Chương 13: Bóng Tối Của Ký Ức

Không khí trên phim trường những ngày sau đó trở nên nặng nề một cách kỳ lạ. Việc chuẩn bị cho cảnh quay thân mật sắp tới khiến mọi người đều im lặng và làm việc với một sự tập trung khác thường. Đạo diễn Kim dành rất nhiều thời gian để trao đổi riêng với Taehyung và Jungkook, không chỉ về diễn xuất mà còn về tâm lý, đảm bảo rằng họ cảm thấy an toàn và được tôn trọng.

Đối với Jungkook, áp lực ngày càng đè nặng. Cậu không ngừng nghiên cứu kịch bản, phân tích từng cử chỉ, ánh mắt của Điền Chính Quốc, nhưng càng phân tích, cậu càng thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Sự hoang mang, khao khát được yêu thương, và những nỗi sợ bị tổn thương của Chính Quốc giống hệt những gì cậu đã đang và từng trải qua.

Mỗi lần nhìn thấy Kim Taehyung, là trái tim cậu lại loạn lên từng nhịp. Anh trở nên trầm lặng hơn, luôn giữ một khoảng cách an toàn, nhưng ánh mắt của anh thì lại không làm được điều đó. Nó luôn dõi theo cậu, đầy vẻ lo lắng, thương cảm và một thứ gì đó tối tăm, thèm khát mà chính anh cũng đang cố kìm nén giấu nhẹm đi.

Sự kìm nén đó càng khiến Jungkook bồn chồn. Nó giống như đứng trước một cơn bão sắp ập đến, im lặng và đáng sợ.

Một buổi tối, khi ở lại phim trường một mình để tập dượt, Jungkook vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa đạo diễn Kim và trợ lý.

“ Tôi biết là điều đó sẽ khó cho hai đứa nó.”  Đạo diễn thở dài. “Nhất là Jungkook. Em ấy còn non nớt, lại có quá khứ phức tạp với Taehyung. Nhưng cảnh này là cốt lõi của bộ phim. Nó phải thật chân thực, phải thật...hazzzz”

“Nhưng liệu nó có đẩy họ vào tình thế khó xử không?”  Trợ lý hỏi.

“Có thể và hoàn toàn chắc chắc.” Đạo diễn trầm ngâm. “Nhưng đôi khi, nghệ thuật là đòi hỏi sự hy sinh. Và tôi tin rằng, sự thật ẩn sâu trong lòng họ, một khi được giải phóng, sẽ không chỉ tạo nên một cảnh quay xuất thần, mà còn có thể chữa lành cho chính bản thân họ.”

Lời nói của đạo diễn như một lời tiên tri, khiến Jungkook vừa sợ hãi lại vừa mong chờ. “Chữa lành ư?” Liệu có thật hay không? Hay nó sẽ chỉ xé toạc vết thương cũ ra, khiến nó còn rỉ máu nhiều hơn, liệu những điều này sẽ là liều thuốc chữa lành hay lại là lưỡi dao chữa rách?

Cậu quay về nhà với tâm trí rối bời. Trong giấc ngủ chập chờn, những ký ức xưa cũ, miền ký ức mà cậu đã cố chôn vùi bấy lây nay, bỗng ùa về như thủy triều dậy sóng tạt mạnh vào vòm đá nhấp nhô bên bờ biển.

.
.
.

~ FLASHBACK ~

Đó là mùa đông năm Jungkook là sinh viên năm nhất. Lần đầu tiên cậu xa nhà, bỡ ngỡ và cô đơn trong thành phố lớn. Trong một buổi diễn tập kịch của khoa, cậu gặp Kim Taehyung, chàng sinh viên năm ba mang dáng vẻ điển trai, cùng tài năng xuất chúng và được mọi người ngưỡng mộ.

Taehyung đã chủ động giúp đỡ cậu, chỉ cho cậu từng động tác, từng cách biểu cảm trên gương mặt. Sự ân cần và ánh mắt ấm áp của anh như mặt trời giữa mùa đông buốt giá, tất cả như sưởi ấm trái tim thiếu niên non nớt của cậu.

Rồi tình yêu đến một cách tự nhiên mà chẳng ai ngờ được. Những lần hẹn hò bí mật trong thư viện lúc đêm khuya vắng lặng, những nụ hôn vụng trộm vội vàng sau giờ học, những cái nắm tay giấu diếm trong túi áo khoác dày cộp... Tất cả đều ngọt ngào như mật, khóa lấp trái tim yếu mềm của cậu.

Lần đầu tiên của họ diễn ra trong một căn phòng trọ nhỏ của Taehyung. Trời đông lạnh giá, nhưng căn phòng nhỏ thì ấm áp bởi hơi thở và thân nhiệt của cả hai như hòa quyện, quyến luyến vào nhau.

Jungkook nhớ lại sự run rẩy của mình, sự sợ hãi xen lẫn sự khao khát về thể xác. Và Taehyung đã vô cùng dịu dàng. Anh hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, thì thầm những lời yêu thương, và dẫn dắt cậu một cách đầy kiên nhẫn.

“Đừng sợ,  có anh ở đây rồi! Anh yêu em, Jungkook à...”

Những lời thì thầm đó đã an ủi cậu, khiến cậu tin tưởng và trao toàn bộ thân thể này cho anh. Đó là một đêm đầy ngọt ngào và đắm say, khắc sâu vào ký ức cậu như một dấu ấn không thể phai mờ.

~ END FLASHBACK ~

Jungkook tỉnh dậy, ngực còn đau nhói vì nhớ nhung. Ký ức về sự dịu dàng ngày tháng xưa cũ của Taehyung, càng khiến hiện thực của hiện tại trở nên phũ phàng. Anh đã từng có thể yêu thương cậu đến thế, vậy tại sao lại nhẫn tâm để cậu ra đi dễ dàng như vậy?

Nỗi đau cũ chồng chất ào ạt ùa về, trộn lẫn với nỗi sợ hãi ngập tràn của hiện tại, khiến cậu như muốn thu mình lại. Cậu sợ rằng cảnh quay sắp tới sẽ khiến cậu yếu đuối, sẽ khiến cậu lại một lần nữa trao tấm thân này cho anh, và rồi lại một lần nữa bị tổn thương, như con người trăm lần ngu muội vẫn cố chấp lao vào vết xe đổ của chính mình.

Sáng hôm sau, Jungkook đến trường quay với đôi mắt thâm quầng và tâm trạng nặng nề trì triết. Cậu tránh hoàn toàn ánh mắt dò xét của Taehyung.
Taehyung thì ngược lại, dường như cũng trải qua một đêm mất ngủ. Anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Jungkook, và trong lòng dâng lên một nỗi xót xa vô hạn. Anh biết cậu đang khổ sở. Anh muốn đến an ủi cậu, nhưng lại sợ sẽ khiến cậu thêm hoảng loạn và né tránh.

Buổi tập dượt cuối cùng cho cảnh quay diễn ra trong im lặng. Đạo diễn Kim hướng dẫn họ từng động tác, từng góc máy, đảm bảo mọi thứ sẽ được kiểm soát và tôn trọng họ hết mức có thể.

“Đây sẽ là một cảnh quay đòi hỏi sự tin tưởng tuyệt đối.” Đạo diễn nói với cả hai. “Các em có quyền dừng lại bất cứ lúc nào nếu cảm thấy không thoải mái. Hãy nhớ, chúng ta chính là đang làm nghệ thuật, chứ không phải khai thác sự riêng tư.”

Cả hai đều gật đầu, nhưng lại chẳng dám nhìn nhau.

Khi chỉ còn lại hai người trong phòng trường quay được dựng lại như một căn phòng ngủ ấm cúng, không khí lại càng trở nên ngột ngạt.

“ Jungkook à! em ổn chứ?” Taehyung cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc.

Jungkook gật đầu, mắt vẫn nhìn xuống đất. “Ổn.”

“Jungkookie...” Taehyung bước lại gần một bước về phía cậu giọng trầm xuống. “Ngày mai, nếu em cảm thấy không thể thực hiện chúng ta có thể nói với đạo diễn tìm người đóng thế. Anh sẽ không ép em.”

Câu nói đó, thay vì an ủi, lại chạm vào niềm kiêu hãnh cao vời vợi của Jungkook. Cậu ngẩng đầu, toàn bộ ánh mắt lóe lên sự thách thức.

“Tại sao? Tiền bối nghĩ tôi không đủ năng lực để hoàn thành nó sao? Hay tiền bối nghĩ tôi sẽ phá hỏng cảnh quay vì những cảm xúc cá nhân?”

Taehyung nhíu mày. “Anh không nghĩ vậy. Anh chỉ không muốn làm khó em, càng không muốn em phải chịu đựng thêm điều gì cả.”

“Tôi ổn.” Jungkook giọng lạnh lùng đáp lại. “Tôi là một diễn viên. Tôi biết cách hành xử và điều chỉnh cảm xúc của cá nhân và công việc. Mong tiền bối cũng sẽ như vậy.”

Lời nói đó như một nhát dao đâm vào Taehyung. Anh biết cậu vẫn đang tự vệ bằng cách xây lên một bức tường. Nhưng nó vẫn khiến anh đau đớt đến tột cùng.

“Được thôi.” Anh gật đầu, ánh mắt bắt đầu tối sầm lại. “Vậy thì ngày mai, chúng ta sẽ chỉ là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc...”

“Đương nhiên là vậy.” Jungkook quay lưng bước đi, nhưng trái tim thì quặn thắt lại.

Cậu biết mình vừa nói dối. Sẽ không thể nào chỉ là diễn xuất. Những ký ức dịu dàng của tháng ngày xưa cũ, cùng với nỗi đau bị phản bội, và sự thèm khát hiện tại như đang trộn lẫn vào nhau, tạo thành một cơn bão tố của cảm xúc mà cậu không thể kiểm soát nổi.

Tối hôm đó, cả hai đều không ngủ được.

Jungkook ngồi bên cửa sổ, nhìn ra những hạt mưa lất phất. Cậu nhớ về cái lạnh của mùa đông năm đó, và hơi ấm tựa ánh dương của Taehyung. Cậu sợ ngày mai, nhưng một phần sâu thẳm trong cậu lại khao khát được chạm vào anh một lần nữa, dù chỉ là trong vai diễn, và cậu thì là diễn viên...

Taehyung thì đứng trước gương, tự hỏi liệu mình có đủ mạnh mẽ để đối mặt với cảm xúc của chính mình. Anh biết bản thân mình vẫn yêu cậu, vẫn khao khát được ở bên cậu. Và việc phải diễn lại những xúc cảm thân mật đó, rồi lại phải kìm nén chối bỏ nó, sẽ là một cực hình hành hạ thân xác và tra tấn tinh thần của bản thân anh.

Anh cầm điện thoại lên, muốn gọi cho cậu, nhưng lại đặt xuống. Lời nói của cậu vẫn văng vẳng bên tai: “Chúng ta sẽ chỉ là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.”

Vậy thì thôi. Anh sẽ để bản thân tôn trọng điều đó.

Bóng tối của ký ức và nỗi sợ hãi bao trùm lấy cả hai. Họ bước vào ngày quay cảnh nóng bỏng thân mật, xúc giác da thịt với một tâm thế của những tù nhân chuẩn bị ra pháp trường, không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước.

Liệu họ có thực sự chỉ là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc? Hay là những con quái vật trong lòng họ sẽ được tháo xích, và mãi mãi thay đổi mối quan hệ vốn đã mong manh như sợi tơ chỉ này?

Hết Chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro