Chương 16: Tôi xin cậu

Vào lúc này, ngay cả khi thượng đế có giáng xuống và ban cho Tiêu Chiến một cuộc sống yên bình nhất từ trước đến nay, thì anh vẫn không thể tin, vẫn không thể vui mừng được nữa.

Sau một thời gian dài trải qua biết bao khó khăn và phức tạp, Tiêu Chiến đã nghĩ rằng cuối cùng anh cũng có thể tận hưởng thời gian nghỉ ngơi, có thể thực sự thở một cách bình thường và thoải mái. Vì ôi thôi trong những ngày tháng qua - không ngoa chút nào - anh chỉ có thể thở dài hoặc thở gấp gáp vì mệt nhọc vài lần nhưng thở dài buồn bã vẫn luôn chiếm phần hơn.

Đôi khi Tiêu Chiến tự hỏi cuộc sống của anh đã thảm hại đến mức nào để anh thậm chí có thể so sánh những tiếng thở dài với tiếng thở gấp gáp!? Nhưng tại sao anh vẫn ở đây, chỉ để đau khổ?

Xem xét tất cả những sự kiện kỳ ​​lạ mà Tiêu Chiến gặp phải, nếu anh thực sự muốn khuyến khích bản thân chịu đựng thì anh hoàn toàn không thể nhưng còn có lựa chọn thứ hai? Tiêu Chiến đã bao giờ nghe nói về sự tồn tại của cái được gọi là lựa chọn thứ hai chưa? Mọi thứ đối với anh luôn được ở trạng thái làm hoặc không có gì cả, đối với Tiêu Chiến nó luôn là một sự ép buộc.

Đứng bên kia hành lang trong một phút trôi qua chậm rãi, Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể nhận ra ba của Nhất Bác và anh trai của cậu đang đứng bên cạnh con trai anh và tên Vương Nhất Bác chướng mắt, ông Vương dường như còn đang nói gì đó.

Sẽ là một lời nói dối nếu Tiêu Chiến nói rằng anh không ngạc nhiên nhưng có một thứ còn nặng hơn sức nặng của sự ngạc nhiên, điều đã khiến anh chịu đựng là nỗi sợ hãi đang dâng trào. Anh không biết ba người họ đang làm gì và thậm chí hơn thế nữa là vì sao Tỏa Nhi lại đang ở cùng với họ. Tiêu Chiến lúc này hoàn toàn không nhận thức được bất cứ điều gì nữa, giống như một thiếu niên vô lý với một khoảng trống về logic - anh chỉ đơn giản là sợ hãi, ngu ngốc đến mức anh không thể làm gì khác ngoài sợ hãi.

Cậu có thể bị thay thế dễ dàng đấy Tiêu Chiến.

Cậu thực sự nghĩ Tỏa Nhi sẽ chọn cậu thay vì người kia?

Đứa bé sẽ ghét anh, ghét anh vì đã khiến nó rời xa ba của mình.

Cuối cùng, tất cả là lỗi của anh.

Tất cả đều là tại cậu.

Chỉ khi anh không phải là người nuôi dạy Tỏa Nhi.

Thì đứa bé đã có thể hạnh phúc hơn, nếu không có anh.

Đứa trẻ sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Với một kẻ yếu đuối như anh, Tỏa Nhi sẽ chỉ buồn, cậu bé sẽ chỉ chán ghét, ghê tởm anh.

Đầu của Tiêu Chiến rất đau, cảm giác như muốn vỡ tung ra.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ông Vương rõ ràng rất ngạc nhiên nhưng mặc dù đối phương có vẻ như giả vờ không quen biết gì, ông vẫn không hề có chút cảm thấy khó chịu. Tiêu Chiến có tất cả các quyền để không liên quan gì đến ông. Bản thân ông là một phần trong gia đình của Vương Nhất Bác, người đã khiến cho người kia đau đớn và rơi vào bế tắc, ông thực sự không thể mong đợi một lời chào chân thành, phải không?

Vương Hải Khoan lo lắng liếc nhìn ba mình, lo lắng mọi thứ có thể trở nên khó xử, anh ngay lập tức đề nghị, "Ba, chúng ta nên về thôi"

Ông Vương thở dài, "Nói với nó lái xe về nhà chính nếu không có lịch trình sớm vào ngày mai", Hải Khoan chậm rãi gật đầu nghĩ rằng anh có thể nhắn tin cho Nhất Bác về việc này sau đó, anh liền cất bước đi theo ngay sau ba anh.

Vương Nhất Bác thậm chí còn không nhận ra rằng anh trai và ba của mình đã rời đi cho đến khi cả hai biến mất trong góc hành lang. Cậu cảm thấy lo lắng vô cớ vì thiếu đi chỗ dựa, cậu chỉ có thể hy vọng Tiêu Chiến đừng nổi điên.

Nghĩ rằng đứa trẻ sẽ muốn chạy đến chỗ ba mình, Vương Nhất Bác từ từ nới lỏng vòng tay của mình nhưng Tỏa Nhi lại cứng đầu nắm chặt tay cậu hơn nữa, lùi lại một bước và nắm chặt lấy gấu áo khoác của Nhất Bác, rõ ràng là bé đang phòng thủ.

Nhìn cảnh tượng vô cùng quen thuộc đang diễn ra, Tiêu Chiến cảm thấy mất mát vô cùng, cùng với nỗi sợ hãi mà anh từng cảm thấy khi cậu bé lần đầu tiên từ chối anh, anh lại cảm nhận được điều đó.

Cực kỳ chán nản, cuối cùng anh cũng nhìn lên Vương Nhất Bác, người kia đang chăm chú nhìn lại anh.

Mặc cho đôi mắt màu nâu mật ong mềm mại rõ ràng đang hét lên xin lỗi, Tiêu Chiến không thể nhìn thấy gì ngoài sự thương hại ở chúng - kiểu mà bạn sẽ chế giễu những con chó bẩn thỉu trên đường phố, kiểu khiến bạn đau đầu nhưng không thể ngồi xuống và cưng nựng, nó khiến dạ dày của Tiêu Chiến đau đớn quặn lên, đến nỗi anh cảm thấy gần như buồn nôn.

"Tại sao cậu không rời đi?" Anh cáu kỉnh vì phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, anh không thể không cảm thấy khó thở.

Vương Nhất Bác, người bị sốc vì trí thông minh của mình, cậu cảm thấy mặt đất bên dưới đang ra sức kéo mình xuống. Cậu không chắc là Tiêu Chiến vừa ném cho anh một câu hỏi hay vừa mới trả lời cho tất cả, mỗi ngày khi Vương Nhất Bác tự hỏi mình "Tiếp theo là gì?" Đây có phải là câu trả lời mà cậu nên nghĩ ra không? Là nó?

"Em .." Vương Nhất Bác mở miệng trả nhưng những từ sau đó lại không bao giờ phát ra, như thể ai đó vừa đột ngột cướp đi lời của cậu, cậu cảm thấy vô cùng trống trải.

Tỏa Tỏa siết chặt gấu áo của cậu, cậu bé sợ hãi, sợ rằng papa của mình sẽ lại nổi điên lên, rằng bé sẽ lại bị la mắng. Tỏa Nhi cũng không muốn caca bị la, thậm chí nhiều hơn - cậu nhóc không muốn caca rời đi. Bé chỉ muốn papa nói rằng không sao cả, rằng bé không có lỗi, rằng mọi thứ đều ổn nhưng tại sao ba lại vô cùng im lặng, tại sao ba lại có vẻ rất buồn?

Có phải papa lại sốt nữa không?

Như bị buộc phải im lặng, đứa trẻ chỉ biết thắc mắc không nói được lời nào, bé chỉ biết thút thít.

Chỉ khi ai đó có thể nói với đứa bé rằng ba của cậu không hề ấm, mà thay vào đó là anh đang lạnh, lạnh đến mức Tiêu Chiến thậm chí không thể nghĩ được, haha! Thực ra, anh chỉ không thể nghĩ gì cả.

Một bàn tay trắng nõn từ từ kéo vạt áo khoác của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến giữ cho mình thật bình tĩnh trước khi bước lại gần một bước, đối phương kinh ngạc đến mức suýt chút nữa há hốc mồm, nhìn thẳng vào mắt anh, cậu nghe thấy tiếng gọi kia, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, "Nhất Bác"

THỊCH ~

Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, Tiêu Chiến đã gọi tên cậu lần đầu tiên sau gần tám năm, lần đầu tiên anh gọi cậu, gọi cậu là Nhất Bác.

"Đừng đem Tỏa Nhi rời khỏi tôi" Anh ngừng lại. Tai của Vương Nhất Bác ngay lập tức vang lên, nếu cả hai không đến gần đủ để họ cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ khuôn mặt của nhau, thì vài từ tiếp theo nhỏ như được chôn giấu và sẽ không bao giờ được nghe thấy, "Đứa bé là người thân duy nhất mà tôi có" nhưng không may là cậu đã nghe thấy nó, cậu nghe vô cùng rõ ràng.

Một giọt nước mắt đơn độc từ từ rơi khỏi mắt của đối phương.

Vương Nhất Bác không thể thở được, nhìn những quả cầu trong suốt như pha lê đó, những giọt nước mắt đáng chết đó, cậu gần như không thở được.

"Tôi cầu xin" Tiêu Chiến ngoảnh mặt đi với một tiếng thịch nhẹ, người đàn ông thấp bé hơn mềm nhũn ngã đầu vào ngực người kia, cơn đau đớn của sự hoang mang phát ra cùng với tiếng "cậu" nghẹn ngào.

Tôi cầu xin cậu.

Như một cái cây cao vững chãi, Vương Nhất Bác đứng che chắn cho hai người, một Tỏa Nhi nhỏ bé không chịu buông tay và Tiêu Chiến không muốn gì khác ngoài việc cậu rời đi. Nếu mọi thứ diễn ra theo chiều ngược lại, liệu nó có đau ít hơn một chút, có cảm thấy tốt hơn một chút không?

Trong một sự kiện cách đây hai năm, Vương Nhất Bác đã được hỏi một câu rất ngớ ngẩn, nó nực cười đến mức cậu cảm thấy như mình đang bị chế giễu.

"Đã bao giờ cảm thấy một thứ gì đó giống như cái chết, đến mức gần như không quan tâm đến kết cục của chính nó?"

"Vô vị" cậu đã chế giễu nó nhưng có lẽ rốt cuộc nó không hề vô vị, có lẽ câu hỏi thực sự có ý nghĩa, đối với Vương Nhất Bác lúc này nó có ý nghĩa rất nhiều.

Nó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cậu, ảnh hưởng đến cậu đến nỗi bất chấp thời gian trôi qua, Nhất Bác đã mang theo câu hỏi suốt chặng đường dài, đến mức cuối cùng cậu không thể không tranh luận, "Liệu cái kết thực sự có thể đau đớn hơn không , đau đớn hơn thế này?"

Vai run rẩy Tiêu Chiến nức nở, với những âm thanh nhỏ nhẹ thoát ra khỏi miệng, anh không ngừng nức nở.

Anh biết rằng Tỏa Tỏa đang nhìn anh, rằng anh không nên khóc như thế này, rằng Nhất Bác không phải là người mà anh có thể tựa đầu vào nhưng anh mệt mỏi, anh không biết mình đã làm gì sai. Tiêu Chiến không hiểu tại sao anh lại yếu đuối như vậy, tại sao anh lại thảm hại như vậy nhưng anh đã không mạnh mẽ trong suốt thời gian qua? Chẳng phải anh đã quá mạnh mẽ rồi sao?

"Ca" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu run run, "Em không đem Tỏa Nhi đi, em sẽ không làm vậy" với bàn tay còn lại, cậu từ từ vươn ra để kéo Tiêu Chiến có lẽ chỉ để ôm anh chặt hơn, cậu dùng bàn tay lạnh ngắt ấy để kéo người kia vào.

Đối phương bất ngờ không phản kháng, có lẽ bởi vì anh không thể cảm nhận được sự đụng chạm của người kia, chỉ là không cảm nhận được cái ôm nhẹ nhàng, anh cứ mặc kệ nước mắt chảy dài không ngừng mà tiếp tục khóc.

Tiêu Chiến là một người luôn cảm thấy không an toàn, anh là một người cần rất nhiều sự đảm bảo, một lần bỏ lỡ và anh sẽ ngay lập tức bắt đầu nghĩ đến một câu chuyện hoàn toàn khác. Tiêu Chiến là người thích tự trách mình, thích nghĩ rằng anh không đủ tốt, anh là một người không ngừng chà đạp lòng tự trọng của chính mình mà không hề mảy may nhận ra. Nhưng đáng buồn hơn là thực tế tất cả những điều này không được nói, hoặc làm từ sự khiêm tốn mà được thực hiện trên bờ vực của sự lo lắng của chính anh. Và Vương Nhất Bác biết rất rõ điều đó, mặc dù cậu bị chặn bởi một hình ảnh anh đầy mạnh mẽ, cậu khá tinh ý với Tiêu Chiến và biết rằng anh luôn như vậy.

Tỏa Nhi hiếm khi nhìn thấy papa của mình như thế này, để thấy anh khóc thậm chí chỉ để thấy anh than thở về mọi thứ là điều rất hiếm.

Đứa trẻ cảm thấy như thể mình đã làm tổn thương papa của mình một lần nữa, bé nên cẩn thận với điện thoại, với caca, biết rằng papa sẽ không thích điều đó, bé không nên nổi loạn.

Mím môi, cậu nhóc cuối cùng cũng buông tay Vương Nhất Bác ra, cậu lập tức quay lại nhìn bé, đôi mắt vốn đã sưng húp vì sự việc ban nãy lại đỏ bừng lên, tầm mắt của Tỏa Nhi mờ đi và nước mắt trong nháy mắt đau đớn rớt xuống, "Pa..pa, con xin lỗi, làm ơn ... ba đừng khóc" giọng bé trầm xuống như thể vừa hét lên trên loa, đôi mắt của Tiêu Chiến mở lớn, anh tập trung toàn bộ sức lực để ngẩng đầu lên, anh cuối cùng quay lại nhìn đứa trẻ.

Ngay khi ánh mắt chạm vào cậu bé anh lắc đầu, "Không phải con..." anh cố gắng giải thích nhưng ngay lập tức bị chặn lại, "Con xin lỗi" Tỏa Nhi lẩm bẩm.

Tiêu Chiến vội vàng lau nước mắt ngồi xổm xuống đất, "Con không giận ba?" anh cẩn thận hỏi, tất cả những gì anh đã nghĩ và tưởng tượng, tất cả chỉ làm đầu anh rối tung lên với anh, có phải Tỏa Nhi nên ..?

Đứa trẻ rón rén lắc đầu, khịt mũi thú nhận, "Con đi ra ngoài vì muốn nói chuyện với caca, không phải vì muốn đi vệ sinh"

Bầu không khí sau đó dịu đi đáng kể, Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm bao trùm lấy mình, rốt cuộc anh chỉ là suy nghĩ quá mức. Tiêu Chiến xấu hổ đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt đứa trẻ, "Con làm ba lo đó, bảo bối" anh thì thầm lau nước mắt cho cậu bé rồi xoa dịu, "Đừng làm vậy nữa, được chứ?"

"Papa, ba không giận chứ?"

"Ba không có" Anh ấy dừng lại, "nhưng con không nên nói dối ba"

Tỏa Nhi tội lỗi nhìn Vương Nhất Bác đang quay lại nhìn họ, sợ làm hỏng tình huống một lần nữa, cậu nhanh chóng giải thích, "Ca, tất cả là lỗi của em. Thực ra, em đã gọi cho bé con suốt thời gian qua và..."

Không để cho Nhất Bác hoàn thành lời nói, anh liền lạnh giọng "Cậu cho rằng tôi không biết?"

Tiêu Chiến đứng lên anh rốt cuộc cũng nhìn cậu, Vương Nhất Bác sững sờ "Anh biết?"

Tiêu Chiến có thể ngây thơ nhưng anh không ngốc. Đứa trẻ thường ngày trốn trong phòng của mình, thậm chí không cho người khác nhìn trộm, nó đóng chặt cửa thì làm sao mà anh không biết được? Dù gì thì anh cũng đã là cha mẹ, dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ nhất anh cũng có thể nắm bắt được, huống chi điều đó quá rõ ràng.

Tiêu Chiến luôn biết rằng hai người họ có liên hệ với nhau nhưng anh lại thực sự không thể làm gì được. Anh không thể giật điện thoại, cũng không thể yêu cầu Tỏa Nhi không nói chuyện với cậu. Tất cả chỉ vì Tiêu Chiến không muốn con trai mình bị tổn thương, anh chỉ có thể chịu đựng, cuối cùng cứ để mọi chuyện như vậy. Nếu một cuộc điện thoại đó có thể khiến cho con vui vẻ, vậy thì Tiêu Chiến anh liền không sao nữa, anh chỉ có thể là như vậy.

Vương Nhất Bác lấy chiếc điện thoại bị hỏng từ trong túi và chìa ra, "Tên khốn đó.." nhận ra mình không nên chửi bới cậu liền lúng túng sửa lại "Tên nào đó đã làm hỏng điện thoại, không phải Tỏa Nhi, là một người khác đã làm"

Nhìn tình hình điện thoại của mình Tiêu Chiến sửng sốt, cầm điện thoại vào trong tay và lo lắng nhìn Tỏa Tỏa "Bảo bối, con không sao chứ?"

Tỏa Nhi nhẹ gật đầu.

"Đừng lo, mọi chuyện đã giải quyết xong" Vương Nhất Bác trấn an, cậu do dự một chút trước khi nói thêm"Vì đó là do em, em sẽ trả lại cho anh một cái điện thoại mới"

Tiêu Chiến đặt điện thoại vào túi sau đó liền lập tức từ chối, "Không cần thiết đâu"
---
Tiêu Chiến và con trai của mình cùng nhau bước ra khỏi sảnh khách sạn, theo sau là một Vương Nhất Bác trong tình trạng mê mụ, khoảng cách giữa không gian đi bộ của họ rất lớn. Vậy nên không một nhân viên khách sạn hay những vị khách có thể đoán được rằng hai người thực sự là một cặp quen biết.

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý với nhân viên lễ tân trước khi bước ra ngoài sảnh khách sạn, cậu không gọi tài xế của mình đến tận nơi để đón, nên chỉ có thể đi bộ đến bãi đậu xe một mình.

Ngay khi tài xế xe nhìn thấy cậu, người đàn ông lập tức mở cửa xe, nhưng Nhất Bác vẫn đứng đờ đẫn nhìn chiếc xe đang đỗ phía bên kia, cậu hoàn toàn không để ý đến hành động mở cửa của tài xế.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến dẫn đứa trẻ ngồi vào ghế sau của xe sau đó cuối cùng bước đến vị trí ghế lái, anh mở cửa xe. Khi đó Nhất Bác cuối cùng không thể ngăn mình lại được nữa, cậu cảm thấy cảm xúc đột ngột dâng trào, cậu không thể để mặc cho anh đi như vậy, cậu có thể không?

"Chờ đã" Vương Nhất Bác gần như hét lên chạy lại đặt tay lên cửa xe của anh, cậu có vẻ như có rất nhiều điều để nói.

Tiêu Chiến dường như đã nhìn thấy được điều đó, anh thở dài trước khi đóng cửa lại và quay lại nhìn người kia "Nói đi".

"Em .." Vương Nhất Bác chắc chắn bản thân còn rất nhiều điều để nói nhưng cậu không thể nói thêm được nữa. Cậu chỉ tiếp tục nhìn người đàn ông trước mặt mình, như thể hy vọng anh ta sẽ hiểu mà không cần phải thực sự nói bất cứ điều gì, cậu chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm.

Tiêu Chiến ghét đôi mắt đó hơn bất cứ thứ gì khác, anh cảm thấy sự khinh thường khi bị nhìn như vậy nhưng Vương Nhất Bác như thể không thể làm gì khác hơn là chỉ nhìn, không ngừng nhìn chằm chằm vào đối phương. Anh kích động sau đó tức giận vặn lại, "Cậu đang tìm kiếm sự thảm hại trên người tôi đấy à?"

Đôi mắt dao động Nhất Bác cảm thấy cổ họng mình như có một khối u khổng lồ. Cậu đau đớn nuốt nước bọt liền phủ nhận, "Em không có, anh hiểu lầm rồi"

"Cậu không có?" Giọng điệu của Tiêu Chiến đều đều vang lên, sự tức giận của anh sắp bùng nổ, "Vậy tại sao cậu lại tiếp tục hành động như thế này? Lúc nào cũng đi theo và vay quanh con tôi, gọi nó như thể đó là công việc duy nhất của cậu, tại sao cậu lại cư xử nhã nhặn như vậy? Chỉ vì tôi là người nuôi nấng con, nên cậu cho rằng nó thiếu thốn sao, chỉ bởi vì con tôi không có cha, nên cậu thật sự cho rằng cậu có quyền hành động như vậy?"

Bãi đậu xe lạnh lẽo, khu vực xung quanh gần như trống trải tạo ra một cảm giác rất cô đơn, và xem xét những gì cậu vừa nghe thấy. Vương Nhất Bác mặc dù có sự hiện diện của một vài người vẫn không thể không cảm thấy như thể cậu đã bị bỏ lại một mình.

"Nếu cậu nghĩ rằng chỉ vì tôi đã rơi một vài giọt nước mắt, mà tôi sẽ từ bỏ như một chú cún con lạc lối thì cậu đã nhầm rồi. Thua cậu sẽ là điều cuối cùng tôi sẽ làm, vậy nên hãy từ bỏ đi"

Tất cả những gì cậu làm chỉ càng ngày càng khiến Tiêu Chiến tức giận, anh biết Nhất Bác không phải là loại tốt như vậy, cậu là một con quỷ, một con quỷ chết tiệt thích hút sự sống của người khác và cậu lại đột nhiên rất ấm áp và anh biết tất cả chỉ là một trò chơi, phải không? Nhưng ngay cả khi đó là không phải thì với Tiêu Chiến, người đã bị bao phủ bởi những ký ức về quá khứ của mình, chỉ không thể cho phép cùng một tên khốn cũ sẽ hủy hoại mình một lần nữa.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác vẫn dán chặt vào người anh, với một giọng nói run rẩy cậu hỏi "Anh thực sự nghĩ rằng, em đã chiến thắng trong suốt quãng thời gian này?"

Nhất Bác biết rằng cậu không đến nơi này chỉ để nổi điên, rằng cậu không phải là người xứng đáng được hưởng một chút quyền tức giận đó nhưng Vương Nhất Bác không thể không cảm thấy anh đã sai. Cậu không thể không cảm thấy như mình đã bị hiểu lầm, là một sự hiểu lầm nghiêm trọng.

"Có thể nói những lời như vậy, anh hẳn là rất ghét bỏ em, đúng chứ?" Đôi mắt đỏ hoe cậu giận dỗi, "Nhưng ca, em cũng đã mất nhiều thứ. Đúng, đó là lỗi của em, tất cả là lỗi của em nhưng em cũng đã mất quá nhiều, anh biết đấy, mất mát đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau lòng"

Tiêu Chiến nhìn cậu trong một giây thoáng qua trước khi cất giọng chế giễu, "Thảo nào cậu luôn giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cậu suýt làm tôi khóc đấy"

Rõ ràng là anh đã chịu đựng quá đủ những hành động của Vương Nhất Bác, với vẻ mặt khó chịu Tiêu Chiến mở cửa xe. Anh đang định bước vào thì Nhất Bác đột ngột nắm lấy cánh tay anh, bước lại gần dán chặt người cậu vào người anh, cậu kề môi vào tai Tiêu Chiến thì thầm: "Em sẽ không mang con rời khỏi anh, em sẽ không. Nhưng em cũng sẽ không rời đi, dù anh có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, thì đứa bé vẫn luôn là con của em. Và cho dù anh có ghét điều đó thế nào đi nữa, cuối cùng em cũng sẽ biến anh thành người của em"
_______________________________

Hôm nay em cũng không biết nên nói gì với mọi người nữa luôn, hiện giờ em vẫn chưa liên lạc được với bạn tác giả. Em đã nhắn tin cho các bạn đọc giả khác và ai cũng bất ngờ, sốc giống như em vậy, không một ai biết bất kỳ thông tin nào khác ngoài nick Wattpad (hiện giờ đã bị khóa, không thể nhắn tin). Mọi người đều an ủi nhau là chắc bạn đó sẽ quay lại vì bạn ấy chắc chắn không phải người biến mất mà không có lý do, chỉ biết cùng nhau chờ đợi.

Mặc dù rất tiếc nhưng em vẫn phải nói truyện "Nam Hài" này có lẽ sẽ drop tại đây cho đến khi nào bạn tác giả đó quay lại, hoặc đến khi em tìm thấy các chương kế ở một trang Web nào khác (vì truyện gốc đã ra đến chương 19). Em cũng không nỡ nói ra câu này đâu, quyển này thật sự rất có ý nghĩa đối với em và cũng là quyển em giành nhiều tình cảm nhất. Vì xảy ra chuyện đáng tiếc này nên em tuần sau em sẽ ra chương mới của "Trả tôi bằng tình yêu của em", truyện này bạn tác giả khác viết nên sẽ khác rất nhiều so với quyển này từ cách thành văn, đến cách diễn đạt,... nên mong mọi người sẽ ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro