chap ⁹


Minh Hiếu: Hay để tao viết đơn đăng ký yêu mày cho!

Cả hai bàn bật cười rộn rã, tiếng cười lan khắp góc căn tin. Một số học sinh ngồi gần cũng ngoái lại nhìn với ánh mắt vừa ghen tị vừa thích thú.

Bảo Khang (ngả đầu lên vai Hiếu): Mày viết đi, nhưng nhớ ký tên vô đó rõ ràng nghe chưa. Tao không nhận đơn mà thiếu dấu mộc tình yêu đâu!

Minh Hiếu (vờ nghiêm trọng): Ờ, tao sẽ xin dấu đỏ từ ban giám hiệu, mày chịu không?

Bảo Khang: Miễn là dấu trái tim của mày là được rồi

Cả đám bạn cùng lớp 12A2 ngồi xung quanh cũng phá lên cười

Khang nhìn vậy cũng buông Minh Hiếu ra

Bảo Khang: Không giỡn với mày nữa

Nói rồi Khang quay lại ăn phần thúc ăn còn đang dang dỡ của mình

trong đó có Phong Hào đang tranh thủ ăn nhanh hộp cơm tự mang, nhưng mắt vẫn lơ đãng nhìn về phía Thái Sơn đang xếp hàng mua nước ở quầy.

Phúc Hậu (chọc quê): Ê Hào, nhìn thằng Sơn đến mức rớt luôn miếng trứng kìa.

Phong Hào (giật mình): Mày xàm!

Kim Long (ngồi kế bên Hoàng Hùng): Coi bộ lớp A2 mình chuẩn bị có nhiều cặp đôi yêu đương rồi đây

Hoàng Hùng (liếc nhẹ Kim Long): Còn mày? Anh Quân bên lớp A1 hôm nay không qua tìm mày hả?

Kim Long (đỏ mặt): Nó nói bận trực phòng thiết bị... với lại, nó nhắn là chiều qua rước tao rồi .

Hoàng Hùng (cười nham hiểm): Gớm quá à, còn hẹn hò ngoài giờ học nữa.

Kim Long: Kệ bố mày

---

Đức Duy vừa bưng khay đồ ăn đến chỗ Quang Anh đang ngồi một mình thì thấy ánh mắt người kia lơ đễnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đức Duy (đặt khay xuống): Mày suy tư gì thế?

Quang Anh: Tao đang nghĩ... nếu mai thi mà mày vẫn kè kè bên tao, chắc tao không tập trung nổi.

Đức Duy (cười khẽ): Thì mày khỏi thi luôn, tao nuôi mày.

Quang Anh: Mày nuôi được tao chắc?

Đức Duy: Không thử sao biết?

Quang Anh bật cười, một nụ cười hiếm hoi – nhẹ tênh, thoải mái. Dù gì thì ở bên Duy, cậu cũng thấy dễ chịu hơn những tháng ngày một mình im lặng.

---

Hải Đăng vừa ăn vừa nhìn quanh, miệng vẫn nhồm nhoàm bánh mì.

Hải Đăng: Ê Hoàng Hùng, lát về lớp tụi mình học nhóm môn toán hông?

Hoàng Hùng (ngồi chung với nhóm bạn của mình nói chuyện nhưng vẫn quay đầu sang): Quang trọng là mày có học đàng hoàng hông mới là vấn đề á.

Hải Đăng (nháy mắt): Mayf muốn là được

Phong Hào: Không biết được mấy ngày yên bình như vậy he

Thái Sơn (chen vào): Ủa? Rồi nhóm ai vậy? Tao tưởng học nhóm với Quang Hùng mà?

Quang Hùng (từ đâu đi lại): Học nhóm đông thì chia ra học đôi đi. Dương đâu rồi?

Đăng Dương (vừa cầm ly trà sữa đi tới): Ai gọi tên tao là tao có mặt!

Cả nhóm phá lên cười, không khí trong căn tin náo nhiệt hẳn lên như chưa từng có ngày nào căng thẳng.

---

Tay cậu cầm cuốn sổ bài tập, nhưng mắt thì chỉ nhìn vào những con kiến đang bò quanh gốc cây. Một bóng áo khoác từ phía sau tiến lại gần – Tuấn Tài.

Tuấn Tài (ngồi xuống): Hôm qua tao nói rõ lòng mình rồi... Hôm nay tao tới để nói là: tao vẫn giữ lời.

Thành An (khẽ thở ra): Mày lì thật.

Tuấn Tài (cười): Ờ. Với mày thì tao lì nhất trường.

Thành An: Còn nếu tao vẫn chưa chắc chắn thì sao?

Tuấn Tài: Tao không bắt mày chắc chắn. Tao chỉ muốn bên cạnh mày cho đến khi mày sẵn sàng.

Thành An khẽ cúi đầu, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Cậu biết, dù có né tránh bao nhiêu thì trái tim vẫn bị kéo lại bởi ánh mắt chân thành kia.

Thành An (thì thầm): Tới lúc tao sẵn sàng, mày đừng biến mất.

Tuấn Tài (mỉm cười): Tao không đi đâu cả.

---

Ý là chap này hơi xàm một, mọi người thông cảm nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro