Chương 7: Hòa nhạc

Buổi chiều chủ nhật, bầu trời như được gột rửa sau cơn mưa sớm, trong xanh và cao vút. Ánh nắng nhẹ rải đều lên từng tán cây bên đường, tạo nên khung cảnh yên bình khiến ai cũng muốn thả mình vào.

Thiên Anh và Kiều Vy ríu rít trò chuyện trên đường đến nhà hát, còn Chí Vũ đi bên cạnh, tay đút túi quần, miệng cười cười lắng nghe hai cô gái tranh luận về vị kem ngon nhất trong thị trấn. Chỉ có Hoàng Nam, lặng lẽ đi phía sau, nét mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm.

Nhà hát hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn. Bên ngoài, người người tấp nập, tiếng cười nói râm ran. Khi nhóm bạn bước vào sảnh, không khí dường như cũng trở nên trầm lại bởi sự sang trọng và trang nghiêm của không gian bên trong.

Ghế ngồi đã được đánh số sẵn. Khi Thiên Anh nhìn dãy ghế, trái tim cô như có ai khẽ gõ vào. Hoàng Nam ngồi ở ghế B3, Thiên Anh ngồi bên phải cậu, rồi đến ghế của Kiều Vy và Chí Vũ. Còn ghế bên trái Hoàng Nam, vẫn đang trống, không có ai ngồi nhỉ. Nhưng bất ngờ, một giọng nói dường như rất quen thuộc vang lên:

- Hoàng Nam? Cậu cũng đến xem hòa nhạc nhỉ?

Cả nhóm quay lại. Là một cô gái có mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt sắc sảo và nụ cười rạng rỡ. Thiên Anh và Kiều Vy nhận ra ngay, là Thanh Ngọc, bạn cùng lớp, cũng là người trong đội tuyển Hóa với Thiên Anh. Nhưng điều khiến Thiên Anh ngạc nhiên hơn cả chính là ánh mắt Thanh Ngọc dành cho Hoàng Nam. Thanh Ngọc lại nói tiếp:

- Hôm ở Chuyên Dương Thanh gặp cậu nhưng không nói chuyện được nhiều, hôm nay đã gặp lại rồi.

Thanh Ngọc cười, rồi không đợi ai trả lời, ngồi xuống cạnh Hoàng Nam. Cô cũng không quên nghiêng đầu chào hỏi Thiên Anh và Kiều Vy.

- Hai cậu quen nhau nhỉ?

Kiều Vy nghiêng đầu hỏi nhỏ trong khi Thiên Anh vẫn còn đang chìm trong ánh mắt Thanh Ngọc dành cho Hoàng Nam, ánh mắt đó, có đôi nét giống ánh mắt cô dành cho Hoàng Nam, không đúng, nó trìu mến hơn rất nhiều.

- Bọn mình là bạn học cấp hai mà.

Thanh Ngọc khẽ đáp trong vô tư.

Thiên Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo gương mặt nghiêng nghiêng của Hoàng Nam. Có gì đó thoáng qua trong lòng Thiên Anh, một chút bối rối, một chút bất an, như thể một mảnh ký ức của Hoàng Nam mà cô chưa từng chạm tới vừa hiện ra trước mắt.

Buổi hòa nhạc bắt đầu. Những bản nhạc du dương vang lên, đưa người nghe đến một thế giới khác, dịu dàng, sâu lắng, mênh mang như sóng vỗ. Thiên Anh cố gắng tập trung vào âm nhạc nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc về phía Hoàng Nam và Thanh Ngọc. Cô nhận ra Thanh Ngọc cứ nghiêng đầu nói gì đó, còn Hoàng Nam thì đáp lại bằng những cái gật khẽ, thỉnh thoảng là một nụ cười nhạt. Thiên Anh không biết vì sao tim mình bỗng trở nên nặng nề. Cô lặng lẽ siết chặt tay trên đùi, mắt dán vào sân khấu nhưng tâm trí đã chẳng còn ở đó. Dẫu vậy, bên ngoài, cô vẫn giữ nét mặt bình thản, như thể chẳng có gì vừa vụt qua trong lòng.

Kết thúc buổi hòa nhạc, cả nhóm dự định đi ăn kem. Khi đang rảo bước ra khỏi nhà hát, Kiều Vy khẽ kéo tay Thiên Anh rồi thì thầm:

- Thanh Ngọc đi một mình, hay mình rủ nó đi chung cho vui?

Thiên Anh thoáng lưỡng lự nhưng rồi gật đầu. Dù sao cũng là bạn cùng lớp, Kiều Vy quay lại, mỉm cười:

- Thanh Ngọc, bọn mình đi ăn kem, cậu đi cùng không?

Thanh Ngọc tỏ ra bất ngờ, rồi khẽ gật đầu với một nụ cười dịu dàng:

- Cũng được.

Quán kem nằm trong một con phố nhỏ, mùi ngọt lạnh phả nhẹ như buổi chiều vừa dịu xuống. Bên ngoài trời vẫn còn vương chút gió sau mưa, nhưng trong quán, không khí lại hơi ngột ngạt, ít nhất là với Thiên Anh.

Cả nhóm ngồi quanh chiếc bàn tròn. Từ lúc gọi món, cuộc trò chuyện nhanh chóng nghiêng hẳn về phía Hoàng Nam và Thanh Ngọc. Không phải vì họ cố tình, mà bởi vì mọi câu nói của Thanh Ngọc đều có cách dẫn dắt khéo léo về những ký ức hai người từng chia sẻ:

- Ngày xưa Hoàng Nam là nam thần của lớp đó!

Thanh Ngọc cười nghiêng đầu:

- Lạnh lùng, chẳng bao giờ chịu nói chuyện với ai, trừ mấy lúc được gọi lên bảng!

Chí Vũ đáp lời:

- Bây giờ khác rồi, từ lúc nó về Hoa Thanh, mấy giờ truy bài trong tuần nó là người nói nhiều nhất.

Cả nhóm cười theo, kể cả Hoàng Nam cũng khẽ cong môi, một điều Thiên Anh hiếm khi thấy. Cô mím môi, cắm thìa vào ly kem dâu trước mặt, lớp kem hồng bắt đầu tan ra bên rìa ly.

Thanh Ngọc cười nhẹ, rồi bất ngờ rút khăn giấy trên bàn, đưa sang phía Hoàng Nam:

- Kem của cậu chảy ra rồi kìa, lau một chút đi.

Chỉ là một cử chỉ nhỏ. Nhưng Thiên Anh chợt cảm thấy như không khí quanh mình loãng đi. Bàn tay cô khẽ khựng lại, thìa chưa kịp đưa lên miệng.

- Hôm rồi cậu làm bài tốt không?

Giọng Hoàng Nam trầm, không quá thân thiết, nhưng không hẳn xa cách.

Thanh Ngọc nghiêng đầu, nụ cười như ngâm vào thứ ánh sáng ấm áp của đèn trần:

- Cũng tạm, có mấy câu khiến mình phân vân một chút. Nhưng mà...

Rồi Thanh Ngọc quay sang Thiên Anh:

- Vẫn tìm được hướng đi. Thiên Anh thì sao, chắc làm tốt lắm nhỉ?

Thiên Anh khẽ gật đầu, tỏ ra bình thường, đáp:

- Mình cũng như cậu thôi, phân vân mấy câu! Nhất là câu cuối cùng, mình không chắc chắn đó phải là đáp án cần tìm không vì chất đó cũng khá lạ.

Nụ cười của Thanh Ngọc vẫn giữ nguyên, nhưng ánh nhìn thì khác, như thể đang đo đếm điều gì đó trong mắt cô. Không còn là ánh nhìn của bạn học, mà là ánh nhìn của một người đã xác định mình là đối thủ.

Kiều Vy và Chí Vũ không nói gì, nhưng sự im lặng của họ khác với sự bình tĩnh đến lạ thường của Thiên Anh, đó là im lặng của những người đã nhận ra điều gì đang xảy ra. Rồi, như muốn kéo mọi thứ về đúng nhịp, Kiều Vy lên tiếng:

- Ai để kem tan trước thì trả tiền nha!

Một tiếng phá bầu không khí và mọi người bật cười. Thiên Anh cũng cười, dù nụ cười ấy vẫn chưa chạm đến đáy mắt.

- Vậy thì cậu là người trả tiền rồi, kem khoai môn của cậu vẫn chưa động kìa!

Chí Vũ chậm rãi đáp, giọng pha chút trêu chọc.

Kiều Vy lườm cậu, rồi lại bật cười. Nhưng khi ánh mắt cô vô tình dừng lại ở Chí Vũ thêm một nhịp, nụ cười ấy chợt dịu đi. Có gì đó rất nhẹ, rất mỏng, như làn sương nhưng cũng đủ để Thiên Anh nhận ra, không chỉ mỗi mình cô có điều chưa rõ ràng trong lòng.

Không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Họ nói về những bản nhạc đã nghe, có bản như lời tỏ tình, có bản lại như mùa xuân gõ cửa. Nhưng Thiên Anh chỉ nghe được từng đoạn rời rạc. Trong đầu cô, ánh mắt của Thanh Ngọc vẫn lẩn quất, cùng câu nói ấy "Hoàng Nam là nam thần của lớp". Chẳng hiểu sao, cụm từ đó lại khiến cô thấy mình thật xa lạ.

Tối đó, khi đèn phòng đã bật sáng, Thiên Anh vừa tắm xong thì ngồi xuống bàn học. Căn phòng nhỏ vẫn yên như mọi ngày, chỉ có tiếng kim đồng hồ khẽ tích tắc. Trên trang vở là những dòng chữ ngay ngắn, bài tập đã hoàn thành như một thói quen chẳng bao giờ đứt đoạn. Nhưng tối nay, tâm trí cô không nằm ở đó.

Ngoài cửa sổ, trăng mười bốn lửng lơ, sáng rõ như viên kẹo bông ai treo giữa trời. Nhưng với Thiên Anh, dường như mặt trăng hôm nay nhìn cũng hơi gần, hơi chói. Cô chống cằm nhìn ra ngoài, một tay vẫn cầm bút. Trong đầu, vẫn là giọng nói dịu ngọt của Thanh Ngọc, là ánh nhìn lửng lơ giữa thân thiện và thăm dò, là chiếc khăn giấy được đưa ra quá đúng lúc, là nụ cười mang vị gì đó không hẳn là kem.

Rồi, như một phản xạ, cô cầm điện thoại lên. Trượt qua bảng tin, mắt không thật sự đọc thứ gì. Cho đến khi dừng lại ở một bài đăng mới nhất. Là bài đăng của Thanh Ngọc. Bức ảnh chụp khán phòng nhà hát với ánh đèn rọi nghiêng, lấp lánh hắt lên mái tóc xoăn nhẹ và góc nghiêng với dáng đứng thanh nhã trong chiếc váy công chúa màu xanh dương. Nhưng Thiên Anh biết rõ, thứ quan trọng không nằm ở ảnh.

Dòng trạng thái ngắn ngủi bên dưới khiến cô khựng lại: "Có những buổi hòa nhạc đẹp vì âm nhạc và có những buổi lại đẹp vì một ánh mắt cũ. Cảm ơn hôm nay, vì đã gợi lại cảm xúc từng rất thân quen."

Thiên Anh không cần đoán cũng biết ánh mắt cũ kia là ai. Cô đặt điện thoại xuống, lưng tựa vào ghế. Mọi thứ như im bật. Trái tim cô co lại, như vừa bị ai đó đặt vào một chiếc hộp nhỏ xíu, không nắp, không khóa, nhưng vẫn chật chội đến mức khó thở.

Và rồi, điện thoại rung nhẹ. Một thông báo đến, như một sợi dây bất ngờ kéo cô ra khỏi lớp sương đang bủa vây.

Hoàng Nam: Hôm nay cậu không vui sao?

Cô nhìn dòng tin nhắn ấy, lòng khẽ lay động. Một chút gì đó như được vuốt ve, dịu dàng mà bất ngờ. Cậu ấy để ý, để ý đến cảm xúc của cô nhỉ?

Thiên Anh: Mình bình thường mà, sao cậu hỏi vậy?

Tin nhắn đáp lại rất nhanh:

Hoàng Nam: Suốt buổi hòa nhạc, cả lúc ăn kem, cậu không như mọi khi.

Cô hơi sững lại. Tim lặng một nhịp. Cậu ấy nhận ra thật sao? Một khoảng ngập ngừng ngắn. Rồi Thiên Anh chậm rãi gõ gì đó "Cậu và Thanh Ngọc, hai người thân lắm nhỉ?" tin nhắn được soạn nhưng rồi lại xóa, "Mình với cậu ấy cũng đâu thân đến mức có thể hỏi câu này" suy nghĩ ấy cứ quấn lấy tâm trí Thiên Anh. Nhưng rồi vẫn có một tin nhắn được gửi đi.

Thiên Anh: Chắc dạo này thức khuya nhiều, mình có chút mệt trong người thôi.

Khoảng vài phút trôi qua. Không có hồi âm ngay. Thiên Anh tưởng đâu cậu đã bỏ máy, cho đến khi điện thoại lại sáng lên.

Hoàng Nam: Vậy, cậu chú ý sức khỏe!

Một dòng tin ngắn với dấu chấm cảm cuối câu, một lời quan tâm giữa những người bạn bình thường thôi, đúng không?

Thiên Anh cảm nhận được hôm nay cô nghĩ ngợi hơn mọi ngày nhưng cô cũng chẳng biết vì sao, phải chăng cô bị ám ảnh bởi cô bạn "đồng hành" cùng cô trong đội tuyển suốt mấy tháng qua nhưng cũng có khi là do cô đang kỳ vọng quá nhiều về mọi thứ đã diễn ra xung quanh mình.

Đặt điện thoại xuống, Thiên Anh ngả lưng vào ghế, mắt khẽ nhắm lại. Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng mười bốn vẫn treo đó, tròn vành vạnh, sáng đến mức tưởng như có thể chạm tay vào. Nhưng càng sáng bao nhiêu, lòng cô lại càng cảm thấy một khoảng tối mờ mịt bấy nhiêu.

Cô tự hỏi, không biết từ khi nào, chỉ một ánh nhìn, một câu nói, một nụ cười của ai đó lại đủ khiến tâm mình giao động đến thế. Cũng không biết từ khi nào, sự xuất hiện của một người khác lại có thể khiến cô chao nghiêng, nhẹ thôi... nhưng vẫn đủ để trái tim nhỏ bé mất đi điểm tựa.

Thiên Anh khẽ siết đầu bút trong tay. Ngày mai, mọi thứ sẽ lại bình thường.

Có những cảm xúc, càng cố chối bỏ, lại càng trở nên rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro