Chương 1:
Từ rất lâu, trong ngôi nhà tưởng chừng như đầy đủ ấy, tiếng cãi vã đã trở thành một phần quen thuộc trong tuổi thơ cô. Bố mẹ cô đến với nhau không phải vì tình yêu mà vì cuộc liên hôn chính trị được sắp đặt từ trước. Ngoài mặt vẫn giữ thể diện cho nhau nhưng sâu bên trong đã rạn nứt không thể thể vá lành. Dù chẳng ai lên tiếng nhưng cô biết rõ họ đều vì muốn cô có một gia đình đầy đủ nên đã chọn cách ở lại. Nhưng rồi mâu thuẫn chồng chất, bố mẹ cô cũng lựa chọn ly hôn - như một kết cục đã định sẵn.
Ly hôn không lâu bố cô - Hạ Đông công khai người phụ nữ đã gắn bó từ lâu trong bóng tối. Người phụ nữ ấy còn có một người con trai chỉ kém cô hai tuổi - một sự tồn tại như cái tát vào lòng tự trọng của mẹ cô. Vì thế mẹ cô - Phương Dung quyết định tái hôn với người trong lòng của bà ấy. Thời điểm bố mẹ cô ly hôn cô chỉ vừa chuẩn bị vào cấp ba, trước ngày cả hai ly hôn bố cô đã dịu dàng hỏi cô rằng: “ Yến Yến, con có muốn theo bố sống cùng với dì và em trai không? ”. Đúng vậy cô biết, biết rất rõ ông là một người bố tốt luôn nghĩ cho con cái chỉ là bố mẹ cô không có tình cảm nên mới thành ra thế này nếu bố mẹ cô có tình cảm với nhau thì bây giờ cô đã vui vẻ sống trong vòng tay hai người rồi. Cuối cùng cô đã không theo bố mà chọn theo mẹ nhưng ông vẫn mỉm cười nhưng sâu trong mắt ông có chút đượm buồn, ông nhìn cô hồi lâu rồi cất tiếng: “ Yến Yến ba đã chuyển vào tài khoản con 5 vạn tệ sau này có cần gì thì cứ dùng nhé, nếu không đủ có thể nói ba sẽ chuyển cho con ”. Ông im lặng một lúc rồi nói tiếp: “ Xin lỗi con ba mẹ đã để con phải ấm ức rồi. ” cô nhìn ông khẽ mím môi rồi lí nhí nói không sao ạ.
Ngày cô và mẹ chuyển đến nhà chú Giang suốt quãng đường mẹ cô cứ luyên thuyên kể về mối tình tuổi trẻ của mẹ và chú ấy nào là khi xưa chú ấy đã yêu thương chiều chuộng bà thế nào rồi chú ấy vì bà mà cố ghắng nổ lực ra sau, sau đó bà lại kể lại năm xưa ông cô vì lợi ích mà sắp đặt cho bà cưới bố dù bà ấy đã nhiều lần từ chối và nói rằng đã có người trong lòng nhưng ông vẫn không thay đổi ý định, khi xưa công ty nhà chú Giang không được phát triển như hiện tại nên vì thế mà ông cô mới nhất quyết không muốn gã bà cho chú ấy nhưng vì sự nổ lực của chú Giang nên tập đoàn Giang thị mới phát triển như hiện giờ và chú đã nghe theo gia đình cưới vợ nhưng trước khi cưới mẹ Giang Hạo là Lâm Sương đã nói rõ với bà rằng ông chỉ yêu mỗi Phương Dung bà cũng chấp nhận rồi hai người sinh ra Giang Hạo cũng chạc tuổi cô nhưng rồi không may bà ấy đã mắc bệnh rồi qua đời. Dù cô không quan tâm lắm về chuyện tình của hai người nhưng nghe mẹ kể cô cũng nhận ra được thật sự chú Giang rất yêu mẹ vì thế cô cũng đỡ lo hơn.
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng cao lớn sang trọng, cánh cổng dần mở ra mọi thứ bên trong khiến cô choáng ngợp. Ngôi nhà sang trọng mang phong cách Châu Âu hiện đại khuông viên rộng lớn trồng rất nhiều loài cây và hoa hơn hết còn có một đài phun nước giữa rừng hoa ấy.
Mẹ cô nắm tay cô dịu giọng chấn an:
“ Con đừng lo, từ nay chúng ta sẽ sống ở đây.”
Cô gật nhẹ đầu, trong lòng vừa lo lắng vừa tò mò với khởi đầu mới này. Trước thềm nhà có một người đàn ông trung niên đứng chờ sẵn. Ông mặt bộ vest màu xám nhạt, cổ áo sơ mi thẳng tắp. Từng cử chỉ, dáng đi đều toát lên vẻ điềm tĩnh và cung kính.
Ông hơi híp mắt, cười hiền hoà mang chút quan sát thầm lặng, giống như đã quen với việc nhìn thấu hết tâm tình của những người trong ngôi nhà này. Ông khẽ cúi người giọng hiền hoà lên tiếng:
“ Chào mừng phu nhân và tiểu thư. Tôi là quản gia Lâm, phụ trách mọi việc sinh hoạt trong nhà. Nếu có cần gì xin cứ gọi tôi. ”
Mẹ cô chỉ gật nhẹ đầu biểu tình như đã biết rồi đảo mắt một vòng mới cất giọng hỏi:
“ Giang Minh có nhà không? ”
Ông khẽ cúi người đáp bằng giọng trầm ổn:
“ Thưa phu nhân ông chủ hiện đang ở phòng khách. ”
Bà gật đầu rồi dắt tay tôi bước vào nhà. Bước qua cánh cửa gỗ khắc hoa văn tỉ mỉ, một thế giới hoàn toàn khác mở ra trước mắt cô. Nội thất bên trong mang đậm phong cách châu Âu những bức tường trắng ngà điểm chỉ vàng tinh xảo, đèn chùm pha lê lấp lánh treo cao, ánh sáng phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng như gương. Không gian toát lên vẻ sang trọng, nhưng lại toát lên vẻ ấm cúng kì lạ.
Ở phòng khách rộng lớn, có hai bóng người đã ngồi sẵn trên bộ sofa bọc da màu trầm. Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề – chú Giang Minh, khí chất điềm tĩnh của một người từng trải, toát lên sự nghiêm nghị nhưng vẫn có chút ôn hòa khi bắt gặp ánh mắt của họ. Bên cạnh ông là một thiếu niên ước chừng chạc tuổi cô, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú với hàng lông mày sắc nét – Giang Hạo. Anh ngồi dựa hờ vào sofa, đôi mắt đen thẳm.
Cô cứ ngỡ, cảnh tượng trước mắt sẽ giống hệt trong mấy cuốn tiểu thuyết mà cô hay đọc – rằng người anh trai không cùng huyết thống sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt, thậm chí chẳng thèm che giấu sự khó chịu với mẹ con cô. Thế nhưng, khi ánh mắt chạm vào Giang Hạo, cô hơi ngẩn người.
Anh không hề biểu hiện vẻ chán ghét nào, ngược lại còn khẽ gật đầu như một lời chào, khóe môi cong lên nhàn nhạt. Thái độ ấy bình thản đến mức… có phần dễ gần. Không xa cách như cô tưởng tượng, cũng chẳng phải loại thờ ơ kiểu “đừng lại gần tôi”, mà giống như sự tiếp nhận rất tự nhiên đối với sự có mặt của hai mẹ con.
Một thoáng ngỡ ngàng len vào trong lòng cô – hóa ra, không phải lúc nào đời thực cũng giống tiểu thuyết.
Khác với sự lúng túng và ngại ngùng của cô thì mẹ cô lại hoàn toàn ngược lại bà vô cùng tự nhiên mà đi đến ngồi cạnh chú Giang cười cười nói:
“ Ái chà, lâu vậy rồi mà anh vẫn đẹp như hồi đi học nhỉ ”
Chú Giang cũng chẳng tỏ vẻ gì là bất ngờ mà ngược lại vô cùng tươi cười mà đáp lại bà ấy:
“ Em cũng chả khác gì lúc xưa vẫn cao ngạo, bướng bỉnh đấy ”
Hai người nhìn nhau cười rồi lại cứ thao thao bất tuyện kể chuyện xưa. Giang Hạo thấy cô cứ đứng mãi không ngồi nên cười cười lên tiếng:
“ Bố và dì đừng cứ kể chuyện xưa mãi thế, quan tâm đến em gái đáng yêu một chút đi chứ ”
Lúc ấy hai người cứ mãi vui vui vẻ vẻ trò chuyện với nhau kia mới để ý mà nhìn sang cô.
Chú Giang cười hiền lên tiếng: “ Tiểu Yến con ngồi đi đừng ngại khà khà ” - “ Dù sao từ giờ chúng ta là người một nhà cả rồi có gì cần thì bảo chú nhé ”
Cô cười cười khẽ đáp vâng ạ rồi cũng từ từ ngồi xuống ghế cạnh Giang Hạo. Cả bốn người nói chuyện vui vẻ nói đúng hơn thì chỉ có ba người kia nói, lâu lâu cô mới khẽ đáp vài tiếng. Giang Hạo có hẹn với bạn nên đã xin phép đi trước chỉ còn lại ba người ngồi với nhau.
Cô thấy vậy cũng định xin phép về phòng nghỉ ngơi thì chợt chú Giang cất tiếng hỏi: “ Tiểu Yến này, từ bây giờ con đã trở thành con gái của Giang Minh ta rồi. Nên là có chuyện gì ấm ức cứ về đây nói với chú, chú sẽ giải quyết cho con, à nếu mà con cần tiền mua sắm gì cứ bảo chú hoặc mẹ chúng ta sẽ chuyển tiền cho con. ”
Cô khẽ cúi đầu đáp vâng ạ. Chú Giang lấy từ túi ra tấm thẻ đẩy đến trước mặt cô nói: “ Đây là thẻ của con trong đây có trước khoảng 10 vạn tệ, hàng tháng chú sẽ chuyển cho con thêm 5 vạn tệ làm tiền tiêu vặt nên có cứ mua những gì mình thích nhé ”
Cô choáng với số tiền mà chú Giang cho, 10 vạn tệ nói cho là cho á?? còn 5 vạn tệ làm tiền tiêu vặt mỗi tháng nữa cái quái gì thế ai lại tiêu hết 5 vạn tệ trong một tháng nhỉ?? đúng là người trong giới thượng lưu có khác.. Trước kia nhà cô cũng được tính là giàu nhưng tiền tiêu vặt cao nhất cũng chỉ 6000 tệ cô cũng biết tiết chế mà không sài phung phí quá mức nhưng hiện tại...
“ Không vung tiền thả ga là không được vì như thế sẽ phụ lòng chú Giang hẹ hẹ ” - suy nghĩ
Sau khi hàn huyên tâm sự cùng chú Giang siêu cấp đẹp trai và mẹ xong thì cô được người giúp việc dẫn về phòng.
Phòng ngủ của cô không giống một nơi để nghỉ ngơi, mà tựa như cung điện thu nhỏ, sang trọng đến mức khiến cô chẳng dám thở mạnh. Trần nhà cao vút, từ giữa treo xuống chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, ánh sáng hắt xuống sàn gỗ óng ánh như dát vàng.
Cửa kính sát đất rộng mở, chỉ cần kéo nhẹ rèm là toàn bộ cảnh vật bên ngoài đã gói gọn trong tầm mắt. Ở góc phòng là bộ sofa nhung màu be, cạnh đó đặt chiếc bàn trà nhỏ, trên mặt bàn luôn có bình hoa tươi được thay mỗi ngày.
Chiếc giường king-size phủ ga lụa satin trắng ngọc, mềm mại như mây, đầu giường khảm đá quý phản chiếu thứ ánh sáng mơ hồ. Dưới chân là tấm thảm lông mềm mại và dày đến mức mỗi bước đi đều êm ái như lạc vào thế giới khác.
Bên trái là bàn trang điểm, gương viền đèn sáng dịu, bày kín những lọ nước hoa limited và mỹ phẩm cao cấp. Bên phải là cánh cửa dẫn đến phòng thay đồ rộng như một cửa hàng thời trang riêng: giày cao gót, túi xách hàng hiệu, váy dạ hội lung linh được sắp xếp ngay ngắn, từng chiếc đều tỏa ra hương vị xa hoa.
Phòng tắm riêng nối liền, bên trong là bồn Jacuzzi trắng tinh, hương tinh dầu oải hương thoang thoảng khắp nơi. Mỗi chi tiết nhỏ, từ tay nắm cửa mạ vàng cho đến rèm cửa gấm thêu, đều tinh xảo đến mức khó tin.
Đây không chỉ là phòng ngủ của một cô gái, mà là vương quốc chỉ dành cho nàng công chúa độc quyền bước vào.
Hơn hết cạnh bên giường có một cánh cửa dẫn đến phòng sách mini dành cho cô học tập ở đó gọi là phòng sách cũng không đúng vì thường phòng sách sẽ rất trang nghiêm toát ra vẻ nghiêm túc khi đến đó nhưng phòng sách mini này của cô thì nền đất được phủ hết bằng những tấm thảm mềm mại trên kệ thì sách bao la nhưng vẫn có một số kệ để trống chắc là chừa lại để cô mua rồi để lên. Chính giữa các kệ sách có một chiếc bàn học màu trắng - hồng trên bàn có sẵn một chiếc laptop và các loại dụng cụ học tập.
Tham quan phòng xong cô nằm phịch lên chiếc giường mềm mại mà đánh một giấc đến tận chiều.
Ánh chiều tà len lỏi qua rèm cửa, nhuộm cả căn phòng thành một màu cam ấm áp. Cô khẽ cựa mình, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt trong veo dần mở ra sau giấc ngủ sâu.
Một cái ngáp nhỏ thoát ra, bàn tay trắng nõn với lấy chiếc gối ôm bên cạnh, giọng nói còn ngái ngủ, mềm mại như kẹo bông. Mái tóc đen dài xõa tung trên ga giường, hơi rối nhưng lại càng tôn lên vẻ kiều diễm lười biếng.
Cô vươn vai, để mặc ánh nắng chiều hôn nhẹ lên gò má, dáng vẻ ấy giống như một công chúa vừa tỉnh dậy trong lâu đài, biếng nhác mà xinh đẹp đến nao lòng.
Cô cứ thế mà lăn qua lăn lại một lúc lâu sau mới từ từ ngồi dậy chỉnh tóc tai quần áo lại rồi đi xuống nhà. Lúc này cũng đã 5 giờ hơn Giang Hạo vốn đã về từ lâu hiện tại đang xem phim dưới phòng khách, chú Giang không thấy đâu chắc là đang ở thư phòng còn mẹ cô đang loay hoay nấu thức ăn trong bếp.
Cô chậm rãi bước xuống đi thẳng vào bếp đứng cạnh mẹ nửa đùa nửa thật mà bảo: “ Khá lâu rồi không thấy mẹ vào bếp nhỉ ”
Bà khá bất ngờ nhưng cũng cười tươi đáp lại: “ Hôm nay mẹ muốn nấu ăn cho cả nhà mình ấy mà, con ra ghế với anh đi lát mẹ nấu xong rồi vào phụ mang ra ”
Cô chớp chớp mắt ngoan ngoãn nói vâng rồi cũng lon ton ra ngoài ngồi với Giang Hạo. Anh thấy cô lại cũng cười cười hỏi: “ Ngủ ngon chứ ”. Cô thoáng sững sờ rồi nhẹ nhàng nói ừm. Giang Hạo bắt đầu kể cô nghe về mọi thứ ở đây bao gồm cả trường cấp hai và cấp ba hai người sắp học vẫn như mọi lần cô chỉ gật đầu hoặc trả lời vài tiếng.
Khoảng 20 phút sau, mẹ cô cũng đã làm đồ ăn xong mùi đồ ăn thơm lừng lan toả. Cô cùng Giang Hạo vào bếp phụ mẹ cô bê đồ ăn ra bàn vừa hay chú Giang cũng vừa từ thư phòng bước ra. Dọn đồ ăn ra xong cả bốn người cùng nhau ngồi ăn trò chuyện vui vẻ. Ăn xong bốn người tiếp tục ra ghế ngồi ăn trái cây xem phim, trò chuyện. Chén dĩa đã có giúp việc dọn dẹp.
Chú Giang vừa dùng nĩa ghim miếng táo vừa nói: “ À tí thì quên, Giang Hạo mai con dẫn em gái vào nhà sách mua dụng cụ học tập đi ” Giang Hạo đang cúi đầu nghịch điện thoại nghe đến tên mình vội ngẩn đầu lên rồi vâng một tiếng lại cúi đầu nghịch điện thoại tiếp chú Giang cũng không quan tâm anh nữa quay sang tôi cười nói: “ Tiểu Yến ngày mai vào nhà sách cứ mua những gì mình thích nhé, có gì không biết thì hỏi Giang Hạo ” cô khẽ gật đầu đáp vâng rồi lại im lặng. Trò chuyện một lúc rồi ai cũng về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro