3.
Dạo gần đây Yunho rất hay mơ về Jaejoong... Thật ra thì ở cái tuổi trưởng thành này, đêm đến mơ về một người nào đó cũng rất tự nhiên thôi. Tuy nhiên, điều khiến Yunho khiếp sợ chính là, cậu — thanh niên trai tráng tâm sinh lý bình thường, không hỏng hóc chỗ nào — đêm đêm lại mơ thấy một đứa con trai khác, tất nhiên kèm theo đó là những dấu vết tế nhị không tiện kể ra. Việc đấy khiến Yunho cho dù có cố gắng nghĩ theo chiều hướng lạc quan thế nào cũng không thể nặn ra nổi hai từ "bình thường" được.
Hoang mang mất cả tuần liền, cuối cùng Yunho quyết định chia sẻ việc này cùng người gần gũi nhất với cậu — ba cậu, ông Jung.
"Đừng nghĩ bậy!" — Ông Jung đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn cậu con trai cưng — "Có thể vì con tiếp xúc với cậu nhóc ấy quá nhiều, vậy nên đêm đến mới mơ thế thôi..."
Nhưng đây không phải là những giấc mơ bình thường, nếu chỉ mơ bá vai bá cổ như những thằng con trai khác, thì cũng đâu có gì để nói... đằng này...
"Ba, con phải làm sao để kết thúc chuỵên này đây?!" — Tuần vừa rồi đã có bài kiểm tra 7 điểm, đó là một sự sỉ nhục nghiêm trọng đối với Yunho.
...
Tránh tiếp xúc với Jaejoong đi, đại khái là ông Jung đã nói vậy. Yunho không phải lúc nào cũng răm rắp làm theo lời ba, chỉ là những lời khuyên của ông luôn đúng và có ích, nên cậu luôn nghe theo.
Việc lần này cũng vậy, Yunho nghe ông, tránh tiếp xúc với Jaejoong.
Nhưng mà, thói quen trong mấy tháng liền, ngay cả đối với một người có tính tự giác cao như Yunho, cũng khó lòng có thể bỏ ngay được. Yunho luôn tự nhủ là nên tránh mặt Jaejoong, là không nên nhìn theo cậu ấy nữa, thế mà, cố lắm cũng chỉ làm cho cậu bớt bám dính lấy Jaejoong một chút thôi. Chính vì thế, phải đến vài tuần sau, Jaejoong mới bắt đầu nhận ra là Yunho đang có dấu hiệu muốn tránh mặt mình.
Ví dụ như, giờ ra về, Yunho luôn xuống muộn hơn lúc trước. Những lúc Jaejoong yêu cầu đi chơi, Yunho luôn đấu tranh cho việc về nhà làm bài tập dai dẳng hơn lúc trước. Trên đường đi học về, Yunho luôn bước nhanh hơn lúc trước. Thậm chí, cả số lần Yunho nhìn lén Jaejoong, cũng ít hơn lúc trước.
Khi phát hiện ra điều đó, Jaejoong bỗng thấy cồn cào vô cùng. Cậu nghĩ, có phải Yunho đã bắt đầu chán mình rồi không? Ngẫm lại, dường như từ trước đến nay, cậu luôn đối xử rất lạnh lùng với Yunho, người ta bắt đầu chán ghét mình, cũng là lẽ đương nhiên.
Jaejoong bị ý nghĩ đó dày vò, cảm thấy khó chịu lắm.
Không biết từ bao giờ, cái cảm giác coi thường ghét bỏ Yunho đã biến mất, thay vào đó là sự vui mừng khi ngày ngày được ở gần người đó. Ban đầu Jaejoong chỉ đơn giản nghĩ, có thể vì mình bị Yunho bám dính lấy nhiều ngày liên tiếp, cho nên nhất thời quen mắt mà cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Tuy nhiên, thời gian đã chứng minh cho Jaejoong thấy, cách nghĩ đơn giản đó hoàn toàn vô tác dụng trong trường hợp đầy phức tạp này. Bởi vì Yunho luôn là người chủ động đến chờ Jaejoong cùng ra về, nên Yunho không biết Jaejoong cũng nhấp nhổm mong ngóng Yunho nhường nào. Bởi vì Yunho luôn chủ động sáp vào Jaejoong, nên Yunho không biết Jaejoong cũng mong được gần Yunho lắm lắm. Và sở dĩ Jaejoong biết Yunho luôn nhìn lén mình, là bởi vì cậu cũng nhìn lén người ta hoài mà.
Tiết lộ thêm một chuyện nữa, về quả táo mà Yunho cho bữa nọ ấy, Jaejoong thực sự rất nâng niu quý trọng nó. Đến nỗi mà cậu đã khóc thét lên khi nhìn thấy chị ba không chịu nổi cám dỗ mà cắn một miếng rõ to vào quả táo đó, ai ~ nam nhi đại trượng phu lại đi khóc thương cho một quả táo bị cắn dở. Nếu không phải vì đó là quà tặng của tên thối tha kia, cậu làm sao có thể mất mặt như vậy?! Rõ ràng là Yunho đã có vị trí không nhỏ trong lòng Jaejoong rồi. Cơ mà Jaejoong không xác định được là nó "không nhỏ" như thế nào, phải đến hôm đó... đúng, phải đến hôm đó cậu mới biết rõ...
...
"Chúng ta đi ăn kem..." — Jaejoong huých nhẹ vào tay Yunho để thu hút sự chú ý. Mọi lần trên đường về đều là Yunho líu ríu kiếm chuyện kể cho Jaejoong nghe, nhưng dần dần Yunho lại nói ít đi, sau cùng thì không thấy nói gì luôn. Như hôm nay đây này, miệng ngậm chặt hơn hến, ngay cả khi Jaejoong chủ động nói vài câu bắt chuyện cũng chỉ ợm ờ. Cái thái độ ấy làm Jaejoong phải kiềm chế lắm mới không nhảy vào cạy miệng tên đần Yunho ra. Sợ rằng làm vậy từ nay về sau Yunho sẽ không chơi với mình nữa, Jaejoong sợ điều đó...
"Ăn kem áh?!" — Yunho quay đầu hỏi lại, miệng phả ra khói trắng, lạnh thế này mà dắt nhau đi ăn kem???
"Mùa đông ăn kem mới khoái chứ!" — Jaejoong mặt mày rạng rỡ nghĩ đến cảnh cả người từ trong ra ngoài đều cóng lạnh, tiếp đó sẽ là quá trình tìm cách sưởi ấm cho cơ thể, a ~ chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
"Anh không đi đâu..." — Yunho lí nhí từ chối, ánh mắt tránh nhìn vào khuôn mặt tươi tắn hồng hào của Jaejoong. Trong những giấc mơ ám ảnh cậu, Yunho không kìm lòng được chính là lúc Jaejoong như thế...
"Tại sao?!" — Jaejoong dừng bước, lườm.
"Vì... anh còn phải làm bài tập..." — Lý do duy nhất Yunho có thể nghĩ ra, cậu rất ít khi nói dối.
"Đừng có lôi cái lý do chó gặm ấy ra nữa, không thích thì cứ nói thẳng đi, đây đếch thèm!!!" — Jaejoong mặt đỏ gay quát lên, sau đó thì phăm phăm bước thẳng. Đồ mọt sách thối tha, sao cậu lại dây dưa với cái loại này cơ chứ.
"..."
Đại khái là mỗi lần Jaejoong giở giọng giang hồ ra nói chuyện, Yunho đều đứng ngây người mất mấy giây trấn tĩnh. Lần này cũng vậy, đến lúc tâm trạng bình ổn lại đã thấy Jaejoong bỏ cách mình quá xa rồi, Yunho thở dài, chẳng buồn đuổi theo. Làm sao bây giờ?! Cậu nghĩ là mình đã thích Jaejoong quá rồi, chưa kể đến việc em ấy cũng là con trai, sao Yunho có thể thích một người như thế chứ? Khác biệt quá nhiều...
"Đồ acb&*$#^%@, cái loại *%%#xyz... mình đúng là đồ con lừa mới chơi cùng anh ta..." — Tâm trạng tồi tệ, thấy ai đó không thèm đuổi theo xin lỗi như mọi khi lại càng tồi tệ hơn.
...
Ngày hôm sau, tên mọt sách bại hoại đó hoàn toàn không đến tìm Jaejoong.
Yunho thật sự không cần Jaejoong nữa rồi... thật sự không chơi với Jaejoong nữa rồi...
...
Tan học đã lâu mà giờ mới được về, hôm nay lớp có nhiều việc quá, Yunho thân là lớp trưởng đương nhiên phải è cổ ra làm. Có lẽ Jaejoong đã về trước mất rồi, không biết là sẽ về muộn nên không báo cho Jaejoong... mà chắc em ấy cũng chẳng quan tâm đâu...
Nhưng mà khi Yunho lếch thếch lê bước ra đến cổng trường, thì nhìn thấy Jaejoong đang ngơ ngác ngồi xổm ngoài đó.
Yunho thấy người ta đang sụt sịt, mắt mũi đỏ hồng cả lên, mi mắt hơi ươn ướt... Yunho lại thấy người ta đang cầm trên tay một que kem bị gặm nham nhở, ngay tức khắc tự nhủ. Là vì Jaejoong ăn kem, lạnh đến chảy nước mắt!
"Jaejoong ah, sao vẫn chưa về vậy?!" — Yunho đến gần Jaejoong, giơ tay ý muốn kéo người ta đứng dậy. Jaejoong từ từ ngẩng đầu, đôi mắt tròn ươn ướt nhìn xoáy vào cậu, tim Yunho lúc đó đập rất nhanh.
"Yunho..." — Jaejoong bắt lấy tay Yunho, khàn khàn gọi.
"Ai ~ anh đã bảo mùa đông đừng có ăn kem mà, hình như em bị cảm rồi..." — Mũi thì sụt sịt, giọng thì khàn khàn, ốm rồi đó, Yunho không vui khẽ gắt.
"Yunho ah..." — Que kem rơi xuống đất, vòng tay siết thật chặt. Làm thế nào bây giờ, Jaejoong bị cảm nặng lắm, nhưng mà không phải vì kem, không phải vì kem đâu!!!
"..." — Yunho đang được người ấy ôm, Yunho đang phải kiềm chế...
"Đồ độc ác thối tha...anh hại cả một đời trai của tôi, anh hại tôi trở thành biến thái, con trai đi thích con trai, quá đáng, Jung Yunho, anh quá đáng lắm!!!"
"A..." — Đã bảo rằng Yunho rất thông minh, ai nói ẩn dụ ví von gì cậu đều hiểu hết. Mà giờ phút này, chính vì hiểu được quá rõ ràng, nên Yunho mới chết đứng như vậy.
"Chịu trách nhiệm đi! Đồ xấu xa!" — Jaejoong sau khi trút nỗi lòng thì đẩy Yunho ra, hùng hổ gào to.
"Anh... anh..." — Thái độ của Jaejoong khiến Yunho có cảm giác đích thực rằng mình đã phạm tội gì đó nặng đến đáng bị xử tử.
"Có chịu không?!" — Jaejoong gần như sắp vồ vào cắn xé Yunho đến nơi rồi.
"Anh..." — Yunho nuốt nước bọt, khẽ vẫy khăn chào tạm biệt quãng đời yên ả tươi đẹp trước đây của mình — "Anh chịu!"
"Jung Yunho, anh chết chắc rồi!!!" — Jaejoong giơ nanh vuốt vồ lấy con mồi, khoé miệng không quên cong lên tạo nên một nụ cười tuyệt đẹp.
...
Ừm, nếu không tính thời mẫu giáo trẻ con non dại, thì đó chính là nụ hôn đầu tiên của Yunho...
...
Hai người này, chỉ cần một người chủ động tách ra, người kia sẽ tự động sáp lại gần, làm thế nào thì làm, cuối cùng kết quả cũng chỉ có một, rằng phải cùng nhau dính vào một chỗ. Đây là gì? Đây là một định luật, một sự thật hiển nhiên, đã được chứng minh và kiểm nghiệm vô số lần. Bây giờ đang tách nhau hả? Yên tâm đi, hai cực trái dấu đó biết cách để hút nhau vào mà. Đấy là gì? Đấy là một định luật, một sự thật hiển nhiên, đã được chứng minh và kiểm nghiệm vô số lần...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro