Chương 3: Sau tổn thương là bình yên

Nhưng tình yêu nào cũng phải đối diện thử thách và thử thách của họ đến từ người phụ nữ quyền lực nhất trong gia đình Bảo Quân "mẹ anh."

Bà là người cổ hủ, trọng danh giá, luôn muốn con trai lấy người "môn đăng hộ đối". Khi biết Quân yêu một cô gái nghèo vì phải làm phục vụ, bà lạnh lùng tìm đến Minh Châu nói:

"Con trai tôi không thể cưới loại con gái như cô."

Dù Quân phản đối, bà vẫn cương quyết chia rẽ.

Trong nỗi ám ảnh mất con trai, bà thuê người chuốc thuốc Minh Châu, định ép cô vào đường cùng để Quân chán nản mà bỏ.

Oan nghiệt thay, người bà thuê chính là Chí Thiện bạn thanh mai trúc mã của Châu.

Gia đình Thiện đang gặp biến cố, nợ nần chồng chất. Anh miễn cưỡng nhận việc vì số tiền quá lớn.

Đêm hôm ấy, khi Thiện nhìn Châu đang lom khom gấp sách vở trong phòng trọ, bàn tay cầm lọ thuốc run lên bần bật.

"Chỉ cần bỏ cái này... và mọi chuyện sẽ xong..."
"Nhưng... đây là Minh Châu..."

Sau khi Minh Châu ngất đi, Chí Thiện ngồi đó nhìn cô rất lâu.

Anh không làm được. Anh yêu cô quá nhiều để làm tổn thương cô.

Thiện run rẩy bấm số điện thoại.

"Linh! Châu đang gặp nguy hiểm! Đến ngay phòng trọ đi!"

Linh lao đến như bão.
Quân cũng nhận được tin.

Cả hai người cùng lúc chạy đến cứu Minh Châu khỏi kế hoạch độc ác.

Bị chính mẹ của Quân hãm hại, Minh Châu suy sụp.
Cô nhìn Quân với đôi mắt đầy đau lòng:

"Anh và em... không thể đâu... Em mệt rồi."

"Không! Anh sẽ bảo vệ em!" Quân nắm chặt tay cô.

Nhưng Châu đã kiệt sức.
Cô lặng lẽ buông tay.

Bảo Quân quỳ trước mẹ:

"Con xin mẹ cho con và cô ấy một cơ hội!"

Nhưng bà lạnh lùng quay đi.

Giữa những dòng nước mắt không còn kìm nén được nữa, Minh Châu hiểu rằng cô phải tự cứu lấy mình trước khi quá muộn. Mọi tổn thương, mọi hụt hẫng và giông bão thời gian qua như muốn nuốt chửng trái tim nhỏ bé ấy. Chính lúc tưởng chừng gục ngã, tin báo đậu học bổng du học toàn phần đến với cô như một lối thoát một cánh cửa mới mở ra giữa đêm tối.

Châu nhìn tờ giấy thông báo run lên trong tay, đôi mắt ươn ướt nhưng ánh lên tia hy vọng mong manh. Cô thì thầm:

"Có lẽ... đã đến lúc phải rời đi."

Thế là ở tuổi 20, ngay khi vừa bước qua những tháng ngày đau đớn nhất, Minh Châu đặt chân lên chuyến bay đưa mình sang một đất nước nằm cách quê hương nửa vòng trái đất. Một bầu trời mới mở ra, xa lạ từ ngôn ngữ, con người cho đến cả nhịp thở của thành phố.

Vậy mà lạ lùng thay... cô không còn thấy sợ.

Không giống cái cảm giác hoang mang đến nghẹt thở khi rời quê lên Sài Gòn năm nào, lần này trái tim Châu lại bình tĩnh đến lạ. Có lẽ bởi vì cô đã trải qua quá nhiều giông tố:
Những tháng ngày ở Sài Gòn như một vòng xoáy cuốn Minh Châu vào guồng quay không lối thoát. Những đêm rã rời giữa thành phố phồn hoa, khi ánh đèn đường hắt xuống mái tóc rối bời của cô, Châu chỉ biết ôm chặt chiếc ba lô cũ, lê bước về phòng trọ sau ca làm dài đến tê người. Giữa những tiếng còi xe giục giã, giữa dòng người hối hả chẳng ai nhìn ai, cô nhiều khi thấy mình nhỏ bé đến mức chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn đi.

Những tháng ngày chật vật vừa học vừa làm trở thành thói quen đến mỏi mệt. Ban ngày cô vùi đầu vào sách vở, tối đến lại lao vào công việc ở quán cà phê, đôi khi quên cả ăn uống. Mỗi đồng lương ít ỏi đều được gửi về quê, dành dụm đến mức bản thân chỉ dám mua những thứ rẻ nhất, tiết kiệm từng nghìn lẻ. Có lúc mệt quá, cô gục xuống bàn học mà nước mắt tự rơi lúc nào không biết.

Nhưng có lẽ thứ ám ảnh Châu nhất không phải là sự nghèo túng hay áp lực học hành, mà là những yêu thương dang dở. Tình cảm dành cho Bảo Quân chàng trai đã khiến trái tim cô biết rung động lần đầu lại trở thành vết thương sâu nhất khi bị phản đối, khi bị lừa vào cạm bẫy mà cô không hề hay biết. Tất cả đã nhào nặn một Minh Châu trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, dạn dày hơn.

Khi bước xuống sân bay nơi đất khách, làn gió lạ mát lạnh phả vào mặt, Châu đứng đó một mình giữa dòng người tấp nập – mà cảm giác không còn là sợ hãi, mà là nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cô cũng thoát khỏi những khúc quanh đau đớn nhất của cuộc đời.

Cô siết chặt quai ba lô, khẽ mỉm cười.

"Từ hôm nay... mình bắt đầu lại. Một lần nữa. Nhưng là vì chính mình."

Ở Mỹ, Minh Châu học tập xuất sắc.
Cô quyết định ở lại khi tốt nghiệp vì không dám quay về đối diện với quá khứ.

Trong khi đó, Quân thay đổi hoàn toàn: bỏ ăn chơi, chăm chỉ học hành, gánh vác công việc gia đình.

Mẹ anh dù thương con nhưng cố chấp đến cùng... cho đến một ngày bà nhận ra sự trống rỗng trong mắt con trai mình.

Con trai bà đang sống như một cái xác không hồn.

Bà bật khóc.
Bà hiểu mình đã sai.

Ở nơi đất nước xa xôi

Trở thành giám đốc chi nhánh của tập đoàn tại Mỹ, Minh Châu về Việt Nam để ký kết hợp đồng với đối tác.

Trên sảnh công ty, cô bất ngờ khựng lại khi người đại diện bước vào.

Bảo Quân.

Anh nhìn cô, đôi mắt bình tĩnh nhưng sâu và chín chắn hơn xưa.

"Xin chào, giám đốc Minh Châu."
Giọng anh trầm, nhẹ nhưng mang theo rung động khó giấu.

Châu đáp bằng giọng lạnh như băng:

"Chào anh, giám đốc Bảo Quân."

Cô giả vờ như chưa từng quen biết anh. Tim cô đau, nhưng vẫn bình thản như một tảng băng.

Sau buổi họp, Quân nắm tay cô lại:

"Minh Châu... anh nhớ em. Bảy năm rồi."

"Anh đừng như vậy. Chúng ta đã qua lâu rồi."
Cô nhẹ nhàng rút tay về.

Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh liên tục tìm cách gặp cô, nhắn tin, gọi điện.

Cô né tránh vì trong lòng vẫn chưa thể tha thứ cho vết thương năm ấy.

Một buổi chiều, Minh Châu nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

"Cô Minh Châu phải không? Tôi... là mẹ của Bảo Quân. Cô có thể đến gặp tôi một chút không?"

Dù bất ngờ, Châu vẫn đến.

Bà nhìn cô, đôi mắt từng kiêu hãnh giờ chứa đầy hối hận.

"Cô bé... tôi xin lỗi. Tôi đã sai quá nhiều... Tôi chỉ muốn con trai mình hạnh phúc và nó chỉ hạnh phúc khi có con."

Minh Châu đứng lặng.
Khóe mắt cay xè.

"Tôi không mong cô tha thứ ngay," bà nói, "nhưng xin cô... hãy cho nó một cơ hội."

Tối hôm đó, khi Quân đứng trước nhà Châu, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, anh nói:

"Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ chờ. Dù bao lâu cũng được."

Minh Châu nhìn anh thật lâu người con trai đã từng khiến cô tổn thương nhưng cũng là người duy nhất khiến trái tim cô rung động sâu sắc đến thế.

Cô bước đến, ôm lấy anh.

"Em mệt rồi... Anh đừng để em phải chạy nữa."

Quân siết lấy cô, giọng run:

"Anh sẽ không bao giờ buông em nữa."

Sau tất cả giông bão, cuối cùng họ lại tìm thấy nhau
ở một phiên bản trưởng thành, điềm đạm, biết trân trọng. 

Bởi vì sau tổn thương... cuối cùng là bình yên. 

  HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tuoi20