Chương 2
Về tới nhà không chậm trể Cô cho người dọn hết đồ củ ra ngoài, bắt đầu sơn phết lại màu ưa thích của cô, vật dụng bài trí đều được cô chọn lọc vừa ý mới trưng dụng , đặc biệt số quần áo hở hang, đồ vật lòe loẹt mà nữ phụ yêu thích trước đây toàn bộ vứt bỏ.
Xong hết mọi việc thì lúc này mới thở phào, nhanh chóng đỗ người lên mặt nệm đầu lặp tức suy nghĩ cho tương lại.Tất nhiên cô là một nữ nhân mạnh mẽ độc lập sẻ không ngu ngốc đi theo con đường đáng xấu hổ của Hầu Tiểu Muội. Đặc biệt hôm nay trực tiếp đối mặt với nũ Chủ Lâm Tịch Nguyệt nghĩ tới một màn vừa rồi thật quá sức quỷ dị rồi,dự cảm không tốt mỗi khi nghĩ đến Lâm Tịch Nguyệt.
Lại thêm một lần thở dài , cô quyết định sẻ đứng ngoài , hoàn toàn không muốn tham gia vào cốt truyện. Không để bản thân chạy theo tình tiết câu truyện., vì sao cô cũng không phãi Hầu Tiểu Muội thật, không cần vì nam chủ kia suy tính . Sau cùng chính là những gì mà Hầu Tiểu Muội có sống cuộc sống tự do tự tại. Làm một bác sỉ , thỉnh thoảng quay lại nghề chính của cô là đầu bếp .
Đang suy nghĩ thì cửa phòng của cô đột nhiên bị mở ra người bước vào là Hầu Kim Huyền lạnh lùng , mái tóc bạch kim được nàng búi lên cao gọn gàng.
_ Đang nghĩ gì châm chú vậy, Chị gỏ cửa mấy lần.
_ Dạ, Chị có việc gì không?.
_ Cũng không có gì to tát, em nói chuyện với chị một lát.
Lời vừa nói ra, thấy cô không có ý từ chối Kim Huyền liền di chuyển đến chiếc ghế đặt cạnh giường của cô nhẹ nhàng ngồi xuống.
_ Ngày mai em liền có thể quay lại bệnh viện thực tập.
_ A, ra vậy.
Nghe Kim Huyền nói xong cô bất giác gật đầu, theo ý tứ của chị chính là lệnh cấm đã hết, sự việc xảy ra là do lòng đố kị mà gây nên, chỉ vì muốn hại Lâm Tịch Nguyệt mà không ngại ngùng làm trái lại y đức, lén tráo hồ sơ bệnh án do Lâm Tịch Nguyệt phụ trách , dẫn tới y tá lấy sai thuốc, cũng may Viện Phó của Bệnh Viện là Hầu Kim Huyền kịp thời phát hiện trước khi thuốc đến tay bệnh nhân, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng được, kế đến chính là sau khi điều tra biết là do Hầu Tiểu Muội gây ra, không còn cách nào khác đành phãi đình chỉ nửa năm công tác của Hầu Tiểu Muội.
_ Nhưng em phãi hứa với chị, là sau này phãi tránh xa Lâm Tịch Nguyệt, đừng gây sự với cô ta.
_Tưởng chuyện gì khó, loại sự tình ngày trước em cam kết sẻ không bao giờ xảy ra.
Khóe môi cô nở ra một nụ cười rộ, cô mới chính là người không muốn tiếp xúc cùng với Lâm Tich Nguyệt nhất . Nếu đã quyết định từ bỏ cốt truyện thì lẻ dĩ nhiên phãi tránh Lâm Tịch Nguyệt trước tiên.
_ Tốt, em gái chị là phãi như thế.
Ánh mắt nghi hoặc của Kim Huyền thoáng giao động, mờ dần thay vào đó là ánh nhìn cưng chiều cho tay xoa đầu cô.
_ em lớn rồi, chị đừng xoa đầu em.
Cô nhìn bàn tay Kim Huyền vẫn đang hoành hành trên tóc cô mà cả gương mặt đen xì lại , nhanh chóng muốn gạt tay chị ta ra lời nói bất mãn , nếu để người ngoài nhìn thì rất mất mặt .
_ Đúng là lớn rồi, nhưng chẳng phãi vẫn là em của chị à
Thản nhiên đáp lại cô, không vì lẻ gì Kim Huyền rất thích xoa đầu đứa em út của mình, ngược lại với Tâm Bình thì Kim Huyền chưa bao giờ làm thế, chỉ riêng Tiểu Muội mới vậy, thẳng đến cả gương mặt em ấy trở nên vừa bất mãn vừa ủy khuất thì Kim Huyền mới thõa mãn.
Ngày hôm sau Hầu Tiểu Muội đi cùng Hầu Kim Huyền đến bệnh Viện Thế Gia để quay lại công việc , nhìn phòng làm việc hiện tại cô chỉ biết thở dài kêu trợ lí An Di Thúy giúp cô dọn dẹp lại một thoáng. Phải Mất nửa ngày căn phòng mới trở về dáng vẻ trang nhã ban đầu vốn có.
Mặc dầu An Di Thúy rất tò mò về sự thay đổi của trưởng khoa những vẫn lựa chọn im lặng không dám mở miệng hỏi. Đương nhiên An Di Thúy suy nghĩ đơn giản ắt hẳn Trưởng Khoa ít lâu lại như củ thôi, nhất định chỉ là do hứng thú nổi lên không thể dài lâu.
Về phần bệnh viện Thế Gia được thành lập với 30% cỗ phần là thuộc về gia tộc Hầu gia , 20% dĩ nhiên của Lâm Tịch Nguyệt và Trần Thiên Tuệ, cuối cùng phân nửa còn lại 50% trực thuộc Gia Tộc Triết Gia.Trong bệnh viện do nắm giử 30% cỗ phần cho nên Hầu Kim Huyền cũng coi là đại cỗ đông, vì thế mới dễ dàng mang Hầu tiểu Muội thực tập sinh từ 3 năm mau chóng kéo lên chiếc ghế Trưởng Khoa.
Không phãi do cô là tác giả cho nên biết được , là An Di Thúy chính là quá bép xép, từ chuyện lông gà vỏ tỏi cho đến bác sỉ này lén cặp với ý tá hay điều dưỡng kia đều bị An Di Thúy huyên thuyên cả ngày.
Suốt nửa ngày chật vật cô mới mau chóng đem bản thân hòa nhập hoàn toàn với công việc của Hầu tiểu Muội, chính xác bây giờ cô mới sầu thảm quả quyết làm một bác sỉ là chuyện vô cùng gian khỗ a.
Mệt mỏi cầm trên tay khây thức ăn đạt xuống bàn đão mắt nhìn quanh lúc này điều đã chật ních người , bàn nào cũng đông đúc kín người ngồi, duy chỉ có chiếc bàn cô chọn ngồi là không có bất cứ ai đến gần, cũng bởi vì tiếng xấu lan xa, còn ai dám ngồi gần Hầu Tiểu Muội khó ưa kia.
Mà trùng hợp lúc giờ bọn người Lâm Tịch Nguyệt cũng vừa chọn thức ăn xong đang định tìm bàn ngồi , nhìn từ xa đã thấy tất cả các bàn điều đồng nghẹt người ngồi, lại chỉ còn mỗi bàn ăn của Hầu Tiểu Muội là còn chỗ trống , định ngõ ý lại ngồi cũng thì phát hiện là Hầu tiểu Muội .
_ Chẳng Phải Hầu Tiểu Muội sao, cô ta đi làm lại rồi .
Trần Thiên Tuệ đôi mắt phượng khẻ nheo lại, thanh âm tựa hồ bất mãn.
Riêng Lâm Tịch Nguyệt lại không ngờ gặp lại Hầu Tiểu Muội nhanh chóng vậy.Thoáng chút kinh hỷ trong lòng qua đi nở nhanh nụ cười ngão nghễ tiến lại.
_ Đã đi làm lại rồi , thật sự rất tốt
_ Hử, lại là chị.
_ Không vui khi gặp lại tui sao?.
Từ Lần Gặp mặt ở Trung tâm mua sắm, không hỉu sao Lâm Tịch Nguyệt lại không quên được nụ cười thản nhiên đó của Tiểu Muội.
_ Chắc Chị đã sớm quên, tui chẳng ưa gì chị, hơn nửa sở dĩ tui bị đình chỉ công tác hơn ai hết Chị là người biết rỏ nhất.
Cố đưa ánh mắt thờ ơ nhìn Lâm Tịch Nguyệt , thấy lại cô ta làm nội tâm cô giãy dụa dử dội.
_ Chuyện củ đã qua hãy cho qua, nếu được ngồi đây một mình thì có thêm người ngồi chung tốt hơn .
_ Sự việc chỉ mới nửa năm thôi. À riêng chuyện hôm qua tui không muốn chị lặp lại lần nào nửa, mặc dầu ngồi một mình nhưng cũng không thích ngồi chung với người khác quấy rầy nhã hứng ăn cơm của tui
Lời cô vừa nói xong lập tức khiến Trần Thiên Tuệ bốc khói liếc về Phía cô khinh bỉ .
_ Hầu Tiểu Muội cô đừng có quá đáng , Lâm Tịch Nguyệt dù sao chị cũng là một người có tiếng tăm trong bệnh viện. Hơn ai hết cô ta cũng biết nửa năm trước bản thân đả làm ra loại sự tình vô sỉ gì với chị, không cần phãi hạ thấp mình ngồi chung với loại hạ tiện như cô ta.
Bổng nhiên Hầu Tiểu Muội cười mà như không cười mở miệng châm chọc , hử đã sớm quyết định an ổn không gây sự, vậy mà tất cả loại sự việc điều không mời mà tới khiến con người ta không khỏi mệt mỏi a.
_ Ô, Trần Thiên Tuệ lời chị nói lẽ nào là tui nên cảm thấy vinh hạnh khi được hai người ngồi chung, a tiếc quá Hầu Tiểu Muội tui cũng chẳng phãi loại tôm tép nên không quen biết thần tượng bất cứ ai, còn nửa hôm nay chị lại mang vườn bông của chị đi đâu ạ, mau quay trở lại tưới thêm nước kẻo khô héo thì khó coi lắm.
_ Hầu Tiểu Muội cô......
Trần Thiên Tuệ nghẹn họng mà không có chỗ phát tác, lúc này bi ai nhận ra rằng miệng lưỡi của Hầu Tiểu Muội vì sao trở nên sắc bén khiến người ta tức chết, bộ đầm hoa văn này là thiết kế mới nhất năm nay vô cùng ưu nhã mà qua lời nói của Hầu Tiểu Muội trở nên rẻ tiền xấu xí đến vây.Trần Thiên Tuệ rất muốn lao tới bóp chết Tiểu Muội cho bỏ tức.
Chưa kịp để Trần Thiên Tuệ nói thêm, Lâm Tịch Nguyệt lúc này đặt khay thức ăn lên bàn ung dung ngồi xuống phía đối diện Hầu Tiểu Muội trước ánh mắt trợn tròn của Trần Thiên Tuệ.
_ Chị không cần phại hạ mình ngồi chung với cô ta.
Lâm Tịch Nguyệt nhẹ nhàng xúc cơm giọng nói nhàn nhã.
_ Vậy lẻ nào em không định ăn cơm, chúng ta còn một cuộc hội chửng, chị không thích cảm giác bụng đói mà làm việc.
Lời vừa nói, khóe mắt luôn hướng về phía Tiểu Muội, lại thế, loại ánh nhìn này của Lâm Tịch Nguyệt luôn khiến cô lo lắng không yên.
Giửa muôn trùng nghĩ ngợi Trần Thiên Tuệ không cam lòng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tịch Nguyệt ánh mắt oán khí nhìn cô, Lâm Tịch nguyệt lúc giờ ngưng nhìn cô mà tập chung vào ăn cơm, Riêng Hầu Tiểu Muội biểu hiện dĩ nhiên vô cùng khó dò...vì chính cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.
Mà hiện giò có rất nhiều lời bàn tán xì xào vang lên.
_ Uầy. Tui có nhìn nhầm không, vậy mà Lâm Tịch Nguyệt lại ngồi chung bàn với Hầu Tiểu Muội được vạn nhân khinh bỉ kia.
_ Chưa hết đâu, Lâm Tịch Nguyệt vậy mà lại chịu chung một chỗ với Tiểu Muội kia, nghe đâu Lâm Tịch Nguyệt được rất nhiều nam nhân đem lòng yêu thương, trong đó còn có Viện Trưởng Quân Ngạo Triết , thế nên chỗ dựa vững chắc vậy không có ai dám chọc cô ta đâu.
_ các người còn nhớ sự việc nửa năm trước không, nghe nói Hầu Tiểu Muội đáng khinh vì giành giật tình yêu của viện trưởng không thành liền mọi nơi gây khó dễ, thậm chí hảm hại Lâm Tịch Nguyệt
Một bác sỉ thứ nhất lên tiếng , keó theo một bác sỉ kế tiếp ngờ vực.
_ Tui thấy cô ta mặc blouse trắng, lẻ nào lệnh đình chỉ đã hết
_ ui chao, nếu vậy thì mọi người cẩn thận nha, ...nghe đâu Trưởng Khoa tổng hợp là cô ta, nếu để cô ta biết bị chúng ta nói xấu thì tiêu.
Muôn loại bàn tán xôn xao trên trời dưới đất, khiên cả nhà ăn đem 2 người Lâm Tịch Nguyệt và Hầu Tiểu Muội biến thành trọng điểm nghị luận.
Phòng hội chuẩn hôm nay vốn ít người, nhưng nay lại có thêm Hầu Tiểu Muội, bất giác không gian lâm vào trầm mặc hơn mọi khi. Do bản thân cũng không muốn gây thêm thị phi cho nên tùy tiện chọn một chỗ trống phía cuối ngồi xuống im lặng nghe bọn người tranh cãi về biện pháp chửa trị cho Quân Ngạo Triết
Hầu Tiểu Muội lúc này mới cảm thán nhớ tới đoạn thời gian này hình như cô có viết Quân Ngạo Triết bị một đối thủ làm ăn trên thương trường ám sát bằng súng, số hắn cũng quá nhọ, gặp phải tác giả có sở thích ngược nhân vật chính như cô khiến cho viên đạn cắm chệch một li là trúng Tim , nếu không phẩu thuận cẩn thận sẻ dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng, thân là một doanh nhân thành đạt Tổng Tài , đại Boss của tập đoàn Quân Thị, Bệnh Viện tuy ngoại mặt là Viện Trưởng nhưng 50% cỗ phẫn Triết Gia người ngoài có thể không biết, bọn họ chỉ cho rằng vị cỗ đông này luôn thích tạo bí ẩn, nhưng cô thì hiểu rất rỏ đó là của Quân Ngạo Triết.
Đã vậy khúc cao trào này chính là chất xúc tác làm cho tình cảm vốn mơ hồ của anh ta với Lâm Tịch Nguyệt chuyển sang bước ngoặc lớn, lúc này đây Lâm Tịch Nguyệt sẻ nhanh chóng đưa ra phương pháp chuẩn xác để cứu sống Quân Ngạo Triết khiến anh ta sau khi thoát chết càng yêu nữ Chính sâu đậm.
Mà Cô thì quả thật không muốn can dự vào , phương châm đứng ngoài cốt truyện luôn được đề cao. Miễn không phạm cô. Thì cô sẻ không gây khó dễ , chỉ là cô cảm thán thấy bản thân vậy mà cũng nghĩ ra được loại tình huống sến sẩm này sao, càng nghĩ cô càng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ngay lúc cô bật cười cả phòng hội chuẫn đang nghị luận xôn xao bổng nhiên im lặng như tờ. Mọi ánh mắt điều không hẹn mà đỗ dồn về phía cô. Biết mình thất thố định lên tiếng xin lỗi thì một giọng nói bất thiện nhìn về cô .
_ Trưởng Khoa Tổng hợp, là cô đang cười nhạo phương án của tui, vậy không biết cô có đề nghị nào tốt hơn không?.
Hầu Tiểu Muội mắt nhìn đến vị bác sỉ đó thì âm thầm than một cái.
_ Bác sỉ Trần hiểu lầm rồi, tui không cười nhạo mà chỉ đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện riêng.
Trần Thiên Tuệ nghe qua chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi không nói thêm đang định ngồi xuống tiếp tục thì một giọng nói khác chen vô.
_ đang trong lúc quan trọng tìm ra biện pháp cứu Viện Trưởng mà Trưởng Khoa cô lại có thể cười cợt, đấy là loại hành vi một bác sỉ tốt nên có sao? Chẳng lẻ cô nghĩ bản thân mình giỏi hơn tất cả mọi người ngồi đây nên mới thản nhiên cười nhạo họ.
Lời nói quả nhiên như một mồi lữa, mọi người xung quanh mau chóng nhìn về hướng cô ,tâm trạng rỏ là hả hê vì có dịp hạ nhục cô.
_ Bác sỉ Lưu, việc tui có làm một bác sỉ tốt hay không thì không tới phiên cô quản , tôi không tập trung, lở cười là lổi của tui, tui nhất định nhận sai, còn cô nói tui khinh bạc mọi người vì nghĩ bản thân giỏi thì cô đã suy bụng ta ra bụng người rồi chăng, hay thật ra bản thân cô mới chính là người có suy nghĩ bất thiện đó cho nên mới nghĩ ai cũng như mình.
Hầu Tiểu Muội lúc này một mặt không đổi sắc lạnh lùng , lời nói sắc nhọn tuông ra khiến vị Bác Sỉ Lưu kia trợn mắt khiếp sợ, mà không chỉ Bác Sỉ Lưu, hầu hêt mọi người có mặt nới đây đều đồng tâm trạng. Nếu ngày thường hẳn khi bị nói vậy Hầu Tiểu Muội nhất định sẻ làm âm lên, chửi bới um sùm, càng không thể có bộ dạng bình thản đáp trả khôn khéo như thế kia.
Mà lúc này đánh vỡ không khí căng thẳng thì một bàn tay đưa lên gây sự chủ ý không nhỏ, khi mọi người xoay lại thì hướng cánh tay đó Lâm Tịch Nguyệt an tỉnh hướng gương mặt xinh đẹp nhìn qua cô một lượt.
_ Nói vậy là Trưởng Khoa Hầu nhất định là đã có phương án ứng cứu tốt nhất.
Cô hừ lạnh trong lòng, phương án gì đó căn bản cô chẳng có, nhưng cô là tác giả mà không phạm cô thì thôi, đã gây đến thành ra cớ sự này thì mặt mũi đâu khi cô nói không có. Nâng mắt nhìn chầm chầm vô Lâm Tịch Nguyệt, là cô ta ép cô đi vào con đường này, vậy thì đừng có trách cô chia uyên rẻ thúy, cướp đi cơ hội tình yêu kia...
_ Tất nhiên là có, tui cũng vừa mới nghĩ đến chính là dùng phương án...xxx
Lời cô vừa nói thì để ý thấy ánh mắt Lâm Tịch Nguyệt sáng lên, nàng là không nghĩ vậy mà bản thân lại có chung phương án với Hầu Tiểu Muội, không nhịn được lại đưa mắt nhìn Tiểu Muội làn nửa ra chiều thích thú.
_ Không được, biện pháp đó quá rủi ro, tuy hiệu quả nhưng độ thất bại rất cao_ Trần Thiên Tuệ cắt ngang.
_ Bác sỉ Trần từng sử dụng phương pháp này rồi sao?_ Cô bình thản hỏi.
Lời này rơi vào tai không chỉ riêng Trần Thiên Tuệ mà ngay cả mọi người có mặt ở đây điều đỏ mắt một phen, biện pháp này không phãi họ chưa từng suy nghĩ đến chỉ là được mấy ai dám mạo hiểm, huống chi bệnh nhân tiếp nhận phẫu thuật còn là Viện Trưởng Thế Gia Quan Ngạo Triết .
_ Nếu đã không tán thành vậy theo Bác sỉ Trần cô có phương án gì tốt hơn lúc này_ Những lời nói đó từ Hầu Kim Huyền hiện mới lên tiếng, trong mắt Kim Huyền khéo lóe lên hàn quang rồi biến mất.
_ tui..._ Trần Thiên Tuệ có chút bối rồi. Lời nói trong họng như bị chặn lại.
_ Không tán thành phương án của Trưởng Khoa Hầu , vậy thì cứ tiến hành theo phương pháp phẫu thuật thông thường, người phụ trách lần này sẻ do tui chỉ định .
_ tui đồng ý phương án của Trưởng Khoa Hầu_ khi Kim Huyền vừa đề ra quyết đình thì Lâm Tịch Nguyệt đột nhiên cắt ngang.
_Trưởng Khoa Lâm ý cô là..._Kim Huyền cùng mọi người khó hiểu điều đỗ dồn nhìn về phía Tịch Nguyệt.
_người phụ trách sẻ là tôi và Trưởng Khoa Hầu, mọi người nghĩ sao?._ mặc kệ mọi thứ râu ria Lâm Tịch Nguyệt nguyên dạng lạnh như băng đề nghị.
_ nếu chỉ là Trưởng Kh0a Lâm thì không cần phãi nói, nhưng đi cùng là Trưởng Khoa tổng hợp_ vài vị bác sỉ gần đó e dè dù sao tiếng xấu của Hầu Tiểu Muội đâu phãi chỉ ngày một ngày hai là xem như không có.
_ Ý các vị ngờ vực chuyên môn của Trưởng Khoa Hầu?_ ánh mắt hướng về phía tất cả mọi ngưới tóe ra lăng lệ.
_ Trưởng khoa Lâm đưng kích động, chúng ta không còn nhiều thời gian để thảo luận hai bác sỉ trưởng khoa Lâm Tịch Nguyệt và Hầu tiểu Muội sẻ phụ trách ca phẫu thuật của viện trưởng Quân
Từ phòng hội chuẫn bước ra cô cảm nhận ánh mắt căm phẫn của Trần Thiên Tuệ và một số bác sỉ khác nhưng cô hiễn nhiên chẳng hề để tâm.
Hầu Tiểu Muội xoay cỗ tay nhìn đồng hồ, 10p nửa phòng phẫu thuật mới chuẫn bị xong, cô quyết định đi thẳng xuống khu sinh hoạt của nhân viên tự pha cho bản thân một cốc trà cam thảo , cô có thói quen đó từ thời còn học đại học .
Mà bên ngoài Lâm Tịch Nguyệt cũng đi ngang qua , bất giác ngừng lại nhìn chằm chằm vào Hầu Tiểu Muội, chỉ là một cốc trà mà có thể nhìn thấy cô ấy mĩm cười vui vẻ vậy , trông cô lúc này rất nhẹ nhàng mộc mạt,hoàn toàn không giống với lời đồn .
Phát hiện có người đang quan sát , cô xoay người lại bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Lâm Tịch Nguyệt, bốn mắt giao nhau, vài giây sau đó cô hướng cốc trà trên tay trước mắt Lâm Tịch Nguyệt.
_ Có muốn uống một cốc không, ?_ Cô cười nhẹ lên tiếng.
_ Ân, trùng hợp tui cũng đang muốn uống cái gì đó trước khi bắt đầu phẫu thuật_ Lâm Tịch Nguyệt ôn nhu đáp, rồi hai tay bỏ vào hai bên túi áo blouse trắng chậm rãi hướng đến cạnh cô.
Thấy đôi phương không từ chối cho nên cô cũng không nói nhìu liền pha cho Lâm tịch Nguyệt một cốc trà hoa cúc.
_ Sao tự dưng chị lại đề nghị cùng đứng phẫu thuật ? Chị quá dễ tin vào chuyên môn của tui rồi _ Hầu Tiểu Muội xoay người đem cốc trà Hoa Cúc trao cho Tịch Nguyệt.
_ Chẳng lẻ Trưởng Khoa Hầu không tự tin vào bản thân _ Lâm Tịch Nguyệt cầm lấy trà, uống một ngụm rồi nhẹ nhàng đáp.
_ Tất nhiên tui tự tin về bản thân, nhưng người khác sẻ không nghĩ vậy_ cô nhún vai ún thêm một ngụm trà, hơi nóng lan xuống tận cổ họng, vị ngọt từ Cam Thảo khiến cô dễ chịu hơn hẳn.
_Cô là đang nói người khác không phãi tui_ Tịch Nguyệt cười nói.
_ Hử, sao tui không biết chi lại khéo ăn nói vậy_ Cô thầm hậm hực trong lòng, sao bản thân lại lâm vào tình huống kì lạ này., rỏ ràng lúc này phãi là Lâm Tịch Nguyệt ở trước phòng Phẫu Thuật , chờ trợ lí mang hồ sơ bệnh án đến, còn cô chính là không ngừng quấy rối, chửi bới trong phòng trút giận lên đầu An Di Thúy.
Biết phãi nói sao, từ khi thay thế nũ phụ Hầu Tiểu Muội thì tình tiết n goài ý muốn thay đổi hết , mặc dù đã nói sẻ đứng ngoài cốt truyện nhưng ma xui quỷ khiến làm sao ba lần bảy lượt từ kẻ thù trở thành mối quan hệ ám muội thế này, Lâm Tịch Nguyệt sao lại ôn nhu với kẻ luôn gây rắc rối cho cô ta, ..
_ Tới giờ rồi, Tiếc qua tui vẫn chưa dùng hết cốc trà _ Lâm Tịch Nguyệt cầm điện thoại xem qua , rồi xoay sang cô vẻ mặt ảo nảo, nhìn cô châm chú.
_ Nhìn gì chứ,..Đi thôi_ Bị đôi phương nhìn chằm chằm vậy làm cô tháy không tự nhiên, lời nói có chút lấp bấp, định cúi người dọn cốc trà thì một bàn tay trắng nõn chặn tay cô lại.
_ Gì thế...._ Cô ấp úng.
_ À, một ít sợi cam Thảo dính lên vành môi,_ dứt lời Lâm Tịch Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ vành môi cô, làm cô giật mình lùi lại lưng đập vào cạnh bạn đau nhói.
_ Cẩn thận chứ, cô có sao không?_ Tịch Nguyệt cười nhe , đang định quan tâm nhìn qua cô
_ Không sao, tui phãi tới phòng phẫu thuật_ Cô lúng túng, vội vàng cầm hai cái cốc xoay người vứt hai cốc nhưa vào sọt rác rồi lập tức chạy khỏi đấy.
Còn một mình , Lâm Tịch Nguyệt không nhịn được bật cười khẻ thành tiếng, nhanh chóng theo sau hướng đến phòng phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro