Chương 20: Trời giáng

Trời đang đổ mưa, cơn mưa đầu mùa lớn đến mức như muốn gột rửa mọi sinh vật.

Đến trạm xe buýt, Tiêu Chiến đã đứng đợi ở đây rất lâu trông anh không vội vã như những người khác, anh thản nhiên rút điện thoại ra lướt. Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị trượt vào danh bạ của mình, một cái tên quen thuộc hiện lên. Một tiếng đổ chương duy nhất và anh ngay lập tức trả lời.

"Ca"

Tiêu Chiến cười khúc khích trước giọng điệu hấp tấp của đối phương.

Lại quên nữa ư?

Anh đã đoán được từ lâu nhưng chỉ để chắc chắn điều đó, anh vẫn muốn đợi.

Tận dụng thời gian, Tiêu Chiến chuyển điện thoại sang trái trước khi ậm ừ đáp lại.

Không giống như thường lệ khi anh giải quyết mọi việc, bằng cách hỏi người bạn nhỏ về lý do tại sao cậu lập kế hoạch nhưng luôn quên, câu trả lời hôm nay thật mơ hồ. Tiêu Chiến đang mong chờ lời xin lỗi sẽ vang lên trong vài giây nữa, hôm nay anh muốn phát điên lên và vô cùng thất vọng.

"Chiến ca"

Tuy nhiên, đối với tuổi 18 không hề có sự tồn tại của gấp gáp hối hả.

Người vừa được gọi tên chỉ mím môi, "Hừm"

"Tiêu Chiến"

Anh bối rối nghiêng đầu sang một bên. Đây là sở thích mới của Vương Nhất Bác à? Nhây với anh cho đến khi anh phát cáu, có phải vậy không?

"Ừ"

Hơi thiếu kiên nhẫn, câu trả lời này không giống như những tiếng vo ve nhẹ nhàng như lúc trước.

Tiêu Chiến cảm thấy bị người kia làm cho vừa thích thú vừa buồn cười, liền ngậm lấy cười sau đó lại nghe thấy, "Chiến Chiến"

Anh trai lớn thực sự không thể nhây cùng cậu được nữa, tiếng cười khúc khích dễ dàng trượt qua răng thỏ của anh.

"Có gì sao?" Anh cười hỏi.

Cơn mưa nặng hạt như đang khen ngợi tiếng thở của đối phương. Anh có thể nghe thấy tiếng mưa phùn từ bên kia đường, và qua đó anh cũng có thể nghe thấy tiếng thở của bạn trai mình, nhẹ nhàng và êm dịu. Tiêu Chiến rất thích cho dù có ở trong giá lạnh hơi thở ấy cũng làm anh cảm thấy ấm áp.

Mắt Tiêu Chiến dán chặt vào con đường lát đá tối om khi nước mưa tinh vi tạt vào quần anh, để tránh bị ướt anh bất cẩn lùi lại vài bước.

Đang mải cười trước chiến thuật mới của bạn trai mình, anh mất cảnh giác với một cái giật mạnh ở eo, phía sau đột ngột tiếp xúc với ngực ai đó.

Tiêu Chiến giật mình muốn quay lại nhưng chưa kịp quay lại thì giọng nói quen thuộc đã vang lên trong điện thoại của anh, "Bảo bối"

Anh lắc đầu, giọng nói lần này to hơn nhưng tâm trí Tiêu Chiến như đang bị bao trùm anh không thể nghĩ gì được nữa.

Bàn tay vòng qua eo anh siết chặt hơn, trong khi chiếc điện thoại bên tai anh vang lên một tiếng bíp rồi im bặt.

Mưa to như trút nước nhưng cùng với mùi hương tinh khiết ngạt ngào và nhẹ nhàng của nước mưa, mùi nước hoa quen thuộc xộc thẳng vào mũi, khiến anh muốn quay lại nhưng thật sự không thể. Tiêu Chiến cảm thấy nóng khắp người ngay cả khi anh không thể nhìn thấy chính mình, anh vẫn biết rằng mặt mình đang vô cùng đỏ.

"Anh tưởng em lại quên mất" Anh thì thầm.

Vương Nhất Bác cười thích thú từ phía sau anh, môi chạm vào thái dương của người trong lòng, "Em xin lỗi, em là một người bạn trai tồi tệ" cậu nhẹ nhàng nói.

-----

"Bạn trai tồi tệ" Chàng trai 26 tuổi lầm bầm, gục đầu bên khung cửa sổ.

Trời có vẻ như sẽ mưa sớm nhưng cũng có vẻ như sẽ không. Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy cảnh quan đường phố nhưng chúng không rõ ràng lắm, tầm nhìn của cậu rất mơ hồ.

Nếu những giấc mơ của Nhất Bác đẹp bằng một nửa những ký ức khắc sâu này, thì cậu chắc hẳn sẽ không bao giờ sợ bóng tối. Cậu sẽ không bao giờ phải trốn dưới tấm chăn che chắn mình lại, sợ có thứ gì đó sẽ chào đón mình ngay khi chui ra ngoài. Nhưng thật không may khi những giấc mơ duy nhất đến với Vương Nhất Bác lại đen như mực hoặc nhuộm một màu đỏ khủng khiếp.

Chàng trai trẻ thở sau đó liền quay đi, có một chiếc ván trượt nằm trên ghế đối diện với cậu. Hai tay Vương Nhất Bác đưa ra chạm vào nó, hơi do dự cậu nhìn về phía trước hỏi, "Châu ca, cái này ... em ấy sẽ thích nó, phải không?"

Quản lý Lưu đang lái xe, mắt nhìn chăm chăm vào con đường nhưng tai thì vểnh lên. Mất một giây để xử lý những gì anh ta vừa được hỏi và người đàn ông liền trả lời, "Anh đoán vậy"

Câu trả lời khiến cậu không hài lòng, Nhất Bác mở miệng nói nhưng ngoại trừ một tiếng "Mn", ngoài ra không có gì nữa cả.

Chính xác là đã 90 tiếng, 17 phút và 25 giây trôi qua, niềm khao khát len ​​lỏi qua từng tế bào cơ thể Vương Nhất Bác và giờ đây còn lại niềm tiếc nuối. Nếu cậu ráng cố tỉnh, ít nhất thì cậu có thể chào tạm biệt họ, gặp Tiêu Chiến trước khi anh rời đi hoặc xin lỗi Tỏa Nhi vì thái độ chết tiệt ấy. Vương Nhất Bác đã có thể chuộc lại ít nhất một phần tư những gì cậu đã làm, đã hủy hoại nhưng cậu lại không thể. Cả tuần mệt mỏi đã bao trùm lấy Nhất Bác và cậu vẫn chưa thức dậy cho đến trưa ngày hôm sau.

Khoảnh khắc tỉnh giấc, Vương Nhất Bác vẫn muốn chạy đến gặp họ, ngay cả khi không được phép cậu vẫn muốn thử nhưng hóa ra cậu không đủ can đảm để đối mặt với anh và thậm chí cậu cũng không có thời gian.

Áp lực với công việc và lịch trình lý do của riêng cậu, Vương Nhất Bác đã làm tất cả mọi thứ trừ những điều đúng đắn.

Tuy nhiên, cậu vẫn không thể chịu đựng quá lâu. Có vẻ như sự hèn nhát cũng có tác dụng phụ của nó, cuối cùng Nhất Bác cũng mệt mỏi vì tất cả những gì đang kéo dài.

Vì càng đi càng nhanh, càng đi càng xa, Vương Nhất Bác sẽ chỉ dừng lại, chỉ muốn quay lại.

Sau hàng loạt lời nói dối được vẽ lên mặt người quản lý, cuối cùng thì anh ta cũng đã xoay sở được.

"Nhất Bác?"

Vẫn còn đan xen vào những suy nghĩ của mình, cậu lơ đễnh đáp, "Ò"

"Vậy.., con trai của người bạn này, bao nhiêu tuổi vậy?" Quản lý Lưu hỏi.

Bắt gặp sự khó chịu, Vương Nhất Bác nhìn sang.

Dấu vết của sự lo lắng hiện rõ, những người quản lý hơi rụt người lại một cách lúng túng, cứng đờ, như thể anh ta sẽ sớm tham gia một kỳ thi, dáng vẻ trông rất lo lắng.

Hành vi của chàng trai trẻ này gần đây rất kỳ lạ nên ngay cả khi người khác bắt gặp điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bản thân Vương Nhất Bác không có ý định giấu giếm chuyện, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra nhưng nó không liên quan đến việc cậu lơ là cảnh giác. Chỉ là Vương Nhất Bác không muốn ném một tin chấn động và ném rắc rối vào đối phương thay vì nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện, cậu thích cách tiếp cận chậm hơn, đó cũng là lý do tại sao cậu chọn nói dối.

"Bảy, em ấy bảy"

Người ngồi trên ghế lái gật đầu, liếm đôi môi có phần khô ráp của mình, quản lý Lưu hỏi lại, "Tên đứa bé là gì?"

Thật là lạ khi thấy người quản lý tò mò như vậy. Khi nói đến Vương Nhất Bác và các vấn đề cá nhân của cậu, ngay cả khi anh ta quan tâm, anh cũng không bao giờ tọc mạch. Đồng thời, Vương Nhất Bác, người đánh giá rất cao đặc điểm này của anh ta lại cảm thấy vui mừng một cách kỳ lạ với cuộc thẩm vấn này. Không giống như thường lệ, cậu không nổi điên, mà thay vào đó cậu cảm thấy hạnh phúc và hài lòng.

"Tỏa Nhi" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đáp lại.

Quản lý Lưu im lặng một nhịp trước khi phá ra một tràng cười ngượng nghịu, "Chắc hẳn người kia rất thích em. Ngay cả tên của hai người cũng có nét giống nhau"

"Uhm, người đó thích em" Nhất Bác dừng lại, "Thích em rất nhiều"

Vương Nhất Bác hầu như không nghe được nhưng lời nói của anh ta dường như đang đập thình thịch trong đầu cậu. Thật đau lòng khi nói to điều đó. Mới vừa rồi cậu đã lợi dụng tình cảm tương tự và gạt mình ra như thể bản thân không quan trọng và bây giờ đối với Nhất Bác mà nói những điều như vậy, cho dù cậu có cố gắng nói cho chính mình bao nhiêu đi chăng nữa, thì cuối cùng, cậu vẫn là một kẻ khốn nạn.

"Giao lộ cũng ổn, chỉ cần thả em ở đó"

Quản lý Lưu gật đầu đồng ý.

Trong khi cố gắng hết sức để tập trung vào việc lái xe, anh ta vẫn liên tục điều khiển vô lăng. Nhưng bộ não của anh thường xuyên cảnh giác, đưa ra những giả định kỳ lạ khiến anh không thể ngăn bản thân khỏi lo lắng. Vương Nhất Bác hiếm khi mua bất cứ thứ gì cho bất kỳ ai và mặc dù cậu bé có khá nhiều bạn, nhưng không ai trong số họ có con trai? Quen biết anh chàng trong suốt 5 năm dài, anh ta biết rõ mọi thứ trong cuộc sống của cậu như mu bàn tay, cho dù anh ta có cố gắng bình thường hóa tình huống này bao nhiêu đi chăng nữa thì anh ta vẫn đơn giản là không thể làm được.

Hiện tại, quản lý Lưu chỉ hy vọng Vương Nhất Bác sẽ trở lại đúng giờ, họ có chuyến bay cần phải đi và sự kiện ngày mai quá quan trọng nên không thể hủy bỏ.

Nhất Bác đưa tay vuốt tóc chỉ để đội chiếc mũ lưỡi trai đen. Nếu bạn không thể đoán được thì cậu vẫn đang mặc một chiếc quần kaki và chiếc áo hoodie đen. Lần này sẽ không tệ lắm vì thời tiết khá lạnh, nhưng cậu cũng có thể đã mặc bộ đồ giống ngày hôm trước hoặc không.

Vương Nhất Bác bị ám ảnh, bị ám ảnh hoàn toàn.

Cậu nổi bật hơn bất kỳ một người bình thường nào một chút nhưng khu phố của Tiêu Chiến khá thưa thớt, hy vọng trong số 5-6 người cậu đã gặp, không ai trong số họ là MTJJ.

Quản lý Lưu dừng xe lại như đã nói. Anh ta quay lại, lần thứ n nhắc nhở, "Đừng quên, chúng ta có một ..."

"Chuyến bay lúc 10 giờ, em biết ca, em sẽ đến đúng giờ" Vương Nhất Bác ngây ngô ngắt lời. Cậu không khó chịu, chỉ mệt mỏi.

Sau bài phát biểu thông thường về những điều nên làm và không nên làm, Nhất Bác cuối cùng cũng bước ra ngoài.

Vương Nhất Bác thực sự không biết phải chờ đợi điều gì, Tiêu Chiến rõ ràng sẽ không vui khi nhìn thấy cậu và nếu trước đó ít nhất cậu có thể chắc chắn về phản ứng của Tỏa Tỏa, thì lần này cậu thậm chí không thể đoán được.

Thở ra một hơi dài, Nhất Bác cố gắng hết sức để bình tĩnh. Bước đi chậm như một con ốc sên, cậu thản nhiên hất tấm ván xuống sàn, chân bước lên một cách thoải mái. Nhất Bác mỉm cười khi nghĩ đến việc Tỏa Nhi sử dụng nó. Đó sẽ là món quà đầu tiên của cậu dành cho cậu bé.

Mặc dù không chắc chắn, nhưng Nhất Bác cũng rất vui vẻ, nếu không muốn nói ít nhất cậu đã có thể làm được chuyện này.

Vương Nhất Bác bắt đầu trượt ván cách đây khoảng 4 năm. Đó là thời điểm mà sự nổi tiếng của cậu cuối cùng cũng bắt đầu có bước tiến triển, cậu đã chinh phục truyền thông toàn cầu như diều gặp gió nhưng ngoài bản thân thì hầu như không ai biết Vương Nhất Bác đã phải trải qua những gì để đạt được điều đó.

Cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhưng không giống như nhiều người, Nhất Bác không có ý định hành động như những gì cậu đã phải chịu đựng vì khi nói đến sự nuôi dạy, hỗ trợ của gia đình và tài chính, cậu chưa một lần dao động. Nhất Bác biết cậu luôn có nó như một hậu thuẫn tốt và cậu cảm thấy biết ơn và cởi mở về điều đó. Tuy nhiên, mọi người sẽ tranh cãi mọi cơ hội cậu có được, gọi Nhất Bác là kẻ lừa đảo, kẻ ăn bám, cậu luôn bị bash và khi mọi sự căm ghét lên đến đỉnh điểm, Vương Nhất Bác đã tìm đến môn trượt ván. Cậu thích thú với mọi cảnh tượng, mọi suy nghĩ, và cảm nhận về nó giống như việc cậu đã yêu đua xe như thế nào, cậu đã yêu người kia ra sao.

Không giống như chính mình, Tỏa Nhi đã bắt đầu trẻ. Mặc dù Vương Nhất Bác thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy cậu nhóc trên ván trượt, nhưng cậu biết bé con sẽ rất giỏi. Xét cho cùng, Tỏa Tỏa là con trai của cậu, không thể nào mà thiếu sở thích đó được.

Bước nhẹ qua tấm ván, cậu cố gắng giữ lấy cạnh của nó. Cuối cùng thì Vương Nhất Bác cũng bước vào.

Bây giờ khoảng sáu giờ và ngoài một vài cư dân, không có ai xung quanh. Nhất Bác vào thang máy với một cặp vợ chồng và một phụ nữ lớn tuổi. Bất chấp không gian, cậu bị thu hẹp vào một góc và may mắn thay, mọi người dường như khá bận rộn với việc riêng của họ nên không ai để ý đến cậu.

Vương Nhất Bác giữ ván trượt trên cẳng tay, và tay còn lại cho vào túi, cậu nhẹ nhàng dựa vào thanh thang máy. Một nỗi lo lắng không thể giải thích được. Trong khi mong được nhìn thấy họ nhưng đồng thời cũng sợ hãi về kết cục, Nhất Bác muốn thang máy lao lên nhưng cũng muốn nó dừng lại mãi mãi.

Không hiểu cậu thực sự muốn gì nhưng trước khi biết điều đó, Vương Nhất Bác cũng đã đến nơi.

Khi Nhất Bác bước ra ngoài, cậu đã đứng trước cửa thang máy rất lâu. Chỉ khi một trong những người hàng xóm cùng tầng của Tiêu Chiến bước ra khỏi nhà của họ, cậu mới dứt ra khỏi suy nghĩ. Tránh ánh nhìn của người lạ, Nhất Bác đi thẳng qua hành lang và chỉ dừng lại trước cánh cửa quen thuộc.

Cậu mím môi, nuốt nước bọt trên cổ họng trước khi hồi hộp nhấn chuông.

Cánh cửa sẽ mở bất cứ lúc nào và tất cả những gì Vương Nhất Bác muốn là chạy. Đủ loại ý tưởng nảy ra trong đầu cậu, từ để ván trượt bên ngoài cho đến việc nhờ người khác đưa nó, Vương Nhất Bác nghĩ ra tất cả nhưng cậu cũng không nhúc nhích, cứ đứng dính chặt xuống đất chờ cửa mở.

Cậu muốn nhìn thấy họ. Từ tận đáy lòng, cậu cũng muốn nhìn thấy họ.

Khi tiếng mở cửa, Nhất Bác khiêm tốn cởi mũ ra. Đôi mắt run rẩy cậu muốn không bao giờ đối mặt với nó nhưng sự im lặng vang dội chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Cậu nhìn lên.

Tiêu Chiến sững sờ đứng ở phía bên kia, một chiếc tạp dề màu kem đang mặc trên người. Nhìn bề ngoài, có vẻ như anh đã bắt tay ngay vào việc nấu nướng sau khi đi làm về.

Người kia, đúng như dự đoán trông không hài lòng lắm khi gặp cậu, nhưng một dấu vết của sự sợ hãi cũng có thể được nhìn thấy ngoài sự không vui và không hài lòng. Anh trông như thể vừa nhìn thấy một con quái vật chứ không phải người yêu cũ hơi cường điệu nhưng vẻ mặt Tiêu Chiến ôm lấy khuôn mặt hét lên chẳng khác gì những điều tương tự.

Vương Nhất Bác chỉ kịp mở miệng thì một tiếng động lớn từ bên trong chen vào. Tiêu Chiến lập tức xoay người. Nhất Bác cảm thấy như thể cậu vừa nhìn thấy ai đó bên trong nhưng trước khi cậu có thể xác nhận, cậu đã bị đẩy ra xa.

Người kia đã ra khỏi cửa vẫn đi dép lê trong nhà, Tiêu Chiến đẩy cậu và chỉ có hai người họ ở bên ngoài, đập cửa chính.

Vương Nhất Bác giật mình vì sự thất thần của mình.

Kéo cậu qua một góc Tiêu Chiến lập tức buông tay. Như thể những gì anh vừa chạm vào chỉ là thứ vớ vẩn, anh xoa tay lên tạp dề trước khi thở ra một hơi.

Đưa mắt nhìn người kia từ trên xuống dưới, anh hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"

Không giống như những ngày khác khi cậu không biết phải trả lời như thế nào, hôm nay Vương Nhất Bác đã biết rõ tại sao cậu lại ở đây.

Thật kỳ lạ là làm thế nào trong gần tuần lễ cậu có thể đi mà không có một cái liếc mắt nhưng chỉ vào cuối tất cả, cái lọ kiên nhẫn đầy ắp hơn bao giờ hết sẽ liên tục dằn vặt lương tâm Nhất Bác, đến mức mà cậu sẽ không thể giải quyết được nó, nó sẽ khiến cậu cảm thấy vô cùng đau khổ.

Vương Nhất Bác biểu hiện không tốt nhưng hôm nay cậu thực sự muốn nói với anh, nói với anh rằng cậu đã nhớ anh nhưng Tiêu Chiến lại không có tâm trạng tốt, không cần đợi cậu bắt đầu, anh đã châm chọc, " Được rồi, tôi không muốn nghe. Cậu không cần ở đây nên cứ rời đi "

Với vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt, mắt anh thường xuyên quét những ánh nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy anh hành động kỳ lạ như vậy, Nhất Bác có thể biết có điều gì đó không ổn.

Tiêu Chiến không phải là người dễ dàng cởi mở nên thay vào đó, cậu đã chọn cách làm anh mất tập trung, giơ chiếc ván trượt ra, cậu giải thích, "Cái này cho Tỏa Nhi"

Người kia sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt chậm rãi đi tới dừng trên ván trượt.

Vương Nhất Bác không thể biết anh đang nghĩ gì nhưng có vẻ như, anh không có ý định vứt bỏ nó.

Tiêu Chiến vô thức vươn tay. Anh trông có vẻ buồn nhưng vì Nhất Bác không thể giải thích mọi thứ tốt nên cậu chỉ nghĩ rằng anh đang thất vọng.

Buồn bã không bao giờ đi kèm với thất vọng, chúng là hai biểu hiện khác nhau và hiện tại, Tiêu Chiến gần giống với biểu hiện trước hơn, không toát ra dù chỉ là ít nhất về biểu hiện sau.

Giọng anh nhẹ nhàng khi anh lắp bắp nói, "Cái này, cái này, tôi ... cậu cứ đi đi, được không? Đừng đến nữa"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên về sự thay đổi trong giọng điệu. Bàn tay muốn vuốt ve của Tiêu Chiến đã miễn cưỡng rút đi. Anh quay lại định bỏ đi nhưng cổ tay đã bị giữ lại.

Với chiếc ván trượt bị ném xuống đất và chân trái của Nhất Bác giẫm lên nó, cậu ngay lập tức ngăn người kia lại. Cậu sẽ không rời đi, cậu ở đây để ở lại, ánh mắt của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người kia.

Cậu đợi Tiêu Chiến quay lại nhưng dường như anh không bằng lòng, cố gắng hết sức để thoát ra khỏi vòng kìm kẹp, người đàn ông vùng vẫy nhưng không lộ ra mặt.

Vương Nhất Bác, người không biết gì về sự kiên nhẫn, với một lực kéo buộc người kia xung quanh, cơ thể họ va vào nhau. Nhẹ nhàng đá chiếc ván trượt đi, tay cậu chắc nịch ôm eo người kia.

Tiêu Chiến, không ngờ tên khốn đó lại hung ác như vậy, đã bị bất ngờ. Khuôn mặt của họ gần nhau và anh trông như thể sẽ nổ tung bất cứ giây nào.

Tầm nhìn của Vương Nhất Bác dịu lại. Cậu bé tròn tròn không còn nữa, má Tiêu Chến sứt mẻ bớt thịt, mũi nhọn hơn và đôi mắt buồn hơn xưa. Trong số tất cả, điều khiến cậu kinh ngạc nhất là vẻ mặt của anh không còn mềm mại như trước nữa, nó đã trở nên cứng như đá, sẵn sàng phá vỡ người kia thành nhiều mảnh, anh có vẻ miễn cưỡng mềm ra.

Với tay vẫn đang trói người kia, cậu hỏi "Có ai đó trong đó đúng không?"

Tiêu Chiến đang bận đấu tranh trông có vẻ lo lắng, đôi mắt dao động dừng lại, anh nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.

"Đó là ai?"

Nhất Bác chắc chắn có người ở đó. Ánh mắt của cậu đang bơi một cách mãnh liệt để tìm câu trả lời.

"Một đồng nghiệp," Tiêu iến cũng nhanh chóng đáp lại.

Giọng anh kiên quyết nhưng anh đang nói dối. Vương Nhất Bác, người đã nhớ những thói quen của anh như mu bàn tay thì biết rằng anh đang nói dối.

Ngọn lửa bùng cháy sâu trong trái tim người kia nhưng cậu không bộc lộ ra ngoài. Nhất Bác bình tĩnh chọn cách nghe anh nói.

"Tôi đã mời bạn đến ăn tối ..." Anh dừng lại, miệng sẵn sàng phun thuốc độc vào người đối phương, Tiêu Chiến không chút thương tiếc nói "Cậu thực sự muốn để lộ bản thân xấu như vậy sao?"

Tâm trạng của Vương Nhất Bác đã giảm xuống khi nghĩ đến việc có ai đó ở bên họ. Nghe thấy cuộc nói chuyện kia cậu còn cảm thấy khổ sở.

"Đó là ai?" Cậu gần như hét lên.

Tiêu Chiến tựa hồ muốn đánh vào đầu người kia nhưng lại khống chế được chính mình, "Tôi đã nói rồi, là đ..."

"Anh lại nói dối và em sẽ hôn anh"

Ánh mắt của Vương Nhất Bác đủ để làm tan chảy một tảng đá. Đôi mắt cậu đảo qua môi người kia, một chữ của Tiêu Chiến cùng bản thân thất tình thật sự sẽ không thể xử lý được.

Người trẻ luôn có tính chiếm hữu. Cậu không phải là một người bất an nhưng ý nghĩ về một quả bóng qua tay của joker, luôn làm cậu nản lòng. Nhất Bác cũng không phải là người bị đối xử như vậy và lần này sẽ không là bất cứ ai.

Nhìn Tiêu Chiến đang cố gắng như thế nào, bên trong ngôi nhà lộng lẫy cùng với cậu con trai của mình, rõ ràng có một người quan trọng đang khoác trên mình chiếc tạp dề mà người này là của cậu, đang nấu ăn cho đống rác nát bươm kia, làm sao cậu có thể không ghen tị cho được?

Tiêu Chiến biết tình hình phi lý đến mức nào. Anh ghét bị kiểm soát và cả điều đó bởi một người mà anh ước không bao giờ gặp nhưng khuôn mặt của Vương Nhất Bác đã đỏ bừng, đôi mắt của cậu không toát lên vẻ gì ngoài sự thống trị. Trong tình thế bất lợi như vậy, nếu anh nói sai điều gì đó, anh sẽ bị cưỡng bức ngay lập tức, vì vậy bất cẩn thực sự không phải là một lựa chọn.

Thở ra một hơi thật sâu, anh chỉ bắt đầu khi cánh cửa căn hộ cách họ hàng mét gần như mở tung.

Trái tim Tiêu Chiến như muốn vọt ra khỏi miệng. Anh dường như đang đếm những bước chân yếu ớt ngày càng gần. Trong khoảng nhịp thứ năm, nổi bật là Tỏa Nhi bối rối với một mảnh ghép lego trên tay và phía sau cậu nhóc là tên biến thái trẻ tuổi, Thái Từ Khôn.

Hy vọng Vương Nhất Bác cuối cùng sẽ để anh đi, anh nhìn sang nhưng người đàn ông chỉ giữ anh chặt hơn, mắt nheo lại nhìn người đàn xa lạ kia, cậu trông đau đớn khi quay sang anh "Cái áo khoác đó, bộ quần áo đó, tại sao hắn ta lại có nó? "
______________________________

WYB: "Tình yêu rồi cũng sẽ mất đi có đúng không?". Bảo bảo ủy khuất🥺🥺🥺

Mấy hôm nay em bị bệnh nên đăng truyện trễ một chút, mọi người thông cảm nha!!! Tác giả chưa ra chương mới của truyện nên chắc bây từ bây giờ sẽ không có mỗi tuần một chương nữa. Khi nào tác giả ra chương mới em sẽ đăng lên cho mọi người nhé.

P/s: Ảnh minh họa về bộ đồ của Daddy mà cậu Vương ngày nào cũng mặc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro