Chương 21: Mọi người và tên khốn không xứng đáng

Ông Vương ngồi ở phía đối diện của bàn, ánh mắt ông nghiêm nghị nhìn về phía Tiêu Chiến, người đang nghiêm túc lật xem các tài liệu mà ông Vương đưa cho mình.

Đại diện pháp lý của Vương thị, cô Hân sau khi giải thích xong tất cả với anh liền tựa lưng vào chiếc ghế dài êm ái và bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

Công bằng mà nói, trong số tất cả mọi người có mặt ở đây Tiêu Chiến chắc chắn là người duy nhất phải loay hoay với các điều khoản trong đó. Anh có thể dễ dàng nhận thấy sự khác biệt giữa mình với hai người còn lại và điều này thực sự không giúp ích được gì.

Tiêu Chiến ước gì ngay từ đầu mình sẽ không bao giờ có cuộc trò chuyện đó, anh ước gì mình đừng bỏ ngoài tai mọi thứ để đến gặp ông vì sợ rằng ông sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu mình không đến. Đơn giản là anh quá nhường nhịn, phải không?

[Ký ức về đêm xui xẻo tại dinh thự họ Vương]

Sau khi cảm nhận thấy một bầu không khí im lặng đến khó xử, "Ta biết Vương Nhất Bác không phải là chàng trai tốt nhất", ông Vương thở dài.

Tiêu Chiến người đang đứng trước bồn rửa mớ rau anh đã có ý định sẽ đem đi cắt, sau khi nghe xong anh gần như làm rơi mọi thứ xuống sàn. Điều mà Tiêu Chiến không muốn nhất là nói chuyện về một người mà anh cực kỳ muốn tránh mặt nhưng có vẻ như giữa họ không có nhiều điểm chung, ngoại trừ Vương Nhất Bác ra thì có lẽ họ không có gì để mà có thể nói với nhau.

Dòng nước chảy đang chảy trong bồn đồng đột ngột dừng lại khi anh lại nghe thấy người kia nói, "Thằng bé không phải là người bạn đời lý tưởng với con, cũng như không phải là một người cha tốt cho đứa bé đó"

Thay vì lời nói có vẻ như là một lời nhận xét nhẹ nhàng, thông minh để thu hút tất cả chàng trai trẻ vào trong lòng bàn tay của mình, thì những lời ông vừa thốt ra còn kiên quyết hơn nhiều, lời nói của ông Vương vô cùng cứng rắn. Ông chắc chắn về ấn tượng của mình với người kia. Ông cũng biết rõ, Vương Nhất Bác thực sự không phải là người như vậy.

Tiêu Chiến lo lắng cắn môi dưới, trước mặt vẫn là bồn rửa anh nhẹ giọng lẩm bẩm, "Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, cháu thật ngốc khi từng nghĩ rằng em ấy là một người như vậy."

Sau khi cẩn thận múc canh sôi trong nồi và nêm nếm thử, anh khuấy đều trước khi đậy nắp bằng nắp trong suốt.

"Vậy thì ... Nếu ta có thể hỏi .." ông quay người lại. Nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, tầm mắt của ông vẫn lơ lửng không có gì đặc biệt, "Con hiện tại có đang xem xét qua ai không?"

Cuộc trò chuyện này diễn ra như thế nào, Tiêu Chiến hầu như không thể hiểu được. Anh không ngờ người kia cũng sẽ tiếp tục nói về vấn đề này như vậy, khiến anh mất vài giây vật lộn sau đó cũng dần dần giữ được bình tĩnh.

Vớt mớ rau ướt đẫm, Tiêu Chiến tránh ánh mắt của ông Vương khi bước nhanh đến đảo bếp. Lo lắng, anh yếu ớt nắm lấy cái thớt, "Có vẻ như không cần thiết" Đặt bắp cải tươi xuống anh cắt nhỏ chúng ra "Đối với cả Tỏa Nhi và cháu, chúng tôi đã có quá đủ"

Đó là một lời nói dối. Về việc đủ và những gì Tỏa Nhi thực sự muốn, Tiêu Chiến chưa bao giờ tự tin nhưng trước những lời nói dường như đẩy anh dưới sự kìm kẹp của người khác, thì anh thà giả là mình mạnh mẽ còn hơn là nhường nhịn một cách vô liêm sỉ.

Đặt niềm khao khát khó có thể kìm nén của Tỏa Tỏa sang một bên, Tiêu Chiến không bao giờ hiểu tại sao anh lại cần một người bạn đời. Suốt những năm qua anh đã đứng một mình đương đầu với cả thế giới. Với một tuổi thơ từ khi lọt lòng đã không có người nhận, Tiêu Chiến đã cố gắng nhiều hơn hết sức mình để hiên ngang tiến về phía trước trước khi những ý kiến ​​vụn vặt bảo anh phải trở thành thế này, thế kia. Anh làm việc, anh trả tiền, anh nấu ăn, anh giặt giũ, anh làm tất cả mọi thứ theo đúng nghĩa đen và không, Tiêu Chiến không hề phàn nàn, anh không thể. Đối với một đứa bé như Tỏa Nhi, anh thậm chí có thể tự mình làm việc cho cả một tòa nhà và đóng hai vai cùng một lúc, đó thực sự không phải là vấn đề lớn.

Ông Vương thở dài, "Vậy thì ta sẽ không đẩy con vào thế bí nữa, dường như cậu biết tai đang muốn với điều gì". Giọng ông cứ đều đều một cách tự nhiên khi ông tiếp tục, "Tiêu Chiến, ta không đề nghị cháu kiếm một người cha cho cậu bé vì con không có khả năng làm điều đó một mình Và ta thậm chí còn ngụ ý rằng con cần có một người bạn đời bởi vì con cần một người để dựa vào, nhưng con vẫn còn trẻ và Tỏa Nhi vẫn chưa thoát ra khỏi cái kén của mình. Nếu như đứa bé có thêm một người đưa mình đến trường và con có thể có một người khác cho con tình yêu mà con xứng đáng có được, điều đó nghe có vẻ tuyệt vời phải không? " Ông mở lời.

Ông Vương đã mất vợ từ lâu nhưng dù sao thì ông vẫn có những kỷ niệm cùng bà để trân trọng. Ông biết vợ ông yêu ông và những đứa con của ông theo thời gian cũng đã hiểu rằng ngay cả khi mẹ chúng không ở bên, mẹ chắc chắn sẽ luôn dõi theo họ nhưng đối với Tiêu Chiến, với Tỏa Nhi, thì cả hai có thể nhìn lên hình dáng nào, có thể trân trọng những kỷ niệm nào?

Tiếng dao va chạm vào tấm ván vang lên to hơn theo từng nhịp thở của họ trong không gian im lặng. Ông Vương vẫn không dừng lại, ông tiếp tục "Và cách mà con đang hành động, Tỏa Nhi sẽ không thể chịu đựng được lâu"

Tiêu Chiến có thể đã hoặc không nghe thấy toàn bộ những gì ông đã nói với anh nhưng ngay khi câu nói cuối cùng lọt vào tai anh. Tiêu Chiến đã dừng lại, giọng anh nhạt nhẽo vang lên khi hỏi, "Điều đó là có ý gì?"

Một hơi thở sâu khác, ông Vương hỏi ngược lại, "Đứa bé có biết Vương Nhất Bác thực sự là ai không?"

Thời gian như trôi qua nhanh chóng trước mắt anh. Nếu là lúc trước đây Tiêu Chiến có thể trả lời với sự chắc chắn tuyệt đối nhưng có Chúa mới biết tại sao, hôm nay anh lại do dự trước khi lắc đầu.

"Vậy thì điều gì khiến con phải liều mạng để tách hai cả hai ra?"

Tiêu Chiến đột ngột đặt con dao xuống, anh hầu như không thể hiểu được. Thật sự lý do tại sao anh không muốn Vương Nhất Bác và con trai mình ở bên nhau nó khó hiểu đến vậy sao, nó có thực sự đáng để đặt câu hỏi không?

Tiêu Chiến không thể không tự hỏi tại sao mình luôn bị đối xử như một con gia súc không có khả năng tự vệ. Cơ thể co rúm lại và thu mình vào một góc chẳng mấy chốc đã thẳng lên. Anh quay lại, đôi mắt đảo qua người đàn ông đứng cách đó hàng mét, "Để con trai cháu dành thời gian cho một người đã từng quấy rối, đem lại bất hạnh cho cháu, điều đó sẽ không đáng nghi ngờ hơn những gì mà ông đang hỏi sao?" Anh quát.

Giọng của Tiêu Chiến lớn hơn đáng kể và anh nhận ra điều đó. Gần đây, anh gặp khó khăn trong việc xử lý cảm xúc của chính mình. Đôi khi Tiêu Chiến phát điên đến mức muốn tiêu diệt mọi thứ và những lần khác anh cảm thấy vô trọng lượng và trống rỗng một cách không cần thiết, đến mức mà tất cả sức lực của anh chỉ đơn giản là tiêu hao một cách hoàn toàn và anh thậm chí không thể nhấc một ngón tay, cảm xúc duy nhất hiện tại sẽ là sự trống rỗng.

Không giống như Tiêu Chiến, ông Vương vẫn có biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của mình, ông dường như không bị tổn thương cũng như không bị bất ngờ trước câu nói đó. Người đàn ông chỉ gật đầu trước khi hỏi lại, "Con nghĩ Vương Nhất Bác có ý nghĩa gì với Tỏa Nhi?"

Ông Vương có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến dịu đi, ông mỉm cười. Dù tính tình nóng nảy nhưng cậu bé vẫn sẵn sàng lắng nghe ý kiến ​​của mọi người. Ông rất tôn trọng những đặc điểm như vậy.

Đào sâu trong đầu, Tiêu Chiến cố gắng hết sức có thể nhưng anh không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Tỏa Nhi luôn thích Vương Nhất Bác nhưng chính xác thì cậu là gì đối với bé con? Số lần bé đã vượt qua con đường của mình để đến với người kia, chắc hẳn cậu có ý nghĩa rất lớn, phải không?

Nhìn thấu tâm can của anh, ông Vương đã lên tiếng: "Nếu con sợ hành động của đứa bé không chỉ có ý nghĩa dừng lại với sự hâm mộ. Đó là lúc con cần phải có sự sắp xếp"

Tiêu Chiến bối rối, "Sự sắp xếp?"

"Nếu Tỏa Nhi chỉ thích Vương Nhất Bác vì là một người nổi tiếng, các biện pháp của con với cậu nhóc mà nói chỉ là những hành động vô lý, con có thể muốn bảo vệ con của mình nhưng bằng cách này con chỉ gây hại và nếu cậu bé nhận ra mối quan hệ mà cậu bé chia sẻ với Nhất Bác" Ông dừng lại, "Hãy đưa ra một sự sắp đặt. Đưa người khác vào giữa. Nói một cách đơn giản, hãy cho đứa bé một người bố, một người không phải là Vương Nhất Bác"

Đối với việc ông dễ dàng nói ra suy nghĩ của mình, điều đó có vẻ nực cười, thậm chí là thiếu tế nhị nhưng ông Vương đã đọc được mọi thứ từ lâu. Ông đã đấu tranh từng chút một để cuối cùng đi đến kết luận rằng ông không thể sửa chữa mối quan hệ này. Ông là ai để yêu cầu một người đàn ông tàn tật chung tay với chính thứ vũ khí đã khiến anh ta bị suy nhược ngay từ đầu? Sau tất cả, Vương Nhất Bác chắc chắn không đáng bị như vậy.

Biết con trai mình sẽ không bao giờ làm tốt hơn, nhưng ông cũng không tránh khỏi thiên vị một chút. Để tránh cho một người đàn ông chưa trưởng thành xen vào một gia đình hai người đang gặp khó khăn như này, ông phải thực thi quyền hạn của mình.

Có lẽ đúng, cách cũ cũng đang rập khuôn. Có thể ở đâu đó ông thực sự đang nghi ngờ về năng lực của Tiêu Chiến nhưng trái tim anh không bao giờ ước cho những điều không tốt và vấy bẩn, tất cả những gì ông muốn là cẩn thận lau sạch nó đi.

Bản thân Tiêu Chiến cuối cùng dường như cũng hiểu được hành động bất thường này. Anh dường như đã hiểu.

"Cháu..." Anh muốn nói nhưng dù sau mọi chuyện, anh vẫn là người ít nói nhất.

Có phải anh luôn tiếp cận mọi thứ sai cách không? Thực tế là Tiêu Chiến cũng không đồng ý với những gì người kia đang ủng hộ khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn. Anh luôn cố gắng hết sức để kéo hai người ra xa nhau. Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác là quá khứ kinh hoàng của anh, là cha ruột của con anh nhưng đối với Tỏa Nhi, người đàn ông đó chẳng khác gì một người xa lạ được yêu mến, đối với cậu nhóc hành động của Tiêu Chiến chẳng phải là vô lý và cực hình sao?

Và nếu cậu bé thực sự bám vào, nếu cậu biết được dù chỉ một chút gợi ý rằng có thể Vương Nhất Bác thực sự là cha của cậu, cho dù anh có cố gắng chia cắt thế nào đi chăng nữa, tình cảm vẫn sẽ luôn duy trì. Cuối cùng, để không để cho tình huống trở nên vượt khỏi tầm kiểm soát, anh thực sự chỉ cần vẽ lên một đường, đưa vào đó một sự sắp xếp?

Mọi suy nghĩ của Tiêu Chiến đều kín mít và ngột ngạt đến nghẹt thở. Có vẻ sai khi nghĩ một chiều nhưng cũng có vẻ không đúng khi đi theo hướng khác.

Cố gắng làm dịu đi, ông Vương an ủi, "Hãy dành thời gian của con, ta biết là rất nhiều nhưng nhìn thấy mọi thứ diễn ra hôm nay, ta thực sự cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện" Ông bước tới, vỗ nhẹ vào lưng anh nói tiếp: "Ta không ép buộc con, đừng hiểu sai ý ta. Ta chỉ muốn con biết rằng bản thân con không cần thiết phải làm cho bản thân mình mệt mỏi, càng cố kéo họ ra xa thì họ càng tuyệt vọng. Ta có thể cảm nhận được và Vương Nhất Bác, với việc thằng bé vẫn còn nhìn thấy cơ hội của mình với con, nó sẽ không lùi bước "

Nồi canh trên bếp đang tha thiết gọi người cho nó nghỉ ngơi. Ông Vương quay lại tắt lửa, ông nhìn lại lần nữa, "Hiện tại, ta đề nghị con nên để cho cậu bé có con đường của riêng mình, cuối cùng thì cùng chung dòng máu không có nghĩa là có chung một trái tim và việc hướng đến một người nổi tiếng đơn thuần, cậu nhóc sẽ đi được bao lâu? Trước những gì cậu nhóc suy đoán về Nhất Bác, nếu con mang theo một người thực sự có thể đảm nhận vai trò đó, rõ ràng Tỏa Nhi sẽ chọn người sau "

Tiêu Chiến mím môi. Mắt nhìn xuống sàn, không biết đang nghĩ gì, anh lơ đãng gật đầu.

[Kết thúc phần ký ức]

Nhớ lại quá trình của các sự kiện, chính xác tại sao anh lại một lần nữa đồng ý?

Sáng nay khá sớm khi Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ ông Vương. Anh biết sớm muộn gì anh cũng sẽ phải đối mặt với người kia. Mặc dù rất ngạc nhiên, Tiêu Chiến vẫn không nghĩ nhiều về điều đó nhưng anh ít biết, thêm vào tất cả những gì anh đã được nói qua thì anh sẽ phải đối mặt một loạt những người khác nữa.

Các tài liệu pháp lý được nhét ngay dưới mũi anh, đọc qua tất cả những gì Tiêu Chiến có thể thốt ra là những lời tuyệt đối không thể tin được, "Thật là nực cười!"

Ông Vương là người ít bị ảnh hưởng nhất. Rốt cuộc, ông chỉ đưa ra điều này ngày hôm nay. Rõ ràng là đối với Tiêu Chiến có phản ứng vô cùng lớn như vậy là hiển nhiên. Theo nghĩa đen, bất kỳ ai cũng sẽ giống như vậy.

Cô Hân đặt cốc lên đĩa. Tình cờ, cô mang một tập tài liệu khác từ chiếc cặp của mình ra, "Đây" cô ấy chuyển nó qua. Tiêu Chiến miễn cưỡng chấp nhận. "Lựa chọn thứ hai của cậu" Cô ấy mỉm cười.

Tiêu Chiến nhìn ông Vương, đôi mắt của anh mở to. Trước khi chạm vào tờ giấy mở ra, anh đã tuyệt vọng thốt lên, "Cháu thực sự không thể làm điều này"

Những tài liệu đầu tiên vốn đã rất vô lý, anh có thể mong đợi gì tốt hơn ở tài liệu thứ hai.

Cô Hân kéo đống giấy tờ sang bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Tiêu Chiến "Phương án 1, ký vào giấy tờ tài sản, sở hữu một nửa tài sản trước đây đứng tên nhị thiếu gia"

Nếu đôi mắt của Tiêu Chiến không thể mở to hơn nữa, vâng, chúng đã mở to hết cỡ.

"Nhị thiếu gia?" Anh hỏi, "Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến chỉ mới đọc qua bộ tài liệu đầu tiên và thông tin duy nhất anh có được là, nếu anh ký vào chúng một phần tài sản của Vương Nhất Bác sẽ được gửi dưới tên anh. Anh không biết những gì họ tuyên bố làm cho anh là thứ ban đầu thuộc về Vương Nhất Bác?

Anh hiểu ông Vương là người có nguyên tắc như thế nào và sau tất cả những gì Vương Nhất Bác đã làm, ông sẽ không cho phép cậu tiếp tục con đường cũ của mình nhưng điều này có hơi quá không? Tên đáng ghét đó dù sao vẫn là ruột thịt của ông, sao ông có thể... ??

Tiêu Chiến lắc đầu, anh không có tư cách nghĩ đến điều đó.

"Chúng tôi không cần nó. Tỏa Nhi, thằng bé không cần tất cả những thứ này" Anh nói.

Cô Hân như thể không vừa nghe thấy anh phản đối cứ thản nhiên mở tập tài liệu thứ hai, cô đẩy chúng trước mặt Triển Tiêu Chiến, "Nếu đó là những gì anh nghĩ thì Phương án 2, chuyển vào..."

Điện thoại của Tiêu Chiến đổ chuông, mắt nhìn qua người phụ nữ trước đó, anh đã nghe nửa chừng về thứ dường như là một thứ gì đó đang trên đường di chuyển vào..? Nhưng anh thực sự không hứng thú, hơi nhẹ nhõm anh lẩm bẩm: "Xin lỗi"

Lấy điện thoại ra, Tiêu Chiến nhận ra đó là một số không có ID người gọi. Ngay lập tức nhấc máy, anh hỏi, "Xin chào?"

Đầu dây bên kia, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của anh, nghiêm túc hỏi: "Đây có phải là anh Tiêu đúng không ạ?"

Tiêu Chiến nheo mắt lại, thân thể tựa sang một bên, "Đúng"

"Ngài Tiêu, đây là IEW, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tỏa Nhi"

Là một người đàn ông cẩn thận, Tiêu Chiến lập tức kiểm tra đồng hồ của mình. Mới 2:30, vẫn còn thời gian trước khi anh phải đón cậu bé, vậy tại sao cô giáo của bé lại gọi ngay bây giờ? Tim anh lỡ nhịp, hoảng sợ sẵn sàng nổi loạn, anh hỏi lại, "Cậu nhóc không sao chứ?"

Người phụ nữ đầu dây bên kia chia sẻ: "Không hẳn, cậu nhóc đang chơi ở công viên thì đột ngột bất tỉnh. Hiện cậu bé đã ngủ nhưng anh có thể phải đưa em ấy đến bệnh viện"

Tiêu Chiến đứng dậy ngay lập tức, anh mở miệng kêu lên nhưng chỉ kịp thốt lên một tiếng "Tôi đến liền" sau đó liền kết thúc cuộc gọi ngay lập tức.

Ông Vương có thể thấy rõ mặt người kia chuyển từ màu đỏ nhạt sang màu vàng kinh hoàng. Lo lắng ông hỏi, "Mọi thứ ổn chứ?"

Tiêu Chiến dường như dần dần hiểu ra, "Tỏa Nhi, thằng bé ...ở... cháu cần đi đón thằng bé, cháu xin lỗi", nhận ra mình không còn thời gian để lo lắng, anh lập tức quay đi.

Cô Hân, người duy nhất nhận ra mọi việc đã kịp chặn anh lại ngay trước khi bóng dáng anh biến mất, "Anh không lái xe đến đây phải không?"
_______________________________

Ông Vương đúng là gừng càng già thì càng cay mà.

SEASANG KHÔNG PHẢI LÀ FAN!!! Mọi người làm ơn đừng up video hay tư liệu về vấn đề này, những thứ có thể trở thành tư liệu hắc và làm idol khó chịu không phải là thứ hay ho, vui vẻ hay tốt đẹp để lan truyền. Hãy theo đuổi thần tượng theo một cách lý trí!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro