi nào!
Mọi ánh nhìn giao nhau trong thoáng chốc, có chút ngượng ngùng, có chút buồn cười, nhưng tất cả lại được xoa dịu bằng không gian dịu dàng nơi An Nhiên.
Sau vài câu chào hỏi nhẹ nhàng, họ cùng ngồi học tại chiếc bàn gỗ dài, chỗ quen thuộc mà cả Thiên Anh và Hoàng Nam từng ngồi. Giữa những chồng sách tham khảo, bút viết và cả ly trà đào vừa được đặt xuống, một buổi học nhóm hoặc một điều gì đó đẹp đẽ hơn vừa bắt đầu.
Hoàng Nam gật nhẹ sau mỗi dòng chữ Thiên Anh viết, rồi nghiêng đầu góp ý bằng chất giọng điềm đạm đặc trưng. Thiên Anh chăm chú lắng nghe, ánh mắt đôi lúc lạc vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu, nơi ánh nắng dừng lại ở đuôi mắt. Trái tim cô như gõ nhịp bất thường mỗi lần Hoàng Nam bất chợt ngẩng lên nhìn mình.
Ở phía bên kia bàn, Kiều Vy chống cằm, ánh mắt trượt qua những kiến thức khô khan rồi quay về khuôn mặt nghiêm túc của Chí Vũ. Không biết từ lúc nào, sự đối đầu nhẹ buổi sáng nay đã chuyển thành sự chú ý vụng về. Cô cố tỏ ra không quan tâm, nhưng tay thì lại gõ gõ bút đầy nhịp điệu.
Rồi như có ai đó bật nhạc, cả nhóm bỗng khẽ bật cười vì một lỗi ngớ ngẩn trong lời giải. Sự nghiêm túc dần tan chảy trong không khí buổi chiều, nhường chỗ cho tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng bút viết sột soạt và tiếng cười khe khẽ đan xen.
Khi chiếc đồng hồ treo tường nhích sang con số 4, Hoàng Nam vẫn còn chăm chú viết, còn Thiên Anh vẫn đang tra lại ghi chú. Nhưng Kiều Vy thì đã duỗi tay, với lấy ly nước của mình rồi quay sang nhìn Thiên Anh, lên tiếng bằng giọng nũng nịu:
- Cô nương của tôi, thư giãn chút đi. Trà đào của mày sắp tan hết đá rồi kìa.
Thiên Anh như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Cô chớp mắt, ngẩn người nhìn ly nước cạnh tay rồi bật cười:
- Trà đào của tao!
Cô buông bút, hai tay ôm lấy ly trà đào, hơi lạnh lan ra đầu ngón tay như kéo cô ra khỏi thế giới học thuật. Một ngụm trà mát lạnh trượt xuống cổ họng, mang theo chút ngọt, chút chua và rất nhiều dễ chịu.
Hoàng Nam cũng khẽ tựa lưng, ánh mắt rời khỏi vở. Cậu không nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng cười đùa giữa các bạn, rồi hòa mình vào không khí như thể vẫn là người quan sát nhưng chẳng xa cách chút nào.
Kiều Vy nhấp một ngụm nước, bỗng thở dài:
- Buổi hòa nhạc ngày mai, nhỏ Hân Nhiên với nhỏ Quỳnh Nhi không đi cùng bọn mình nữa rồi...
Thiên Anh quay sang, ánh mắt tiếc nuối:
- Thật hả? Hôm qua còn hứa chắc nịch mà.
- Sáng nay tao nhận tin nhắn, một đứa thì đi học thêm, còn đứa kia thì tranh thủ cuối tuần nên đi chơi với gia đình. Vậy đấy!
Thiên Anh khẽ cúi đầu, ngón tay xoay nhẹ ly trà đào. Rồi, như thể một ý tưởng vụt sáng trong đầu, cô quay sang Hoàng Nam, mắt bừng lên:
- Hoàng Nam, ngày mai có buổi hòa nhạc, cậu đi với bọn mình nhé!
Không gian như khựng lại trong nửa giây. Kiều Vy lập tức kéo nhẹ tay áo Thiên Anh, thì thầm:
- Ê...
Thiên Anh ghé vào tai Kiều Vy, khẽ thì thầm:
- Nếu chỉ có hai ta đi, chắc chắn mẹ mày, mẹ tao đều không đồng ý, nên tao phải tìm thêm đồng minh mới được.
Kiều Vy vừa nghe Thiên Anh nói vừa khẽ liếc sang Chí Vũ. Nhưng chưa kịp nói gì thì cậu ta đã mỉm cười, giọng pha chút trêu đùa:
- Sao em không rủ anh?
Thiên Anh quay sang, miệng dẻo quẹo:
- Anh của em chắc chắn sẽ đi rồi nên em mời Hoàng Nam trước... đúng không Vy Vy?
Kiều Vy lườm cô bạn, rồi nhìn sang Chí Vũ, khoanh tay nói nhỏ nhưng rõ từng chữ một:
- Vì bọn mình cần người đi chung thôi, đừng tưởng bở.
Chí Vũ khẽ xoay đầu nhìn ra cửa sổ, làm bộ làm tịch:
- Thế anh không đi nhé.
Thiên Anh liền đổi giọng nũng nịu, mắt long lanh như sắp khóc đến nơi:
- Anh Vũ... đi nha? Vy Vy chỉ nói vậy thôi. Tụi em mong buổi hòa nhạc này lắm... với lại vé đã mua rồi.
Bên cạnh, Hoàng Nam vẫn im lặng, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt của Thiên Anh. Một ánh nhìn vừa bình thản, vừa ẩn chứa điều gì đó đang dao động. Cậu chậm rãi đặt ly nước xuống, rồi mới lên tiếng:
- Mình đi cùng các cậu.
Câu nói đó nhẹ nhàng như gió, nhưng với Thiên Anh, nó vang lên như tiếng đồng hồ điểm nhịp giữa lòng ngực đang chờ đợi. Cô quay sang Kiều Vy, nụ cười bất giác rực rỡ như nắng sớm.
Chí Vũ nhướng mày:
- Mày trước giờ không thích mấy chỗ náo nhiệt mà? Với lại...
- Không sao!
Lời nói của Hoàng Nam nhã nhặn, chậm rãi thôi nhưng đủ cắt ngang lời nói của Chí Vũ mà vẫn không khiến cậu ta khó chịu.
Thiên Anh khẽ nhìn Hoàng Nam:
- Nếu mai cậu bận thì cũng không sao...
Hoàng Nam không trả lời, chỉ khẽ cười, nụ cười ấy rất dịu dàng, ít nhất là trong suy nghĩ của Thiên Anh, nó khiến Thiên Anh càng thấy tim mình đập lệch đi một nhịp. Cô không biết mình mong gì ở buổi hòa nhạc ấy, nhưng có lẽ... chỉ cần cậu ấy ở đó, thì mọi tiếng đàn sẽ đều là những bản tình ca.
Một chút gì đó, đang chớm nở, không rõ ràng, không tên gọi trong lòng vài người. Chỉ biết, ánh nhìn giữa họ, khi chạm vào nhau, lại khiến người đối diện bất giác dừng lại thêm một giây.
Cuối chiều, ánh nắng nghiêng qua khung cửa kính, trải xuống bàn gỗ một màu vàng nhạt. Nhà sách An Nhiên vẫn yên tĩnh như thường, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ và vài câu nói rì rầm còn sót lại sau buổi học.
Thiên Anh tựa nhẹ vào lưng ghế, mắt nhìn ra cửa sổ. Cô không nói gì, nhưng trong lòng như đang giữ lấy một niềm vui nhỏ. Có lẽ vì hôm nay, người cô muốn gặp đã đến, đã ngồi cạnh, đã cùng cô lặng lẽ đi qua những trang sách rối rắm. Cũng có thể chỉ vì ánh mắt cậu ấy nhìn mình, yên tĩnh, không vồn vã, nhưng khiến cô chẳng thể rời đi.
Còn Hoàng Nam, vẫn là cậu ấy, điềm đạm, ít nói. Không ai biết trong ánh nhìn kia là điều gì. Chỉ biết khi Thiên Anh cười, cậu không nói, nhưng mắt cũng dịu lại một chút. Một chút thôi, vừa đủ khiến người khác muốn ở gần thêm một chút nữa.
Ở góc bàn, Kiều Vy nhún vai trước một câu chọc ghẹo Chí Vũ. Không rõ ai mới là người thua trong cuộc đối đầu âm thầm này.
Chiều rơi chậm rãi. Mọi thứ ở An Nhiên đều chậm rãi. Như thể đang chờ một điều gì đó đang lớn dần lên trong lòng bốn người, từng chút một, lặng lẽ mà chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro