Chương 8: Hồng trần khai thuỷ, lễ tắm ba ngày
Ba ngày sau khi chào đời, tiểu Tô Tranh được bọc trong lớp khăn tơ trắng mềm mại, lặng lẽ nằm gọn trong lòng mẹ.
Đôi mắt nàng vẫn khép hờ, lông mi như cánh ve còn chưa đen rõ, khẽ rung lên theo từng bước chân nhẹ của cha khi ôm mẹ con nàng ra xe.
Ánh nắng nhạt đầu đông trải xuống hành lang bệnh viện. Những cành ngân hạnh vàng rụng bên ngoài khẽ xào xạc trong gió, như cũng đang chúc phúc một sinh linh nhỏ bé bắt đầu hành trình sống mới của mình.
_______
Xe vừa dừng trước cổng nhà họ Tô, cửa đã mở ra.
Đứng đầu là Tô Dật Phàm — gia gia của Tô Tranh, tay ông cầm quạt giấy, nét mặt uy nghiêm mà ôn nhu.
Bên cạnh là Tô Văn Dao, nãi nãi, ánh mắt cười cong, bàn tay đã chuẩn bị sẵn một chuỗi vòng tay hồng ngọc nho nhỏ.
"Tiểu Bánh Trôi, về nhà rồi hài tử."
Giọng Tô Dật Phàm trầm thấp, ấm áp như đàn tì bà réo rắt giữa đông.
Trong nhà, một hàng người đã sớm chờ đón.
Chu Hạo và Lâm Nhã Thu — ông bà ngoại của Tô Tranh, đứng cạnh nhau, chuẩn bị máy ảnh ghi lại khoảnh khắc đầu tiên của ngoại tôn nữ về nhà.
Tô Nhậm Kỳ và Diệp Khanh — đại bá và đại bá mẫu, cũng vừa tan sở vội đến, Đại bá tay còn mang theo hộp quà sơ sinh, Đại bá mẫu còn xách theo nhân sâm và cháo yến cho em dâu Tịnh Dao.
Phía sau, Tô Vân Trạch và Tô Tâm Kha — biểu ca và biểu tỷ, tranh nhau cúi đầu nhìn em nhỏ.
"Cẩn thận nha ca ca, đừng làm muội muội sợ," Tâm Kha nhỏ giọng nhắc.
"Ta đâu có đụng vào," Vân Trạch hừ nhẹ.
"Ta chỉ nhìn thôi, muội ấy mềm như bánh đậu vậy, không dám chạm."
Giữa không khí rộn ràng, Tô Hạo Nhiên cẩn thận ôm con gái trao cho Tô Văn Dao, ánh mắt dõi theo từng động tác của mẹ.
"Ôi chao..." Tô Văn Dao khẽ ôm lấy Tranh, giọng như đang hát ru: "Con bé này, má phúng phính, mũi nhỏ như vẽ.
Không biết là giống ai đây, mà sinh ra đã đẹp đến thế?"
Chu Tịnh Dung vừa bước xuống xe, tóc còn hơi rối, sắc mặt có chút mỏi mệt nhưng đôi mắt thì sáng long lanh:
"Là giống ngài nhất đó."
Tiếng cười vang lên trong sân nhỏ.
Phía bên kia, Tiểu thúc Tô Minh Cẩn vừa gọi điện video về. Màn hình hiện rõ gương mặt trẻ tuổi, sáng sủa của anh.
"Tiểu Bánh Trôi về nhà rồi phải không?"
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
"Chỗ ta mới sáng sớm, ta tiểu chất nữ đúng là hiếm lạ"
________
Ngay sau đó là sự xuất hiện của Tôn Uyển – bạn thân từ nhỏ của Chu Tịnh Dung, tay nàng dắt theo con trai Tiểu Húc.
Tiểu Húc tò mò nhìn Tô Tranh, rồi chắp tay nói một câu học được từ đâu đó:
"Muội muội... sinh nhật vui vẻ!"
Cả phòng bật cười.
_____
Bạn thân của Tô Hạo Nhiên — Lý Trạch Huyền, một người đàn ông tuấn tú mặc sơ mi đen bước vào, mang theo giỏ quà và một nụ cười hài hước:
"Lần đầu tiên làm ba ba, nhà ngươi không cần đắc ý lâu lắm"
Tô Hạo Nhiên ngẩng đầu:
"Độc thân không có quyền lên tiếng, đưa hồng bao đây"
Họ cụng ly, cùng cười lớn.
________
Tô Tranh trong bồn gỗ đã lim dim ngủ, cánh tay bé xíu hững hờ vươn lên, như muốn bắt lấy ánh sáng vàng nhàn nhạt từ ô cửa sổ.
Trong thế giới của nàng, âm thanh ríu rít, giọng nói ấm áp, cùng tiếng nước róc rách hòa thành bản hòa ca đầu tiên của cuộc đời.
_______
Một giọng máy móc quen thuộc vang lên chầm chậm, chỉ đủ nàng nghe thấy:
[ Hệ thống ghi nhận: +6.2% cảm xúc tích cực. Ký chủ đang ổn định về tinh thần và linh lực. ]
[ Hệ thống: Nếu ký chủ tiếp tục tích lũy hảo cảm, sẽ sớm mở khoá cấp 1. ]
[ Dữ liệu cảm xúc tích lũy: 12%. Mức độ tín ngưỡng: tăng trưởng. ]
[ Môi trường định cư: ổn định. Ký chủ đang trong trạng thái an toàn. ]
[ Hệ thống đề xuất: tiếp tục hấp thu yêu thương. ]
Tô Tranh như nghe được, trong giấc ngủ khẽ mỉm cười.
________
Từng phiến lá ngọc lan bên hiên còn đọng sương, không khí thoảng mùi gừng, hoa hồng và mộc nhĩ trắng — những nguyên liệu đang được chuẩn bị cho một nghi lễ trang trọng mà dịu dàng: lễ tắm ba ngày.
Trong nhà, Tô Văn Dao — nãi nãi, mặc bộ áo sẫm màu đơn giản nhưng tinh tế, đang cùng Lâm Nhã Thu — bà ngoại, bận rộn phân chia các vật dụng: khăn gạc mềm, nước ấm pha thảo dược, vài khay đồ bạc nhỏ, và một bồn gỗ được gia công riêng, bên trong trải hoa tươi, bên ngoài có khắc chữ "Phúc".
"Thời cổ đại, trẻ nhỏ qua được ba ngày là một cửa lớn."
Tô Văn Dao dịu dàng nói, bàn tay lão luyện đổ nước thảo dược vào bồn.
"Tắm là để gột sạch thai khí, cũng là dâng nguyện bình an. Nhất là đứa bé này, quý như ngọc."
"Không chỉ quý," Lâm Nhã Thu mỉm cười:
"Mà còn sinh ra giữa muôn trùng mong đợi. Vũ đạo của mẹ nó, của ta, cầm nghệ của ngươi, thư pháp của nàng ông ngoại, còn cả học vấn của nàng gia gia... Con bé như tụ tinh hoa mấy đời, phải sống vui vẻ an lành."
Chu Tịnh Dung ngồi bên cạnh, sắc mặt hồng hào hơn trước.
Trong tay nàng là bộ y phục nhỏ xíu được chuẩn bị riêng cho Tranh.
Vải mềm, tay áo nhỏ, được đính hai chiếc chuông bạc mảnh như tiếng cười trẻ thơ.
Tô Hạo Nhiên đứng kế bên, tay ôm nữ nhi bảo bối, bước chân cẩn trọng.
Mọi ánh mắt dõi theo từng động tác của anh khi đặt Tranh vào lòng nước.
Nước vừa đủ ấm, thảo dược dịu nhẹ lan tỏa. Những cánh hoa nhỏ xíu trôi lững lờ quanh thân thể nõn nà của tiểu Tranh.
Nàng khẽ cựa mình, chân tay múa nhẹ trong nước, như một chú cá con mới rời khỏi vỏ trứng.
________
Một tiếng "tinh" vang lên trong hệ thống:
[ Cảm xúc tích cực thu nhận: +3% ]
[ Ghi chú: Ký chủ đang trải qua nghi lễ cổ truyền mang tính tín ngưỡng. ]
[ Gợi ý hệ thống: Có thể tăng tốc hấp thu bằng việc... mỉm cười. ]
__________
Tô Tranh gương mặt hồng hồng, đôi môi nhếch nhẹ trong nước khiến cả nhà ồ lên:
"A Tiểu Bánh Trôi cười kìa!"
" Thật là làm lòng ta mềm thành một bãi thuỷ!"
...
Lễ tắm kết thúc bằng việc Tô Văn Dao đổ ba gáo nước hoa lên đầu Tranh, khẽ khấn:
"Mộc thủy khai tâm, ngọc nữ thanh linh. Lành mạnh trưởng thành, thuận buồm xuôi gió."
Mọi người lần lượt đến đặt tay lên trán bé, thầm chúc một câu: sức khoẻ, thông minh, may mắn, hạnh phúc...
Cuối cùng, gia gia Tô Dật Phàm bước lên. Ông không nói gì, chỉ đặt một cuốn sách nhỏ bên nôi.
Là thơ Đường cổ — bìa da đã sờn.
"Tặng ta ngoan cháu gái. Sau này đủ tuổi, gia gia dạy con đọc thơ."
Tô Tranh đã ngủ mất, ngón tay vẫn nắm hờ một cánh hoa chưa rụng khỏi tay.
Trong thế giới lặng im của một đứa trẻ sơ sinh, tất cả lời chúc, lời thì thầm, và âm thanh nước chảy, đã hóa thành vầng sáng ấm mềm bao bọc lấy nàng.
Từ trong sâu thẳm linh hồn đã từng cháy thành tro bụi, có một đóa sen nhỏ, yên tĩnh nở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro