Chương 10
Bệnh viện vào khoảng 23h đêm hành lang bắt đầu vắng vẻ, hôm nay trực đêm cảm thấy nhàm chán muốn cũng Tâm Bình nói chuyện cho nên Tiểu Muội hai tay đạt vào hai bên túi Blouse đi đến phòng bệnh của Tâm Bình. Chỉ là ngay khi gần đến cô chợt thấy bóng dáng của Lâm Tịch Nguyệt cũng đang bước vào . Khi nhìn thấy Tịch Nguyệt thực ra cô có chút bất ngờ nhưng không vì thế mà vọng động ngược lại thì ngay khi Tịch Nguyệt bước vô trong cô cũng trầm lặng theo sau nhưng không có bước vào mà len lén đứng bên ngoài hé cánh cửa quan sát .
Tịch Nguyệt vạt áo Blouse lướt đến cạnh giường bệnh , lúc này Tâm Bình đã ngủ say, một phần chăn bị lật lên lộ ra nửa người. Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay kéo chăn lại cho Tâm Bình. Tiểu Muội rất rỏ ràng nhận ra tâm tình của chị dành cho Tâm Bình không đơn giản là một bác sỉ đối tốt với bệnh nhân của mình , huống chi với cương vị của một bác sỉ nhất định sẻ không nguyện đêm khuya vào phòng bệnh nhân chỉ để nhìn qua đối phương. Đứng bên ngoài cô có thể nhìn thấy ánh mắt chị dành cho Tâm Bình không che giấu vài tia yêu thương , cảm giác đó không thể nào là giả được, nhìn màn cảnh trước mắt làm nội tâm cô lạnh đi.
Có lẻ Tiểu Muội không có nhận ra nhưng nếu cô dành thời gian để ý quan sát một chút có lẻ sẻ dễ dàng phát hiện tình huống ban đầu mà cô viết ra theo thời gian dưới sự tồn tại của cô mà đang dần chậm rãi xuất hiện biến hóa. Dường như có một bàn tay vô hình nào đấy can thiệp khiên rất nhiều tình tiết hoàn toàn bị sửa đổi thậm chí là kiến tạo sự việc mới .
Trong khoảng trống trắng cô dành để quan sát Lâm Tịch Nguyệt thì bản thân Tịch Nguyệt cũng là dịu dàng ân cần vuốt mớ tóc xõa trên gối của Tâm Bình, cánh môi mấp máy như muốn nói điều gì đấy nhưng sau cũng không phát ra thành tiếng. Tiểu Muội đứng nhìn hết thẩy rốt cuộc chịu không nổi sự khó nghĩ trong lòng chỉ yên lặng khép cửa lại.
Chẳng qua lúc cô rời đi còn không có phát hiện , đằng sau bóng lưng của cô cũng có một bóng dáng khác cùng lúc đi tới. Người đó nhìn theo dáng Tiểu Muội rời đi rồi liếc mắt về nơi Phòng Bệnh của Tâm Bình khẽ tiến đến đẫy nhẹ cánh cửa nhòm vào trong nội tâm thoáng chút giật mình nhưng lại nhanh chóng bị đè ép rất khéo léo.
Lâm Tịch Nguyệt vừa từ phòng bệnh của Tâm Bình đi ra đã bắt gặp Hầu Tiểu Muội lưng dựa tường trên tay còn cầm túi thức ăn , riêng cô vừa nhìn thấy Tịch Nguyệt bước ra thì mĩm cười giơ thức ăn lên cao. Tịch Nguyệt không có lên tiếng chỉ đi đến nhận túi thức ăn trên tay Tiểu Muội cùng cô song bước .
vào đến phòng làm việc của Tịch Nguyệt , cô lấy thức ăn đặt lên bàn gồm gà gán , mì ý và hai li coca.
- so với thức ăn nhanh tôi càng thích thức ăn do em nấu hơn- Tịch Nguyệt tay vừa dùng nĩa và dao cắt nhỏ gà cho Tiểu Muội nhẹ nhàng nói.
- Ăn tạm đi, sau khi xong chuyến tự thiện tôi lại nấu nhiều món ngon -Tiểu Muội khuấy tương ớt ra chén nhỏ không có nhìn Tịch Nguyệt sẳn giọng đáp.
Tay đang cầm dao hơi chựng lại, Tịch Nguyệt ngẫng đầu quan sát Tiểu Muội, có cảm giác em gái nhỏ là đang không vui.
- Em sao thế?- Tịch Nguyệt mở miệng hỏi.
- Không gì đâu , Mau ăn đi không nguội mất ngon- Tiểu Muội nói rồi cho tay đẫy dĩa mì ý về hướng Lâm Tịch Nguyệt tiếp theo là lau nĩa đạt ngay ngắn trên đĩa .
- Có việc gì đừng để trong lòng ,nói ra thì tôi mới hiểu được chứ? - Tịch Nguyệt đưa tay xoa đầu Tiểu Muội cười nói
-Vậy tôi hỏi chị , sau chị lại vào phòng của Tâm Bình .- Tiểu Muội không có phãn đối để mặc cho Tịch Nguyệt xoa đầu cô, chỉ là nhướn đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt . Trong đầu cô nổ ra hàng trăm suy nghĩ , vì sao cô lại cảm thấy chị ta đối với Hầu Tâm Bình quan tâm lo lắng . Bây giờ cẩn trọng nghĩ kỉ cô mới khó hiểu tại sao Lâm Tịch Nguyệt lại cần bệnh án của Tâm Bình , hơn hết hôm đó trước phòng cấp cứu dáng vẻ của Lâm Tịch Nguyệt khi nhận được tin Tâm Bình bị dao đâm chị ta rất gấp gáp.
- Thì ra em không vui vì chuyện thấy tôi vào phòng chị của em à?- bàn tay đang xoa tóc của Tịch Nguyệt chậm lại vài giây nhưng sau đó liền mĩm cười nhìn Tiểu Muội
- Một Tk lớn đang đêm đi vô phòng khi bệnh nhân đang ngủ là ý gì ? còn nửa sao chị lại muốn có bệnh án tim của chị tôi .?- Tiểu Muội chất vấn, cô chính là không phãi nhân vật trong mấy cuốn ngôn tình , không có ủy mị,sướt mướt , nếu đã quyết định cùng ở cạnh nhau thì cô tuyệt không cho phép bản thân kể cả đối phương lẫn vào một hạt sạn nào. Suy nghĩ Lâm Tịch Nguyệt vừa nãy lại dùng ánh mắt yêu thương đó cho Hầu Tâm Bình làm cô khó chịu.
- không có nghĩ Tk Hầu lại ăn giấm chua của chị mình đó.
Tịch Nguyệt sửng sốt khi bị Tiểu Muội gặn hỏi , rỏ ràng nhận ra vành mắt Tiểu Muội đỏ hoe.
- Thì làm sao nào, nếu đã nói thích tôi thì chị không được có suy nghỉ đặc biệt quan tâm yêu thương người khác .- Tiểu Muội kích động .
- Nói vậy vừa nãy em thấy hết rồi sao?- Tịch Nguyệt không ngờ Hầu Tiểu Muội lại dễ xúc động vậy. Càng nhìn em ấy thêm Tịch Nguyệt mới hiểu rỏ Tiểu Muội một khi đã trao ra tình cảm thì sẻ rất bảo hộ nó.
- Hử, nếu tôi không biết, chẳng lẻ chị đinh giấu tôi? - Tiểu Muội cau mày .
- Hazzz, vốn định qua chuyến Từ Thiện rồi sẻ nói cho em biết , có lẻ tôi sẻ không nói với bất cứ ai, nhưng nếu lựa chọn ở bên em tôi không muốn chúng ta có bí mật- Tịch Nguyệt thở dài.
- Chuyện gì? có liên quan đến chị ba sao?- Tiểu Muội ngờ vực. Cố gắng nhớ ra Tâm Bình và Tịch Nguyệt vốn là hai tuyến nhân vật không có liên quan nhau. Chẳng qua lúc Tâm Bình bị nữ Phụ Tiểu Muội đối xử tệ bạc thì nữ chính từng bênh vực Tâm Bình , đó là lần duy nhất Nữ Chính Lâm Tịch Nguyệt dành cho Tiểu Muội kia một ánh mắt tức giận ngoài ra đối với nữ Phụ Tiểu Muội , Tịch Nguyệt chính là không để nữ phụ vào trong mắt tĩnh lặng như mặt hồ ..Mà Khoan...
Tiểu Muội giật mình ngẫng đầu nhìn Lâm Tịch Nguyệt, chẳng lẻ tình huống thay đổi , Tâm Bình vốn là con riêng mẹ kế của cô và Kim Huyền ... Nhưng vì sao cô lại có cảm giác tình tiết truyện là đang được thêm vô.
- Em đang nghĩ gì ? - Tịch Nguyệt thấy cô như vậy chỉ cười hỏi
- Chẳng lẻ chị với chị ba - Tiểu Muội dở khóc dở cười , trời ạ, cô là đang ăn giấm chua với ...
- Hầu Tâm Bình là em của tôi.- Tịch Nguyệt cười khỗ đáp
- Tôi biết trước khi đến với ba tôi , ngoài Tâm Bình mẹ hai từng có một đứa con gái riêng không nghĩ đó là chị
Tiểu Muội làm ra dáng vẻ không mấy ngạc nhiên . Bây giờ cô có thể khẳng định tiểu thuyết mà cô viết ra đã bị mối quan hệ tình cảm của cô cùng với nữ chính làm thay đổi toàn bộ cốt truyện, điều bây giờ cô có thể làm có lẻ chính là cố gắng hòa nhập với cuộc sống đang dần không còn đơn giản là một quyển sách mà cô từng tạo.
- Bây giờ thì em đã hiểu vì sao tôi lại quan tâm đến Tâm Bình rồi thì không được ghen nửa nhé.- Tịch Nguyệt dùng nĩa xuyên miếng gà đã được phết tương đưa trước vành môi của Tiểu Muội đút cho cô.
Tiểu Muội tiếp nhận cử chỉ săn sóc từ Lâm Tịch Nguyệt hạ gò má đỏ ửng nuốt miếng gà trong miệng xuống tận cỗ.
- Lại gần đây .- Lâm Tịch Nguyệt đề nghị.
- Chuyện gì ?- Tiểu Muội khó hiểu nhưng vẫn nhích người ra trước .
-Tương ớt lan ra ngoài rồi này.- Lâm Tịch Nguyệt đưa tay quẹt vệt tương dính trên mép môi của Tiểu Muội sau đó dùng ngón tay thấm tương kia đưa vào môi mình liếm nhẹ một cái,
- Chị...chị..- Tiểu Muội nhìn màn trước mắt không từ chủ lắp bắp , cả gương mặt đỏ như vừa bị nướng chín. Lâm Tịch Nguyệt có thể không ngại bẩn mà lại làm vậy sao.
- Môi em tôi cũng đã từng ăn qua, vì sao lại ngại một ít tương - Nhận ra hành động vừa rồi của Tịch Nguyền làm Tiểu Muội trở nên lúng túng , Tịch Nguyệt lại rất thích thú ..
- Chị, lo ăn đi không có nói lung tung nửa.
- Mặt em đỏ lên rồi.
- Là do trong phòng nóng quá thôi- Tiểu Muội phãn bát, chụp ngay li coca uống từng ngụm .
- Phòng đang bật máy lạnh 24 độ còn nóng sao?- Tịch Nguyệt làm bộ khó nghĩ ngẫng đầu nhìn lên vị trí máy lạnh .
- Nóng thì là Nóng thôi, không nói nửa đó. - Tiểu Muội nghe vậy mặt đen lại, tàn bạo nói
- Ừ thôi Ngoan ăn đi ..- Tịch Nguyệt ngoài mặt bình tỉnh nhưng trong lòng lại cười sắp ngất.
Bị Tịch Nguyệt chọc đến không dám ngẫng đầu Tiểu Muội đành phải cắm đầu ăn cho hết.Sau khi ăn xong thì Lâm Tịch Nguyệt thu dọn mọi thứ cho vào thùng rác, lúc Tịch Nguyệt đứng lên Tiểu Muội nhìn sau lưng lên tiếng
- Chị có định nhận lại Tâm Bình không?- Tiểu Muội thắc mắc .
- Ngày trước thì có. Bây giờ lại không muốn lắm- Tịch Nguyệt bỏ xong rác thì xoay người đến gần Tiểu Muội.
- Tại sao?- Tiểu Muội ngạc nhiên .
-Em thử nghĩ đi nếu tôi nhận lại Tâm Bình thì tôi với em chính là gì ?- Tịch Nguyệt cười mà như muốn khóc.
- Hử, nếu chị là chị của Tâm Bình tất nhiên chúng ta cũng vậy...khoan, ý chị là ..?- Tiểu Muội đang nói rất trội chãy bỏng dưng sựng lại, hình như có gì đó sai sai ở đây ..
- Đồ Ngốc, bây giờ Tâm Bình không biết thì em ấy vẫn sống vui vẻ hạnh phúc đấy thôi , ngược lại nếu nói ra thì phãi thừa nhận chúng ta là chị em một nhà, cho dù không cùng huyết thống thì trên danh nghĩa khó có thể tránh bị người ngoài đàm tiếu , Tôi không hi vọng vì tôi mà em bị bất cứ người nào cười chê- Tịch Nguyệt ôm Tiểu Muội vào trong lòng nhẹ nói.
Tiểu Muội trong lồng ngực của Tịch Nguyệt âm trầm không biết nên nói câu gì. Chị ta có thể không cần thừa nhận Hầu Tâm Bình nhưng lại không muốn cô chịu bất cứ ủy khuất nào. Đấy có phãi là tình yêu không , là sự cho đi không cần hồi báo, vì người mình yêu không màn từ lợi..
- Lâm Tịch Nguyệt, Tôi rất thích chị - Tiểu Muội nghĩ đến đây bất giác ngẫng đầu nhìn ngắm Lâm Tịch Nguyệt, ở cự li gần như vậy cô mới có thể thấy rỏ ánh mắt ôn nhu của chị ta dành cho cô, Tiểu Muội hít sâu một hơi không quản mọi thứ hai tay nắm lấy hai bên cỗ áo Blouse của Lâm Tịch Nguyệt kéo xuống nhướn người cứ thế hôn lên môi chị ta.
Lâm Tịch Nguyệt mới đầu hơi bất ngờ vì cô chủ động hôn nhưng sau đó lập tức đáp lại Tiểu Muội, môi chiếm lấy tham lam dây dưa ,Tiểu Muội hai tay vòng ra sau cổ của Lâm Tịch Nguyệt cùng chị ta một đường quấn lấy nhau, dường như là chưa đủ Lâm Tịch Nguyệt vô ý rời tay khỏi eo của Tiểu Muội lòn vào phía trong Blouse , lần từng ngón tay xen kẽ qua khe nút áo sơ mi trước ngực muốn động chạm vào lớp áo lót của Tiểu Muội..chỉ là khi Lâm Tịch Nguyệt gần như chạm được vào ngực của Tiểu Muội đã bị Tiểu Muội bất chợt đẫy ra...
- Tôi...A, xin lỗi tại tôi có chút hoảng hốt cho nên ..- quả thật Tiểu Muội có chút hết hồn, mặc dù bản thân có tình cảm yêu đương khác lạ với Lâm Tịch Nguyệt, có thể cùng chị ta gần gủi thậm chí đã hôn nhau vài lần , nhưng mà để hoàn toàn thả lõng thân thể cho đối phương tùy ý khám phá thì có chút chưa thích ứng , nhất thời theo phãn xã đẫy Lâm Tịch Nguyệt ra.
- Không sao. Thật tình tôi cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ là khi hôn em đột nhiên cứ bị cảm xúc chi phối , nói là tự nhiên tôi lại như vậy có vẻ giả dối quá nhưng mà trước đây tôi không bao giờ có thể tưởng tượng bản thân lại trở nên si mê một phụ nữ thậm chí bất chợt có ý nghĩ dục vọng khám phá cơ thể, chẳng qua điều đó chỉ xảy ra khi tôi gần em thôi - Tịch Nguyệt có chút xấu hổ lên tiếng giãi thích. .
- Tình cảm này của chúng ta là đúng hay sai? chị có hối hận không khi từ chối Nam nhân tốt đẹp như Quân Ngạo Triết chỉ để yêu thích tôi.- Tiểu Muội hỏi , cô sợ tình cảm này chỉ là cảm giác mới mẽ nhất thời không thể lâu dài , nếu Lâm Tịch Nguyệt chọn ở bên cô vậy truyện Ngôn Tình mà cô viết sẻ đi về đâu? Khi nữ Chính không còn liên quan tình cảm với các Nam nhân nửa?.
- Sao lại đột nhiên nhắc đến Quân Ngạo Triết vậy?- Tịch Nguyệt dở khóc dở cười khi Tiểu Muội lái sang chủ đề khác nhanh chóng vậy.
- Chị trả lời đi?- Tiểu Muội sốt ruột .
- Em đang tự ti về bản thân sao, không giống Hầu Tiểu Muội mà tôi biết một chút nào.- Tịch Nguyệt không tiếp tục làm như lúc nãy , thay vào đó chính là giúp cô cài lại nút áo và chỉnh sửa lại phía trước ngực vừa bị Tịch Nguyệt làm cho nhăn nhúm.
- Hử, Tôi không nói bản thân không tốt, nhưng thay vì yêu một nam nhân thật sự thì chị lại chọn nữ nhân , không biết nói chị là có bị ngốc không .
- Thì tôi ngốc mới thích em đấy, câu em hỏi tôi lẻ ra phãi là tôi hỏi em mới phãi , em từ bỏ Quận Ngạo Triết ,rồi lại chọn ở bên Tôi , lúc đó em đã nghĩ gì?
- Tôi mệt mỏi vì phãi chạy theo một tình yêu không có hồi kết, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện chẳng qua muốn an ổn rời xa Quân Ngạo Triết làm một nữ nhân tự do, nhưng là khi chị đỡ tôi khỏi té ở Trung Tâm mua sắm tôi nghĩ bản thân đã nãy sinh suy nghĩ kì lạ.- Tiểu Muội chậm rãi nói, trong đó vừa có thật vừa có giả , nhưng tình cảm của cô dành cho Lâm Tịch Nguyệt là sự thật . Đây cũng là dịp để cô và Tịch Nguyệt giãi tỏa hết khuất mắc của bản thân để về sau không phãi hối hận..
- Đồ Ngốc. - Tịch Nguyệt nghe Tiểu Muội nói vậy rất là vui vẻ . Nhất định sẻ vì nữ nhân trước mặt mà phấn đấu không ngừng , cho dù về sau gặp phãi bao nhiêu khó khăn cũng sẻ vì Em ấy lo nghĩ trước tiên . Quân Ngạo Triết là một nam nhân tốt nhưng anh ta không mang lại cho Tịch Nguyệt được cảm giác bình yên vui vẻ mà Tiểu Muội lại cho Tịch Nguyệt đủ đầy xúc cảm..Vì thế Tịch Nguyệt nhất định sẻ tìm cơ hội từ chối Quân Ngạo Triết thôi
.
Quân Ngạo Triết sắp xếp cho Lâm Tịch Nguyệt đi cùng Bạc Xuân Phong về các bản làng xa xôi để thực hiện chuyến đi thăm khám cứu trợ. Hầu Tiểu Muội nhìn vào lịch công tác khóe mắt cau lại âm thầm chửi mắng nam chủ nhỏ mọn, lần trước bị cô chọc tức bây giờ ghi hận đây mà rỏ ràng đã lên lịch cô với Lâm Tịch Nguyệt chung một đội giờ cuối lại bị anh ta sửa đổi , tuy cùng một nơi nhưng lại khác bản làng . Hử, anh ra muốn tách cô với Lâm Tịch Nguyệt ra mà
- Em sao thế? - Kim Huyền nhìn em gái đang ngồi trên bàn ăn , hai tay cầm lịch công tác cho ngày mai chốc nhăn nhó, lát lại thở dài .
Nghe Kim Huyền hỏi bất giác Tiểu Muội nheo mắt ngước lên nhìn Kim Huyền , chợt nhớ đến mấy sự việc Tịch Nguyệt nói tối hôm qua .
- Chị nè, - Tiểu Muội nhỏ giọng .
- Hử?- Kim Huyền đi đến bàn rót nước lọc ra li uống một hớp rồi mới lên tiếng .
- Chuyện mẹ hai ngoài chị ba còn có một đứa con riêng chị có biết không?
- Sao Tự nhiên em lại hỏi mấy chuyện này vậy?- Kim Huyền ngạc nhiên , trước giờ không thấy Tiểu Muội quan tâm đến mẹ hai, bồng dưng hôm nay lại nhắc đến.
- À, đột nhiên em sực nhớ thôi, mà chị có biết không ?
- Quả thật có nghe nói qua, nhưng mẹ hai không muốn nhắc đến nên ba cũng không làm khó, tuy nhiên chị được biết đó cũng là một cô gái.- Kim Huyền cố gắng suy nghĩ .
-Thế Chị ba có biết không ?- Tiểu Muội cố gắng hỏi thêm.
-Điều đó em phãi hỏi Tâm Bình chứ, sao lại hỏi chị.- Kim Huyền tươi cười giãi đáp
- Vậy thôi em đi ngủ đây.Tối hum qua trực đêm cho nên giờ em ngủ bù lại- Tiểu Muội biết không thể hỏi thêm gì được nửa cho nên quyết định bỏ cuộc , cầm lịch công tác chạy lên phòng
Kim Huyền nhìn theo bóng dáng em gái khuất sau hành lang chỉ khẽ thở dài , Kim Huyền làm sao có thể nói với Tiểu Muội được đây ..
...
Bạch Nại treo Blouse lên móc treo khoác áo ngoài vào , vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã gặp ngay người mà Bạch Nại không ngờ tới lại xuất hiện ở đây.
- Bạch Nại.- Giọng nam nhân trầm ấm vang lên khi nhìn thấy Bạch Nại đi về hướng ngược lại .
Bạch Nại nhìn thấy thanh niên vẻ ngoài đẹp mắt ưu nhã đang mĩm cười đi tới.
- Sao anh lại ở đây?- Bạch Nại mở lời hỏi . Không nghĩ lại nhìn thấy Mã Hồng ở đây.
- Anh đi thăm vợ sắp cưới . Ra em vào Thế Gia làm.- Mã Hồng cười nói.
- Vợ ?..- Nghe Mã Hồng nói , Bạch Nại bổng giật mình không thể tin vào tai mình.
- Ừ, Em ấy bị người ta dùng dao đâm phãi nhập viện.- Mã Hồng thản nhiên .Nhưng không hề biết nội tâm Bạch Nại là đang dậy sóng , linh cảm của bản thân vợ mà Mã Hồng nói phãi chăng là Nhị tiểu thư Hầu Gia.
Hầu Tâm Bình nữa ngồi nữa nằm phía sau lưng kê một cái gối trên tay cầm một quyển tập vẽ đang tập trung vẽ thì chợt bên ngoài có tiếng gỏ cửa
Tâm Bình ngẫng đầu nhìn ra thấy Mã Hồng vai dựa vào thành cửa hai tay khoanh trước ngực đang mĩm cười nhìn Tâm Bình, mà phía sau anh bất ngờ Bạch Nại cũng có mặt.
" Anh đến thăm em đây" Mã Hồng tươi cười thằng tới nơi Tâm Bình đang ngồi.
"A, Mã Hồng sao anh biết em ở đây?" Tâm Bình giật mình khi biết người đàn ông tuấn tú kia là Mã Hồng vị hôn phu tương lại . Bất giác đóng tập vẽ lại Tâm Bình cười đáp.
Mã Hồng nâng lên đôi mắt hoa đào nhỏ hẹp cực kì lôi cuốn đến gần Tâm Bình nhanh chóng đưa tay nhéo gò má phúng phính của Tâm Bình "Nếu không phãi chú nói chắc em định giấu anh luôn hả?" Mã Hồng trách cứ.
"Ba sáng nay có đến thăm em, không nghe nhắc anh sẻ tới" Tâm Bình không bài xích để Mã Hồng tùy ý nựng má . Sở dĩ Tâm Bình đối với Mã Hồng thân thiết vì lẽ anh chính là thanh mai trúc mã của ba chị em cô còn là vị hôn phu do hai nhà Mã- Hầu định ước.
"Hử, Em nhập viện mà anh là người biết cuối cùng , ngay cả hai nàng kia cũng không có hé môi " Mã Hồng bất mãn .
Tâm Bình cười " Là do không muốn anh lo thôi, em nghe ba nói anh khi đó đang công tác ở Taiwan"
Tâm Bình vừa nói xong liền phát hiện đằng sau Bạch Nại sắc mặt âm trầm đang quan sát mình bất giác cảm thấy ớn lạnh.
"Tại sao cô lại ở đây, sáng nay vừa mới thăm khám xong rồi mà" Tâm Bình không vui nói .
Lúc này Mã Hồng giật mình nhớ đến Bạch Nại vội lên tiếng " Em biết Bạch Nại sao?"
Tâm Bình không nhìn Mã Hồng mà hỏi ngược lại "Là Bác sỉ điều trị cho em, anh biết Cô ta?"
Mã Hồng nghe Tâm Bình nói thì rất vui vẻ " Trùng hợp thật , Bạch Nại là bạn học cấp ba của anh".
Nhận ra không khí không đúng lắm Bạch Nại tiến lên đứng cạnh Mã Hồng quan sát Tâm Bình lạnh nhạt đáp " Tôi với cô có duyên nhỉ , vậy mà không nghĩ cô bé có hôn ước với Mã Hồng là cô đấy".
Tâm Bình cảm thấy trong lời nói của Bạch Nại có ấn chưa một tia châm chọc , điều đó làm Tâm Bình khó chịu , nữ nhân này lúc trước cũng chưa thấy cô ta biểu lộ cho Tâm Bình thái độ, bây giờ thì rỏ rệt chính là đối đầu ra mặt .
" Bây giờ cô biết rồi thấy rất xứng đúng không ?" Tâm Bình cũng không vừa mau chóng đáp trả
Bạch Nại không có cùng Tâm Bình trả lời mà xoay sang nhìn Mã Hồng " Một lát thăm bệnh xong, liên lạc với em, có chuyện muốn nói với anh "
Mã Hồng đối với Bạch Nại cũng rất thưởng thức cho nên lập tức sảng khoái đáp ứng " quyết định vậy ".
" Hai người nói chuyện , tôi có chút việc đi trước " Bạch Nại nói vô tình nhìn Tâm Bình thấy cô ta đang rất hào hứng , Bạch Nại cau mày chẳng lẻ cô ta hi vọng bản thân mình mau chóng rời đi để cô ta có thời gian tâm sự cùng Mã Hồng .
Cố đè nén suy nghĩ không vui . Bạch Nại chào Mã Hồng rồi mới rời đi. Trong lòng âm thầm tính toán .
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Mã Hồng và Tâm Bình.
" Anh nói mau đi" Tâm Bình nhịn không được gặn hỏi Mã Hồng
Ngồi bên cạnh Mã Hồng thong dong nhìn Tâm Bình cười " Muốn anh nói về việc gì vậy?".
Nhìn thái độ bình tâm tự tại của Mã Hồng làm Tâm Bình hậm hức " Trước đây cũng không có nghe anh nói có cô bạn thân cấp ba là một bác sỉ".
" Là do em không hỏi, phần anh không cảm thấy cần thiết nói cho em biết" Mã Hồng thấp giọng .
" Anh...." Tâm Bình cứng họng .Mã Hồng nói cũng đâu sai.
" Thôi, không hỏi về chuyện đó nửa, nói cho anh nghe tại sao em lại bị người ta đâm" Mã Hồng nheo mắt hỏi.
" Còn phãi cảm ơn bạn thân của anh ban tặng chứ " Nhắc đến sự việc kia là Tâm Bình lại tức anh ách . Vụ việc cũng qua 4 ngày vậy mà không thấy cô ta cho Tâm Bình chút công đạo. Ít ra phải biểu lộ thái độ áy náy , quan trong là liên hệ phía Công an điều tra ...
Mã Hồng giật mình " Ý em là việc em bị người ta đâm có liên quan đến Bạch Nại".
" Chứ anh nghĩ còn ai, em đúng là xui xẽo,tự dưng hứng dùm cô ta một dao" Tâm Bình hậm hực .
Sững sốt qua đi Mã Hồng vốn là một doanh nhân cho nên việc điều khiển. cảm xúc của bản thân đối với anh không khó . Lúc này Mã Hồng nhẹ giọng" Em không sao là tốt rồi, chuyện Của Bạch Nại vì sao bị người ta đâm lén anh sẻ cho người giúp cả hai điều tra".
Tâm Bình bất mãn " Vị Hôn thê của anh bị Bạn thân của anh liên lụy suýt mất mạng mà anh chỉ nói được thế ".
" Vậy em muốn anh làm gì thì em mới vui vẻ" Mã Hồng hỏi
" Hử . Đáng ghét em mệt rồi anh về đi" Tâm Bình cáu giận xụp người xuống kéo chăn che kín người .
Mã Hồng nhìn thấy Tâm Bình bổng dưng trở nên tức giận làm anh cười khỗ cảm thấy bản thân đâu nói gì quá đáng , cũng đâu bênh vực Bạch Nại, mặc dù Bạch Nại là bắc đắc dĩ , thế nhưng nếu không vì chuyện đó Tâm Bình đã không phãi nằm đây.
" Trên phương diện tình cảm anh đương nhiên vì em mà tức giận , nhưng xét về khía cạnh khách quan Bạch Nại cũng là người bị hại." Mã Hồng thở dài .Không thấy Tâm Bình phản ứng Mã Hồng rốt cuộc đứng dậy trước khi rời đi liền để lại một câu
" em nghĩ đi anh đi trước, Tuy đến giờ em vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh nhưng sự thật em là vị hôn thê của anh sẻ không thay đổi " .
.
.
Ra khỏi phòng Mã Hồng hẹn gặp Bạch Nại ở một quán cà phê gần Thế Gia.
"Chúc mừng anh vừa giành được một hợp đồng lớn " Hớp một ngụm đen nóng Bạch Nại cười .
Phía đối diện Mã Hồng tự tại trầm giọng " Đáng lí phãi là anh mừng cho em nhận được việc tốt ở bệnh viện mới đúng "
"Khôi hài là ca đầu tiên em phụ trách điều trị là Vợ sắp cưới của anh đấy"giọng nói vui đùa Bạch Nại nhẹ giọng tươi cười .
" Vậy thì phiền em quan tâm cô ấy hơn " Mã Hồng đáp.
" Đương nhiên , đừng nói với anh có liên quan , cho dù không phãi chắc chắc em cũng sẻ quan tâm đến bệnh nhân của mình" Bạch Nại thản nhiên .
Mã Hồng sảng khoái cười to " Được nghe mấy câu này của em , anh an tâm rồi "
Vài Phút vui vẻ trôi qua đột nhiên Bạch Nại lên tiếng hỏi.
" Anh có biết Tâm Bình bị Tim bẩm sinh không ?".
Đang vui vẻ pllnghe Bạch Nại hỏi khiến anh có chút chựng lại, mất ít giây sau mới thong dong trả lời" Biết chứ, Cho nên anh hi vọng sớm chữa trị cho cô ấy".
Bạch Nại hỏi thêm " Nếu là, em chỉ nói nếu không chữa khỏi được anh vẫn không thay đổi"
" Sao tự dưng lại nói mấy câu kì lạ vậy, không có nếu như, hoặc giả là có thì Tâm Bình vẫn là nữ nhân mà anh chọn."
lời Mã Hồng dứt khóe môi Bạch Nại vô thức nhếch lên một nụ cười nhưng rất nhanh đã biến mất thay vào dáng vẻ bình thường vui vẻ" Không đùa nửa, Trông anh nghiêm túc quá rồi"
" Bạch Nại mà anh quen lại biết đùa nửa chứ " Mã Hồng tỏ thái độ ngạc nhiên .
" Sao lại không nhỉ" Bạch Nại dứt lời cả hai cùng cười rộ
" Anh nghe nói Hữu Vi cũng thực tập ở Thế Gia, em đã gặp nó chưa?" Chợt nhớ đến Cô em họ của Bạch Nại cho nên Mã Hồng bất giác hỏi.
Đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay " Vào rồi, người phụ trách là Tk Hầu ,".
" Ý em là Tiểu Muội sao?"Mã Hồng ngạc nhiên .
" Đúng thế, Có chuyện gì à? " Bạch Nại khó hiểu .
cố lấy lại phong độ lãng tử Mã Hồng cười "À là anh có chút bất ngờ thôi" nói xong Mã Hồng có chút đắm chiêu hình như đang nghĩ đến vấn đề gì đấy khó khăn.
Bạch Nại quan sát cử chỉ trên gương mặt điễn trai của anh mãi đến khi thỏa mãn mới thu hồi " Em về bệnh viện đây."
" Anh đưa em về " Mã Hồng đứng dậy.
Kéo túi xách trên ghế bên cạnh Bạch Nại nở nụ cười ngạo nghễ " Thôi khỏi, em tự đi được hẹn gặp lại".
Bạch Nại đi rồi Mã Hồng nhìn theo bóng lưng cô nàng khuất dạng sắc diện chợt biến đổi âm thầm nghĩ" Thái độ bình thản vừa rồi không giống cô ấy chút nào, rốt cuộc Bạch Nại là đang tính làm gì".
.
.
Tịch Nguyệt từ trong nhà bước ra đi đến hòm thư kiểm tra hôm nay có bưu kiện nào mới không .
Chợt phía sau hòm thư Vân Hạo Nhi thấy Tịch Nguyệt bước ra lập tức cười sáng rở chạy đến .
Tịch Nguyệt Giật mình phát hiện Vân Hạo Nhi đột nhiên từ đâu xuất hiện nhìn thấy liền bám lấy " Sao cô lại ở đây?"
" Em đợi chị sáng tới giờ , sao mà chị lâu ra vậy" Hạo Nhi nhăn nhó .
Tịch Nguyệt cố gắng kéo cánh tay đang bị Hạo Nhi quấn lấy thờ ơ " Đợi tôi làm gì?"
Hạo Nhi bị Tịch Nguyệt cố gắng rút tay khỏi càng cố chấp bám chặt khóe môi bậm lại điệu bộ cố chấp " Người ta nhớ chị đó"
" Có gì bỏ tay tôi ra trước " Hạo Nhi còn trèo kéo,Tịch Nguyệt âm thầm nghĩ nếu mà Tiểu Muội có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này chắc là bản thân xong đời với em ấy.
Hạo Nhi dai dẳng như bạch tuộc " Đi với em một lát , em sẻ không làm phiền chị nửa"
Tịch Nguyệt khó chịu , xưa nay chính là chán ghét bị người khác lôi kéo động chạm, dứt khoát giật tay .
" Hử, sao lúc TK Hầu làm vậy không thấy chị nói không thích đi" Vân Hạo Nhi bị Tịch Nguyệt rút tay lại thái độ không vui làm Hạo Nhi đỗ quạu..
Tịch Nguyệt lạnh lùng " Tk Hầu là Tk Hầu cùng với cô không quan hệ "
"Chị còn nhớ vào 2 năm trước ở bệnh viện chị đã dỗ một cậu nhóc uống thuốc " Hạo Nhi cố gắng nói.
" Tôi không biết cô đang nói gì, nếu cô đến đây không liên quan đến công việc thì về đi " Tịch Nguyệt mặc dù có chút nhớ ra nhưng đại biểu không muốn cùng cô nhóc này dây dưa , vì Tịch Nguyệt còn chưa quên Tiểu Muội vì cô nàng này mà ăn giấm chua...
" Chị , nghe em nói đi, chị ơi.." Vân Hạo Nhi gấp rút đuổi theo sau Tịch Nguyệt , đến cổng rào Tịch Nguyệt đi vào thong dong không quên nhanh chóng đóng rào lại không cho Hạo Nhi bước vô một đường đi thẳng vô nhà mặc kệ Hạo Nhi bên ngoài dậm chân kêu gào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro