Chương 9


Cúp máy . Tiểu Muội quan sát ba người hai nam một nữ đối diện , đặc biệt dừng lại ở chổ cô gái kia lâu hơn một chút. Không cần xem thông tin cô cũng có thể đoán cô ta là Nguyễn Hữu Vi em họ của Bạch Nại . Xem ra đa số các tuyến nhân vật trong truyện hầu như hoàn toàn lộ diện hết, sắp tới đây đoạn cao trào của truyện cũng gần đến, chỉ là bây giờ nữ chính Lâm Tịch Nguyệt chọn lựa ở bên cô cũng chính là nữ phụ Hầu Tiểu Muội cho nên về sau có khã năng tất cả các tình tiết sẻ toàn bộ thay đổi .


- các cô , các cậu còn không biết tiếp theo nên làm gì , vậy đi trước tiên đến khu tiếp nhận hồ sơ của Khoa Tổng Hợp xem qua danh sách các bệnh nhân đang nằm ở đây đi, ngày mai tôi muốn phác đồ điều trị của các bệnh nhận .- Tiểu Muội phân phó .Không quản bọn họ có nguyện ý hay không dứt lời lập tức rời đi.

- Ra vẻ gì chứ , chẳng qua đi làm trước chúng ta thôi .- Nam Nhân 1 nhìn bóng lưng Tiểu Muội đằng xa hậm hực nói.

- để rồi coi cô ta kêu ngạo được bao lâu.- Nam Nhân 2 tiếp lời .

- Dù sao người ta cũng là TK của cả khoa Tổng Hợp, tự có tư cách để kêu ngạo, các anh chỉ là thực tập sinh có thể hơn được chị ta sao?- Hữu Vi đứng một bên nghe hai người nói bất giác tâm trạng bực tức cho nên chẳng nễ nang bạn học lên tiếng đáp trả.

- Hữu Vi, bọn mình cũng bất bình cho bạn đấy.- Nam Nhân 1 nói.

- Tôi không cần mấy người nói ra nói vào, đừng có lôi tôi vào chung với các người - Hữu Vi lạnh lùng đáp rồi nhanh chóng đi đến Khu Tiếp Nhận hồ sơ.

Đẫy cửa phòng lưu trữ Tiểu Muội nhìn vào bên trong có rất nhiều giấy tờ hồ sơ được chất chật ních tất cả các kệ, có một số còn chồng lên nhau đầy bàn. Đằng xa phía bên cửa sổ duy nhất của cả căn phòng Lâm Tịch Nguyệt ngồi dựa khung cửa, chị ta đang ngủ, trên tay còn cầm vài sấp hồ sơ được đạt an ổn trên bụng, tóc dài ngang vai được cột lại gọn gàng một nhúm đằng sau ót, vạt áo Blouse trắng muốt đung đưa thả trôi, Lâm Tịch Nguyệt đã thay một bộ quần áo khác.

- Gọi người ta đến ,bản thân mình lại ngủ mất- Tiểu Muội quan sát Lâm Tịch Nguyệt phát hiện lúc chị ta ngủ, lông mi dài như cánh quạt cong vút, sóng mũi cao, làn môi hồng hào, bất giác cô đưa tay chạm vào gò má non mịn kia, rồi cúi đầu thấp xuống đễ nhìn kỉ ngũ quan trên gương mặt Lâm Tịch Nguyệt âm thầm hâm mộ bản thân dưới ngòi bút của cô đã khiến Nữ Chủ Lâm Tịch Nguyệt đẹp đến không phát hiện tì vết, cho bất cứ ai nhìn vào cũng thoáng trầm mê..

Giửa lúc còn đang bận suy nghĩ vớ vẫn cho nên cô mới không có nhận ra khóe môi đang khép kia của Lâm Tịch Nguyệt tựa như câu lên nụ cười nhẹ, cánh tay đang đặt trên bụng đột nhiên di chuyễn vòng ra sau eo Tiểu Muội...

Tiểu Muội giật mình phát hiện đôi mắt vốn đang khép lại của chị ta đã mở ra từ khi nào, còn chưa kịp thích ứng đã thấy nơi thắt eo bị Lâm Tịch Nguyệt trong lúc vô ý bị chị ta chiếm lấy, dùng sức một cái dễ dàng đem Hầu Tiểu Muội vốn đang cúi người lập tức theo lực kéo bị Lâm Tịch Nguyệt ghì vào lòng ,

-Bỏ ra...

- Ngoan, để yên một chút thôi.- Tịch Nguyệt nhẹ giọng đáp.

- Nhưng....- Tiểu Muội trong Lòng Tịch Nguyệt cảm nhận rỏ tiếng tim đập loạn của chị. Bất giác cũng im lặng tùy ý để cho Lâm Tịch Nguyệt ôm cô.

Vài phút trôi qua Hầu Tiểu Muội sắp bị Tịch Nguyệt ôm đến ngẹt thở,cựa quậy trong lồng ngực chị ta. Lâm Tịch Nguyệt cảm nhận được điều đấy, rốt cuộc cũng luyến tiếc buông cô ra.

-Tk Lâm lạnh lùng hóa ra khi thích ai đó lại rất tình cảm, nhưng mà chị kêu tôi vô không phải chỉ để ôm tôi thôi chứ ?- Tiểu Muội đứng lại ngay ngắn mở miệng hỏi.

- Đương nhiên là có việc, lúc sau đột nhiên muốn ôm em một lát .- Tịch Nguyệt rời khỏi Bục cửa sổ, xoay người tươi cười nhìn Tiểu Muội .

- Có Chuyện gì vậy?- Tiểu Muội hỏi.Tiện tay lấy hồ sơ vừa rồi Tịch Nguyệt cầm xem qua một lượt.

- Lúc sáng em cũng thấy bệnh án của Tâm Bình rồi đúng không?- Tịch Nguyệt lên tiếng hỏi.

- Thấy rồi.- Tiểu Muội không mặn không nhạt đáp.

- Thế em cũng biết, Chị của em là có tiền sử bệnh tim.Ca phẫu thuật vừa rồi cũng không phãi dễ dàng, có lẻ vì thế mà em không muốn để Thiên Tuệ đứng ca.- Tịch Nguyệt giải thích.

- Làm sao chị biết, là Bạc Xuân Phong nói đúng không? chẳng lẻ anh ta không biết tùy tiện tiết lộ bệnh án là điều cấm kị trong ngành sao?- Tiểu Muội cau mày, cô tìm thấy bệnh án tim mạch của Tâm Bình xem qua tình trạng không khã quan như cô tưởng.

- Thư giãn nào,Không thể trách một mình anh ta được, là do chị yêu cầu cho nên TK Bạc mới làm thế - Tịch Nguyệt đưa tay vuốt vào vầng trán đang nhíu chặt lại của Tiểu Muội ôn nhu nói.

Nghe lời Tịch Nguyệt nói qua, bất giác trong lòng cô nổi lên ý nghĩ xấu liền ngẫng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch Nguyệt.

- Sao thế? Sao nhìn chị với ánh mắt đáng sợ quá - Tịch Nguyệt phát hiện đột nhiên Tiểu Muội lại nhìn mình với ánh mắt kì lạ.

- Chị không nhắc , tôi cũng suýt quên luôn, chị đã làm gì khiến Tên Bạc Xuân Phong kia đồng ý đưa bệnh án cho chị- Tiểu Muội nghi ngờ gặn hỏi, ngày đó còn chưa có gì với Lâm Tịch Nguyệt cho nên dù có không thích cũng không thể nói , hiện tại nếu quyết định cùng một chỗ vơi Lâm Tịch Nguyệt , đương nhiên cô phải quản.

- A...em đang ghen sao? - Tịch Nguyệt sững người vài giây mới hiểu hết ý tứ trong câu nói của Tiểu Muội , bất giác nở nụ cười thích thú nhìn Hầu Tiểu Muội.

- Hử, chị mau trả lời đi nào.- Tiểu Muội hậm hực hỏi lần nửa.

- Thôi nào, không suy nghĩ lung tung,chỉ đơn giản hứa cùng anh ta ăn một bửa, nhưng kết quả bị ai đó phá hư mất rồi còn gì- Tịch Nguyệt cười nói.

- Ai mà dám phá chuyện hẹn hò tốt của chị vậy ?- Tiểu Muội là ra vẻ khó hiểu.

- Mộ nữ nào đó diễn xuất rất không tệ, suýt chút nửa tôi đã tin thật.- Tịch Nguyệt bày ra bộ dạng bất đắc dĩ nói

- khụ, khụ, chị đang nói ai ,tôi không biết.- Tiểu Muội ho khan một cái dáng vẻ xấu hổ khó che giấu.

- Giờ ngẫm lại thì có thể hiểu được tại sao nữ nhân kia lại làm vậy,.- Tịch Nguyệt dịu dàng xoa đầu Tiểu Muội ra chiều đã hiểu rỏ.

- Không có được đoán bừa..- vành môi bị Tiểu Muội dùng răng nghiến lại.

- Đồ Ngốc- Tịch Nguyệt kéo Tiểu Muội vào lòng

- Tôi không ngốc . - Tiểu Muội bị Tịch Nguyệt ôm lấy bất mãn nói

- Sau chuyến tự thiện kết thúc, tôi muốn dẫn em đến một nơi.- Tịch Nguyệt không có tiếp tục chủ đề củ mà thay vào đó là một đề nghị khác.

- Đi đâu ?- Tiểu Muội khó hiểu

- Tới đó em sẻ biết.- Lâm Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn ngắm Tiểu Muội, bất giác cả gương mặt bị Lâm Tịch Nguyệt nhìn đến nóng lên , Không chịu nổi như muốn bỏ trốn nhưng ngay lập tức vừa định rụt đầu lại bị Lâm Tịch Nguyệt dùng tay nâng trở lại. Vừa định hướng môi hôn Tiểu Muội thì Lâm Tịch Nguyệt có điện thoại , là số của Trở Lí Mộc Giao.

- Có chuyện gì ?- Mang tâm trạng bực tức vì lại bị phá bĩnh .Tịch Nguyệt lạnh lùng nay càng lạnh hơn.

- Thực Tâp Sinh đến, cần chị tới gặp qua - Mộc Giao trong điện thoại phỗ biến.

- kêu họ ở trong phòng đợi, tôi sẻ tới ngay- Tịch Nguyệt đơn giản trả lời rồi cúp máy, chỉ là sau đó xoay sang đã giật mình phát hiện Hầu Tiểu Muội cả gương mặt tối sầm lại.Đang nhìn Tịch Nguyệt bằng ánh mắt Hoạn Thư.

- Chuyện gì vậy? em lại làm sao nửa?- Tịch Nguyệt hơi hốt hoảng hỏi. Sao tự dưng đang bình thường giờ đột nhiên trở nên gai góc thế.

- Thực Tập Sinh khoa chị, Tôi đi cùng được chứ?- Tiểu Muội lạnh giọng nói, chỉ cần chị ta nói không cô lập tức xiên chết chị ta. Vân Hạo Nhi , nữ nhân đáng ghét, lần này nếu đã có cô đừng hòng có bất cứ ý đồ nào với Lâm Tịch Nguyệt , vì bây giờ nữ chính là của cô..Tuyệt đối sẻ không để ai xen vô...

- À, Được thôi , chỉ có vậy thôi mà trông em căng thẳng quá rồi- Tịch Nguyệt ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy sự việc hẳn rất nghiêm trọng, nếu không đã không biến Tiểu Muội trở nên gấp rút thế.

- Tốt , - Cả gương mặt trở nên hoà hoản chỉ sau câu gật đầu của Lâm Tịch Nguyệt , tâm trạng đang treo ngược của Cô vì vậy mà được hạ xuống vui vẻ giúp Lâm Tịch Nguyệt điều chỉnh lại áo Blouse.

.

.

Tâm Bình vừa mới tỉnh lại liền nghe bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện , hơi cựa người một chút đã cảm thấy vùng thắt lưng tê cứng. Tâm Bình biết bây giờ hiệu quả thuốc gây tê vẫn còn một lát sau khi hết tác dụng nhất định chờ đón Tâm Bình chính là cơn đau tê tái , càng nghĩ Tâm Bình càng nghiến răng nghiến lợi âm thầm chửi hết mười tám tổ tông nhà nữ nhân đáng khinh kia, bản thân ra nông nổi này hoàn toàn do cô ta ban cho...


- Đây là phác đồ tình trạng bệnh nhân do bên khoa Tim Mạch , Tk Bạc vừa mới đưa sang .- bên ngoài giọng nam nhẹ đáp.

- Chà, tiền sử tim hở van 4/4 , bây giờ còn bị thương ảnh hưởng vùng cột sóng lưng thần kinh - Bạch Nại lật từng trang bệnh án ra xem xét

- Bên phía Tk Bạc có báo lại việc kết hợp thuốc kháng sinh sau vết mỗ nhớ phãi chủ ý thành phần có thể gây hại đối với tim bệnh nhân.- Trợ Lí Hồng Quang của Bạch Nại tiếp tục đưa báo cáo của Bạc Xuân Phong đưa sang.

- Tôi biết rồi , trước mắt đợi cô ta tỉnh lại , thì đưa khỏi phòng hồi sức, bây giờ cậu đi đăng kí phòng bệnh nội trú trước , à nhớ là phòng loại A , dù sao cũng là người nhà của Viện Phó cẩn thận một chút. Tất cả chi phí tính hết cho tôi.- Bạch Nại lạnh nhạt nói.

Âm thanh này có chút quen tai, nhưng cách một bức rèm , chỉ lờ mờ thấy được một bóng dời đi, còn lại một người dáng người dỏng cao , đón là bác sỉ phụ trách cho Tâm Bình.

lúc này người đó mới kéo rèm sang một bên , liếc mắt nhìn Trình kí trên tay rồi hướng đến nơi Tâm Bình đang nằm cười nhẹ

- Thì ra cô là Nhị Tiểu Thư Hầu Gia, Hầu Tâm Bình .- Bạch Nại mở miệng hỏi

- Là Tôi- Giọng nói quả thật khá quen, Tâm Bình cố chóng tay lên nhìn tướng mạo bác sỉ phụ trách cho mình một chút.

-Sao lại là cô. Chuyện này chưa xong đâu, nhưng bây giờ thì tôi mệt lắm không dư hơi đôi co với cô nửa, mau đi đi- Tâm Bình lập tức thay đổi sắc mặt , tâm tình đang rất cáu giận liền chạm mặt ngay kẻ mà bản thân căm ghét .

- Tôi là Bạch Nại, sau này sẻ là bác sỉ điều trị cho cô, cho nên việc đuổi tôi rời đi e là không thể- Bạch Nại không tỏ thái độ gì ngoài việc chỉ cười nói đáp lại.

- Là do cô hại tôi, đừng ở đó ra vẻ mèo khóc chuột , Tôi muốn đổi bác sỉ điều trị, tôi muốn gặp Tk Hầu.- Tâm Bình hầm hầm nói quyết không cho nữ nhân đáng đánh chết kia một sắc mặt tốt

- Tôi sợ là không được .- Bạch Nại không quản Tâm Bình đang vì sự có mặt của mình mà bị chọc cho triệt để tức giận. Chỉ cúi đầu nhìn qua vết thương phía sau của Tâm Bình.

- Tôi có quyền được đổi, tôi không muốn cô điều trị cho tôi,Tuyệt đối không để kẻ gián tiếp hại tôi phụ trách .

-Vô ích thôi, người nhà của cô đã chỉ định bàn giao cho tôi.Nếu không hài lòng chờ sau khi ra khỏi phòng hồi sức cô có quyền gặp họ trao đổi - Bạch Nại thờ ơ , nhún nhún vai nói. Nhận lấy thái độ thù hằn của đối phương thật khiến Bạch Nại có chút đau đầu, vốn dĩ có ý tốt giúp cô ta nhạt cái nón , tưởng lầm đối phương nhỏ tuổi , ấy vậy mà bị nữ nhân này âm thầm oán , gặp lại là dây dưa cho nên mới bị Bạch Nại liên lụy, mà Cô ta vì mình mà phãi nhận một dao gần cột sống thần kinh , còn thêm tim hở 4/4 rất nguy hiễm, nghĩ tới đó bất giác Bạch Nại nhìn lên Tâm Bình có chút thương xót .

- Bởi vì con dao đâm quá sâu lại gần sát cột sống lưng dẫn đến phẫu thuật rất nguy hiễm , cô còn thêm tiền sử bệnh Tim nhưng dù sao cũng ổn hết rồi, cô có cô em gái tốt lắm, nếu không nhờ cô ta chỉ định Tk Lâm người được mệnh danh là Thiên Tài trong giới y tôi thiết nghĩ bây giờ cô không có thể thoải mái ở đây to tiếng với tôi đâu - Bạch Nại nhẹ giọng nói

- Hử, vậy tại sao cuối cùng lại là cô- Tâm Bình bất mãn.

-tôi nói rồi đấy, vết dao cắm sâu vào sát phần cột sống lưng . Tôi phụ trách khoa Thần Kinh , Lâm Tịch Nguyệt là nữ nhân thế nào không nói hẳn cô cũng rỏ , cô ta đủ tỉnh táo để phát hiện căn bản nếu không chuyễn cô qua khoa Thần Kinh khó bảo đảm sau này vết thương không ảnh hưởng , chẳng lẻ cô hi vọng nửa đời sau chỉ có thể nhẹ đi lại được nhưng đau nhức , nặng có thể phãi ngồi một chỗ.- Bạch Nại thâm ý nhìn Tâm Bình khóe môi khéo léo treo lên nụ cười ẩn ý.

Tâm Bình đứng hình không nói nên lời. Bạch Nại đứng lên , không nói thêm nửa liếc Tâm Bình một cái cúi đầu ghi vào trình kí.

- Dù sao vì tôi mà cô mới phãi vào đây, tôi nhất định sẻ có trách nhiệm cho cô sau khi xuất viện không để lại di chứng .- Bạch Nại sau khi ghi chép xong , bình tỉnh nói

- Hử, tôi mệt muốn nghĩ ngơi. Nếu cô đã thăm khám xong rồi thì mời ra .- Tâm Bình thừ người nửa ngày rốt cuộc cũng chấn tỉnh , bực dọc do bị mấy câu nói không có một kẽ hở của Bạch Nại nói cho không thể phãn bác. Sau cùng chính là xụp người xuống , khó khăn nén đi sự tê cứng từ phía sau quay mặt vô trong không muốn nhìn tới Bạch Nại. Hiện tại Tâm Bình là rất phiền muộn

.

.


Lâm Tịch Nguyệt quay về phòng làm việc , đi bên cạnh Hầu Tiểu Muội một mực lặng yên không có nói câu nào, càng biểu lộ như vậy lại khiến Tịch Nguyệt thêm khó hiểu , chẳng biết tại làm sao lại cảm thấy bộ dạng của Tiểu Muội rỏ ràng như đang ăn dấm chua.

- TK Lâm , A. Tk Hầu cũng ở đây - Mộc Giao nhìn thấy bên cạnh còn có Tiểu Muội nhất thời ngạc nhiên .Phãi biết việc Tiểu Muội đứng cùng một chổ với Tịch Nguyệt là khó có thể xảy ra.

-Thực Tập sinh là hai người này - Tịch Nguyệt thấy Tiểu Muội không có ý định trả lời , cho nên mới lên tiếng .

Trước mặt hai người là một nam một nữ. Đặc biệt chủ ý chính là nữ nhân đứng cạnh kia, ánh mắt từ lúc cô và Tịch Nguyệt bước đến vẫn dán chặt vào Lâm Tịch Nguyệt.

- Chào chị, em là Vân Hạo Nguyên, kế là Vân Hạo Nhi em gái của em.- nam thanh niên lên tiếng chào hỏi, sau đó giới thiệu về em gái của mình .

- Ừ, cả hai đã làm quen với bệnh viện chưa ?- Tịch Nguyệt gật đầu.

- À , Thật ra là ..- Hạo Nguyên đang định nói thật ra là có nhưng đã bị em gái chặn ngang .

- vẫn chưa , Chị dẫn tụi em đi tham quan Thế Gia nha- Vân Hạo nhi chen vô, vẫn say sưa nhìn ngắm Lâm Tịch Nguyệt

- Hạo Nhi. ..- Hạo Nguyên ngạc nhiên , xoay sang nhìn em gái .

Tiểu Muội quan sát chỉ âm thầm cười lạnh . Cô còn không rỏ ý tứ của Vân Hạo Nhi hay sao, tình tiết này là do cô tạo dựng sao lại không đoán ra. Vân Hạo Nhi vốn có tình cảm với nữ giới , chuyện cô ta thích Lâm Tịch Nguyệt không phãi mới ngày một ngày hai, việc Hạo Nhi chọn ngành bác sỉ càng đúng khoa của Tịch Nguyệt chính là mong muốn tiếp cận được nữ chính .

- Rất tiếc , Tk Lâm không dẫn hai người đi được rồi, vì cô ấy có cuộc hẹn với người nhà bệnh nhân - Tiểu Muội liền đi trước chặn ngang , không cho Tịch Nguyệt trả lời , vì cô biết chắc chị ta sẻ đồng ý, như đúng nguyên lai cô đã từng viết .

- Bệnh Nhân...- Tịch Nguyệt ngẫn người , xoay sang quan sát Tiểu Muội, chỉ là Tịch Nguyệt không biết bản thân có cuộc hẹn nào với bệnh nhân .

- Tk Lâm, cô làm sao thế, đừng có quên nhanh vậy chứ ..- Tiểu Muội nhìn Lâm Tịch Nguyệt tươi cười nói .Nhưng trong ánh mắt phãng phất vài tia u ám, nếu chị mà dám nói không có , để xem sau đó sẻ bị cô giải quyết như thế nào.

- À, đúng rồi, hai người đi cùng Trợ Lí của tôi tham quan Thế Gia trước, sau đó tôi sẻ phỗ biến công việc sau- Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhất là nhìn thấy ánh nhìn u ám đó của Tiểu Muội cho nên lập tức liền hiểu bản thân nên làm thế nào .

- Thật sao, chán vậy- Hạo Nhi ảo nảo bộ dạng không muốn , thế nhưng không thể nào đổi khác dáng ủ rũ quay lại nhìn Mộc Giao một cái thở dài..chỉ là trước đó ánh nhìn của Hạo Nhi lại như vô thức liếc sang Tiểu Muội một cái, chỉ là lướt qua không rỏ tư vị gì.

- chuyện ở đây giao lại cho Mộc Giao đi. Tk Lâm chúng ta mau đi thôi- dứt lời Tiểu Muội kéo cánh tay Lâm Tịch Nguyệt gấp rút lôi đi, nhưng thể nếu đề Vân Hạo Nhi nhìn Tịch Nguyệt thêm một chút nửa cô không nguyện ý, càng chán ghét .

- Hạo Nhi, sao em lại nói dối , chúng ta rỏ ràng đã đi một vòng Thế Gia rồi- sau khi nhìn bóng lưng của hai Tk trước đi khuất , Hạo Nguyên quay sang chất vấn em gái, anh không mong muốn nhìn thấy em gái mình nói dối.

- Hử, việc chúng ta đi với cùng đi với Tk Lâm vốn không giống nhau, anh không biết gì cả - Hạo Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Tịch Nguyệt bị cô gái nọ kéo đi, đã thế Chị ấy còn ngoan ngoãn không có tỏ thái độ là không vui khi bị nữ nhân kia lôi đi, trong kí ức của Hạo Nhi, Lâm Tịch Nguyệt sẻ không cho phép bất cứ ai động chạm gần gủi với chị ấy, ngay cả Quân Ngạo Triết nam nhân rỏ ràng đã khiến chị cảm mến cũng chưa từng được thân thiết với chị như vậy, càng nhìn Hạo Nhi lại đâm ra bực tức khó chịu, cho nên khi bị anh trai nói , càng khiến Hạo Nhi đỗ quạu .

- Chị có biết cố gái đi cùng Tk Lâm là ai không?- sau khi đáp trả Hạo Nguyên, Thì Hạo Nhi vội xoay sang hỏi Mộc Giao

- Hì, ý em nói là Tk Hầu.- Mộc Giao cười đáp

- Tk Hầu, là nữ nhân vừa mới đứng chung ca với Tk Lâm cứu sống viện trưởng Thế Gia mà báo chí dậy sóng gần đây hả?- Hạo Nguyên nghe Mộc Giao nói không kìm chế vội lên tiếng .

- đúng rồi, đáng ra hai người đó trước đây không phãi vậy đâu, - Mộc Giao cảm thán.

- Ý chị là ?- Hạo Nhi tò mò

- em không coi tin tức à, vào nửa năm trước người lén tráo hồ sơ hãm hại Tk Lâm chính là Tk Hầu, vốn dĩ Tk Hầu rất căm ghét Tk Lâm., chỉ là sau nữa năm đi làm lại thì mối quan hệ của hai người bổng dưng tốt đẹp hơn -Mộc Giao giải thích

- Nguyên lai là vậy.- Hạo Nhi nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một suy nghĩ kì lạ. Chính là sau đó lại tự cười chính mình có suy nghĩ vớ vẫn làm sao lại trùng hợp đến vậy.

---------

- Chúng ta đi gặp người nhà bệnh nhân trên sân thượng à?- Tịch Nguyệt thấy Tiểu Muội một hơi lôi mình lên đến đây không nhịn được lên tiếng nói

- Vậy Tk Lâm muốn dẫn thực tập sinh đi tham quan Thế Gia hả?- Tiểu Muội nghe Tịch Nguyệt đi đằng sau lên tiếng hỏi , bước chân cô dừng lại xoay qua nhìn Tịch Nguyệt hỏi.

- Nếu không có hẹn với người nhà bệnh nhân chắc là nên như vậy.- Tịch Nguyệt biết Tiểu Muội không thích cho nên mới tìm lí do nào đấy kéo Tịch Nguyệt rời khỏi, thế nhưng nhìn biểu lộ khó chịu ra mặt đó, lại làm Tịch Nguyệt muốn chọc một chút.

- Hử, vậy sao lúc nãy không đi đi.

- Do có người không vui, nên tôi không nỡ .

- Ai không vui, tôi bình thường nha.

- Vậy là tôi đoán sai rồi, tôi quay lại nhé.- Tịch Nguyệt cười nói

- Hử, chị thử đi đi, tôi tuyệt giao với chị .- Tiểu Muội thấy Tịch Nguyệt làm ra dáng vẻ định rời đi sốt ruột nói .

Bước chân Tịch Nguyệt dừng lại, xoay người đi đến đối diện với Tiểu Muội.

- Tôi không hiểu vì sao em lại không thích tôi đến gần Tập sinh Vân Hạo Nhi kia, nhưng tôi là phụ trách hai người họ, khó trách phãi qua lại, em hiểu không?- Tịch Nguyệt nói.

- Tôi biết, nhưng mà ..- Tiểu Muội rất khó nói rỏ cho chị ta hiểu được , ..chẳng lẻ lại nói là do cô biết Vân Hạo Nhi thích chị cho nên cô không muốn để chị đến gần . Huống chi bây giờ khác trước nữ chính là có tình cảm với nữ nhân, khó tránh khỏi sẻ bị Vân Hạo Nhi kia làm cho xoay chuyển .

- Đồ Ngốc, em sợ tôi thích cô bé kia à. - Tịch Nguyệt thấy Tiểu Muội không có trả lời , mà chỉ nhìn chằm chằm mình như thể chỉ cần em ấy chớp mắt một cái thì Tịch Nguyệt sẻ biến mất vậy.

- Vậy chị sẻ thích? - Tiểu Muội vội hỏi.

- Tôi không thích nữ nhân.- Tịch Nguyệt thãn nhiên đáp

- Nhưng chị đã nói thích tôi. Dù tôi cũng là nữ nhân đấy thôi - Tiểu Muội nói

- Tk Hầu không có một chút lòng tin nào với tôi sao?- Tịch Nguyệt nhíu mày nói

- Không phãi. - Cô vội phãn bác như sợ nếu trả lời chậm sẻ rất nghiêm trọng .

- Vậy là được rồi. Nếu tôi đã nói thích Tk Hầu thì sẻ làm được- Tịch Nguyệt mĩm cười nụ cười hiếm hoi trên gương mặt Tịch Nguyệt, nhưng từ khi nhận thức Tiểu Muội thì vì em ấy liền cười rất nhiều

- Tôi cũng rất thích chị, - Tiểu Muội thấy Lâm Tịch Nguyệt vì cô trao ra nụ cười dịu dàng , không kiềm lòng được tiến đến vòng tay ôm eo của chị , vùi cả gương mặt vào người Tịch Nguyệt nhẹ nói...

Lâm Tịch Nguyệt không có đáp lại Tiểu Muội chỉ nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve sau lưng cô...

.


Mấy ngày sau đấy chị được Ngạo Triết giao rất nhiều việc để chuận bị cho đợt từ thiện sắp đến thành ra cô với Lâm Tịch Nguyệt không có thường xuyên gặp nhau, mà cô thì từ khi có nhóm thực tập sinh liền trở nên rảnh rỗi, bởi vì tất cả công việc điều có người làm thay mà cô chỉ có mặt những lúc có hội chuẫn hay nhưng ca phẫu thuật khó khăn cần có cô .

Ba người thực tập sinh sau hơn 2 ngày được cô phụ trách thì đại khái cũng hiểu rỏ " Giáo sư" của bọn họ có bộ mặt ra sao. Thiên hạ đồn đại nữ bác sỉ thiên tài gì chứ , căn bản chỉ là một kẻ lười biếng, thích sai bảo, thời gian rảnh rỗi chỉ thích ăn uống , thưởng thức trà, sau chán chê liền mở máy tính chơi game. Đáng sợ hơn chính là miệng lưỡi giáo sư phụ trách của bọn họ rất là sắc nhọn chẳng những đối mặt không dành được chút ưu thế còn bị chỉnh cho say sẩm, làm sai liền bị phân đi trực nhà xác , hoặc hợp tác với tổ pháp y hỗ trợ họ phẫu thuật tử thi, ba người vốn là những cậu ấm cô chiêu làm sao mà chịu nổi quang cảnh rụng rợn kinh dị đến vậy, cho nên càng thêm cẩn trọng làm việc tuyệt đối không muốn phạm sai sót chọc giận vị Trưởng Khoa hung thần kia . Cuối cùng bọn trẻ nhỏ mới ra trường non nớt nhanh chóng được Tiểu Muội huấn luyện trở nên hết sức chuyên nghiệp , so với đám bạn vào cùng đợt lại càng thêm giỏi .

Hầu Tiểu Muội vì có được nhóm thực tập ngoan ngoãn nghe lời làm được việc, lại thêm bà chị hai là Viện Phó tuy nghiêm khắc nhưng rất yêu thương , chị ba hiền lành cưng chiều, mấy lần cô đến phòng bệnh của Tâm Bình điều nghe chị than vãn muốn đổi bác sỉ điều trị, cô cũng không thích Bạch Nại nhưng biết làm sao được , rỏ ràng nhờ cô ta mà tình trạng sức khỏe của Tâm Bình đã trở nên tốt hơn . Chỉ có điều vì cái gì Bạch Nại kia mặt dày vậy chứ cứ thích cọ cơm, mỗi lần cô định làm gì đó ngon cho Tịch Nguyệt và hai chị là lại có cô ta xuất hiện. Còn chẳng quản mỗi lần như vậy gương mặt của ba đại nhân vật bị hớt miếng ăn trên tay đã đen như đáy nồi, đặc biệt là Lâm Tịch Nguyệt vốn dĩ tâm tính trầm lạnh cũng chịu không được nổi giận gần như Bạch Nại còn đụng vô thức ăn cô nấu quyết ăn thua đủ .

Đang lười biếng nằm dài trên ghế sofa xem tài liệu , thỉnh thoảng uống vài ngụm trà cam thảo do cô tự pha, nhàn hạ như vậy thì còn gì bằng .

Nhưng không được bao lâu bên ngoài phòng của cô liền vang lên tiếng gỏ cửa.

- Ai vậy?- Tiểu Muội không vui lên tiếng.

- Tk Hầu là em, Hữu Vi đây, em vào được không ?- Bên Ngoài Hữu Vi thấp giọng đáp.

- Vào đi- Cô trả lời, sau đó gấp Tài liệu đề qua một bên .Lúc này Hữu Vi mới đẫy cửa bước vô .

- Có chuyện gì ?- Đợi Hữu Vi yên vị trên ghế đối diện cô mới hỏi

- Có một vài bệnh án , tôi chưa rỏ lắm muốn được chị giải đáp - Hữu Vi đem tư liệu đặt trước mắt Tiểu Muội , được cô nhận lấy châm chú xem xét.

Hữu Vi quan sát Tiểu Muội đang tập trung coi qua , cả gương mặt cẩn thận nghiêm túc, Hữu Vi nhìn càng lâu liền thấy yêu thích không thôi, chỉ là lúc Tiểu Muội ngẫng đầu lên , Hữu Vi liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt .

- Thật ra trong trường hợp hạ đường huyết nặng gây ra tình trạng hôn mê sâu cần phãi tiêm ngay một liều glucagon loại hormone giúp tăng đường huyết nhanh , vị trí tiêm chính xác là một trong hai bên hông bụng dưới hoặc mép bắp đùi ..- Tiểu Muội cẩn thận giải đáp toàn bộ nhưng nghi vẫn của Hữu Vi .

- Nhưng nếu lúc đó bệnh nhân không đến kịp bệnh viện hoặc không có sẳn glucagon vì vốn dĩ glucagon phãi do Y bác sỉ có chuyên môn mới được phép thực hiện , vậy nên làm gì để duy trì tình trạng nguy hiểm đến mức thấp nhất?- Hữu Vi đặt câu hỏi

- Dễ Thôi, dân gian hay truyền miệng khi hạ đường huyết nên uống trà đường nóng , hoặc để đạt hiểu quả nhanh tốt nhất nên ăn socola, tuy nhiên vẫn có trường hợp bệnh nhân dị ứng tác dụng không cao, cần mang đến bệnh viện sớm nhất .- Tiểu Muội kiên nhẫn giãi đáp thắc mắc .

- Tôi biết rồi.Cảm ơn chị..- Hữu Vi tươi cười.

- Nhiệm vụ của tôi là truyền dạy những gì tôi biết thôi, không cần khách sáo - Tiểu Muội cầm tách trà Cam Thảo lên hớp một ngụm nói

- Chị thích uống trà nhỉ- Hữu Vi nhìn Tiểu Muội .

- Uống trà có gì không tốt, giúp cải thiện tình trạng căng thẳng , lại tốt cho sức khỏe, tôi thường dùng trước khi bắt đầu ca phẫu thuật . - Cô thản nhiên trả lời.

- Trùng hợp Tk Lâm cũng thích uống trà trước mỗi ca phẫu thuật . - Hữu Vi quan sát Tiểu Muội cẩn thận nói. Quả nhiên Ngay khi Hữu Vi nói xong cánh tay đang hạ tách trà chựng lại nhưng rất nhanh khôi phục.

- Thật à, Tôi cũng không qua để ý, chẳng qua làm sao mà cô biết TK Lâm thích dùng trà - Cô ngẫng đầu nhìn về phía Hữu Vi cười nói.

- Chị nói gì vậy. Tôi lại thấy chị pha trà cho TK Lâm, hai người nhìn qua rất thân thiết - Hữu Vi làm ra vẻ ngạc nhiên che miệng cười .

-Có sao? - Tiểu Muội đứng hình mất vạ giây mới đáp lại. Chỉ là rất ngạc nhiên làm sao mà cô ta biết được . Cô nhớ chỉ có một lần duy nhất bản thân từng mời Tịch Nguyệt một Tách Trà Hoa Cúc, lúc ấy Hữu Vi còn chưa có mặt ở Thế Gia.

- Chị căng thẳng quá , tôi chỉ nói vui thôi, do trước nghe mấy người trong Thế Gia nói chị từng rất ghét Tk Lâm, cho nên mới cảm thấy lạ vì không giống những gì mà tôi nhìn nhận.- Hữu Vi gấp tài liệu lại.

- Chúng tôi trước đây quả thật có mâu thuẫn, nhưng không phãi là thù truyền kiếp tại sao lại không thể thay đổi- Chỉ vài phút thất thần nhưng về sau mau chóng bị cô che giấu rất tốt. Hử, chì là một nhân vật do cô tạo ra cũng muốn làm khó cô sao...

- Ra thế, là tôi suy nghĩ nhiều rồi. Tôi còn công việc , xin phép đi trước - Hữu Vi thấy không thể dò xét gì thêm cho nên lên tiếng kết thúc. Tiểu Muội không có ý định giữ người cho nên cũng gật đầu nhanh chóng .

Chẳng qua lúc Hữu Vi Xoay lưng không biết đang nghĩ gì liền quay lại nhìn cô lần nửa rồi mới dứt khoát mở cửa bước ra.

Tiểu Muội không nhìn Hữu Vi nhưng nội tâm cô run nhẹ . Vì sao cô có cảm giác nhân vật Hữu Vi này rất khác . Chẳng lẻ việc cô đến với Nữ Chính khiến mọi thứ xảy ra biến đỗi. Vốn phãi là Hữu Vi xong thức tập cũng không gây sóng gió gì , tâm tình cô nàng rất lạnh nhạt, khá kêu ngạo nên thật sự về sau dù có thích đối phương cũng không chịu nói ra .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro