Chap 5 + Chap 6 + Chap 7
Định là không đăng nhưng có nhiều thím bỏ nó vô danh sách đọc, nên âu đăng lên đây cùng với @HongThieuChuChu Đây là sản phẩm của hai chị em nhưng công lớn nhất là nó.
Chap 5
- Vậy được mời Đào tiểu thư đi trước, ta sẽ cùng với Châu Châu đi sau.
Đào Hằng miệng cười nhưng tâm không cười, nàng hận không thể giết chết Ngụy Châu, nàng liết cậu muốn rơi cả tròng mắt, tức giận mà đi trước.
Y nhìn hắn một cái rồi nói.
"Đại Hoàng Tử mong ngài đừng quên những lời mình đã hứa."
"Được Châu Châu ta nhớ mà."
... nói xong hắn vẫn không biết xấu hổ mà vòng tay qua eo y mà bước đi,y cũng đã quá quen với những việc này nên cũng không có ý kiến.
Hôm nay trời trong xanh biết mấy, mặt trời chiếu rọi xuống tán cây chim muông hát vang thanh thoát cả bầu trời, gió thoang thoảng mùi hương hoa bất tử. Y hít một hơi hương thơm mà lòng thấy thoải mái, mái tóc của y dài mượt bay nhè nhẹ trong gió, đôi môi đỏ căng mộng ướt át, gò má phấn nộn nhìn vào chỉ muốn cắn một cái. Vì thế Đại Hoàng Tử luôn phải kiềm chế dục vọng khi mỗi lần bên y........
Nhớ năm đó hắn biết y thích hoa bất tử nên sai người tìm bằng được hoa mang về trồng, thấy y thích hắn cũng thích.
Hắn yêu y, cũng nhiều lần nói ra nhưng bị y đánh lờ đi.
Đi tới cây cầu băng qua ngự hoa viên y thầm thì với hắn.
"Đại Hoàng Tử người mau bỏ tay ra và mong người nhớ lời hứa"
"Ta không muốn , ta muốn ôm Châu Châu của ta thôi"... Bệnh làm nũng của Đại Hoàng lại bộc phát.
"Đại Hoàng Tử không giữ lời hứa"... Châu Châu nhíu mày, khẩu khí có mấy phần tức giận.
"Được, nghe ngươi vậy".... Thấy y có vẻ giận hắn liên không tự nguyện buông tay ra. Nhưng hắn lại bồi thêm một câu khiến y vô cùng lo sợ "Hôm nay không ăn sạch ngươi ta quyết không mang họ Hoàng."
"Du nhi con mau lại đây ngồi với ta"... Một người mang theo khí chất bất phàm, làng da trắng mịnh như ngọc, môi đỏ như son, đôi mắt phượng tin tế, sóng mũi cao chân mài thanh... người phụ nữ tuy tuổi tác đã 43 nhưng nhìn ba cứ như 34. Gương mặt lạnh lùng kiến người ta nhìn vào phải rùng mình
"Mẫu hậu"
"Châu Châu tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương " y cúi đầu hành lễ.
Nhưng nào ngờ nàng không thèm để ý đến y, mà nhanh chóng nói " Du nhi, con ngồi xuống đây niếm thử tay nghề của Đào tiêu thư đi, đều là người ta đặc biệt làm cho con hết đó "
Hắn nhìn y, được cái gật đầu đồng ý , hắn nhìn nhìn rồi chọn một cái bánh niếm thử.
' Tay nghề của Đào tiểu đúng là không tệ "
Hoàng Hậu tươi cười nháy mắt với Đào Hằng , rồi cũng lấy một cái bánh hoa quế bỏ vào miệng thưởng thức. Còn ĐàoHằng thì cười đáp, nàng ta định nói gì đó liền bị hắn nói trước
-"Nhưng so với tay nghề của Châu Châu thì còn kém xa lắm"
Y nghe xong liếc hắn một cái rồi cười cười, còn Đào Hằng thì như bị đông đá, hoàng hậu thì trong lòng không khỏi tức giận. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh nói :
"So về tài nấu ăn Đào Hằng có thể cần học thêm, nhưng cầm, kỳ , thư, họa khó mà ai sánh bằng. Đặc biệt là tài đàn cầm của con bé là có một không hai''
Nàng vừa nói vừa nhìn Đào Hằng cười .
-'' Hoàng Hậu quá khen,vậy con có thể mạng phép chốn ngự hoa này rải một khúc nhạc được không ạ .''
-'' Hảo cứ tự nhiên bổn cung cho phép''
Cảnh Du bĩu môi nhìn Đào Hằng.Cái gì mà đàn cầm có một không hai, nếu bảo bối của tự nhận là thứ hai thì không ai dám nhận là thứ nhất.
-'' Được rất hay, người đâu mang Tịnh Nguyệt Cầm ra đây.
Tịnh Nguyệt Cầm là một cây đàn vô cùng quý giá ... từ trước đến nay người được đàn nó chỉ có Ngụy Châu.
Chiếc đàng được đặc trên bàn tử tế, Đào Hằng liên vờ khách sáo nói " Tiểu nữ từng nghe qua, chỉ có Hứa công tử mới đàn được Tịnh Nguyệt Cầm, vậy mời người khai cầm trước được không ak? "
"Đào tiểu thư đàn cầm hơn người sau ta dám múa rìu qua mắt thợ "
" Vậy ta không xin mạn phép "
..........................................................................
............................................................
YUZHOU
Cả nhà đọc truyện vui vẻ
Chap 6
-''Ngươi đừng quên ngươi hứa gì với ta nha bảo bối''.
Cảnh Du vừa khom lưng vừa nói.
-'' Nhưng! sao Ngụy Châu không nhớ được chỉ là thần chỉ là một tên tiểu nô sau có thể để Đại Hoàng Tử cõng được ạ''.
-'' Không nhưng nhị gì hết! mau lên''.
-''......''
Ngụy Châu biết làm gì được đành leo lên lưng, vòng tay ôm cỗ hắn.
-'' Ngoan vậy có phải tốt không!''
Cảnh Du ôn nhu nói vừa nói hắn vừa cười đẻ lộ hai cái răng khển nhìn rất đẹp.
-''.....''
Ngụy Châu vẫn tiếp tục im lặng.
-'' Bảo Bối hôn ta một cái đi''
Cảnh Du mặt đầy yêu cầu.
- '' Làm sau được!''.
Đại Hoàng Tử ngày càng yêu cầu cậu làm những chuyện kì lạ, rõ ràng hai người là đàn ông mà có thể làm những chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật.
-'' Sao không thể chứ ? Ta ra lệnh cho ngươi hôn ta mau. Nếu không người cũng biết hậu quả rồi đó''.
Cảnh Du dừng quyền lực hù dọa.
-'' Được, được, được, Châu Châu hôn người là được chứ gì''.
Ngụy Châu ủy khuất nói sau đó hôn lên má một cái rõ kiêu.
CHỤT.
-''Hihi Châu Châu là ngoan nhất''
Cảnh Du được hôn muốn chết đi sống lại.
Chap 7
Đào hằng tức giận đi ra khỏi Hoàng cung.
- Tiểu thư để nô tài đưa tiểu thư về.
Một tên cận vệ nói khi thấy nàng bước ra.
-Không cần để ta tự về
- Tiểu..
Cận vệ chưa nói xong thì nàng đã đi mất, vừa đi nàng vừa chửi mắng.
- Khốn kiếp dám làm ta mất mặt, ta thề sẽ có một ngày các người phải quỳ xuống xin lỗi, lúc đó ta xem các người còn hóng hách tới đâu.
Đang đi thì nàng bị một tên lạ mặt kéo vào một ngỏ hẻm, khi đã vào nàng thấy tất cả mười tên, áo đen, bịch mặt khó sát định được khuôn mặt bọn họ.
- Các người là ai.
-Nàng không cần biết ta là ai chỉ cần biết ta đến đây để bắt nàng Đào tiểu thư à
Một tên bịch mặt trong số bọn chúng lên tiếng.
Mười tên cùng lúc rút thanh kiếm ra đánh tới tấp đến nàng, mai mà mà nàng có chút võ công nên đánh trả lại được vài chiêu. Nhưng một điều khì lạ là mỗi khi nàng đánh chiêu nào ra thì bọn chúng điều biết sơ hở của từng chiêu thức đó mà khiến nội lực nàng tiêu hao vài phần, ngay vào khoảnh khắc nhát kiếm lấy mạng nàng thì một nam nhân xuất hiên ( Anh hùng cứu mỹ nhân)
Nam nhân khí chất bất phàm, rút thanh kiếm ở thắt lưng đánh tới tấp vào bọn bịch mặt, tiếng Leng keng của những thanh kiếm va vào nhau kiến người nghe phải chói tai, và phải rùng mình vì âm thanh của nó.
Thân thủ của nam nhân kia rất tốt, mới đánh một lúc thì hạ ngay năm tên, nhưng vì vô tình mà chàng bị một nhát kiếm chém trúng bả vai. Dù máu đã nhộm đỏ một phần vải nhưng chàng vẫn nhanh chóng hạ luôn năm tên còn lại, bọn chúng nhanh chóng bỏ chạy để lại chàng cùng Đào Hằng ( khúc này cần không gian riêng cho đôi trẻ à..)
Đào Hằng hoảng hốt chạy lại, vừa chạm vào bả vai chàng nàng vừa hỏi.
- Chàng có sao không, có đau lắm không để ta đưa chàng đến một nơi
- Được phiền nàng rồi.
( Trai đơn gái chiếc mà đi đâu)
Tại nơi đây hoa đào rơi thước tha trên mặt cỏ cùng với ngôi nhà tranh nhỏ đơn sơ ,màu trắng làm khung cảnh ở nơi đây như chốn bồng lai tiên cảnh .
Đào Hằng đỡ chàng đến chiếc giường củ kỹ, để chàng ngồi xuống nàng nói.
-Vết thương chàng đã đỡ chưa, ta cũng biết chúc y thuật để ta xem vết thương cho chàng.
Nam nhân này da trắng hồng, môi đỏ như son, khuôn mặt anh tuấn khí chất bất phạm, đôi mắt phượng , nhìn vào có thể khiến người ta chảy nước vãi.
Nam nhân kia nhanh chóng gạc tay nàng và nói:
- Nam nữ thụ thụ bất tương thân, phiền tiểu thư ra ngoài.
Đào Hằng như đã hiểu được ý của chàng liền nói.
- Được, để ta ra sau biếp làm ích món cho chàng lót dạ.
Nói xong nàng đứng đậy đi ra sau bếp, rồi chạy ra ngoài sau đó lại chạy vào bếp.
Trong đây chàng nhanh chóng đã băng bó xong vết thương thì nàng đi nhanh vào, trên tay là một chén cháo khói nghi ngút, nàng đặt cháo xuống và nói.
- Ta nấu cho chàng ích cháo, chàng ăn thử xem mùi vị như thế nào.
Nàng như đang mong chờ lời khen từ con người này.Chàng không nói gì cầm chén cháo ăn thử rồi hỏi.
- Đây là
Như hiểu được ý chàng nàng nói ngay.
- Đây là cháo hoa đào, chàng xem xung quanh đây chỉ toàn hoa đào với hoa đào nên ta làm món này, chàng ăn có hợp khẩu vị không.
Chàng nhìn Đào Hằng rồi cười nói.
- Đa tạ, cháo rất ngon
Hắng ăn xong thì nhìn xung quanh nói.
- Đây là đâu thế.
Đào Hằng nhanh chóng trả lời.
- Đây là nơi lúc trước ta và mẫu thân ở, nhưng mẫu thân ta đã mất khá lâu rồi.
Khi nói mắt nàng hơi đỏ, nhanh chóng hắn nói ngay.
- Ta xin lỗi, đã làm nàng nhớ quá khứ buồn trước kia.
- Không sao chuyện đã qua lâu rồi, Đúng rồi ta tên Đào Hằng, chàng tên gì để ta tiện xưng hô.
- Tên ta là Cố Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro