5 - Mộng Ảnh


Phòng chuẩn bị nguyên liệu cho lớp Độc Dược nằm khuất phía sau tòa tháp cổ, ít ai lui tới ngoài giờ học. Trên trần, những ngọn đèn ma thuật tỏa thứ ánh sáng vàng ố, hắt bóng lên dãy kệ cao treo một loạt lá khô, rễ cây xoắn vặn, và hũ thủy tinh đựng dung dịch mờ đục. Không gian chật hẹp và ẩm mốc như một chiếc hầm nhỏ, tù túng, nặng mùi nguyên liệu cũ kỹ.

Nam đặt túi sách xuống một chiếc bàn gỗ tróc sơn, lặng lẽ quan sát xung quanh. Vì hành động lẻn ra ngoài lúc nửa đêm hôm trước mà nay Nam và Khánh phải phân loại nhu trùng– những con trùng dài, nhớt, vô hại nhưng tẻ nhạt–cho giáo sư Độc Dược. Nhiệm vụ này chẳng vinh quang gì, cũng không ai mong đợi, nhưng anh biết đã là sự nương tay của giáo sư Potter.

Tiếng bước chân vang nhẹ từ phía cửa. Khánh xuất hiện, tay đút trong áo chùng, cậu không nói gì, chỉ lướt mắt qua Nam, khẽ nhếch môi như ngầm tỏ ý chê cười tình cảnh. Thái độ ấy như muốn nói, "Thế là anh cũng không khá hơn tôi."

Nam chỉ im lặng gật đầu chào, rồi cầm một chiếc hộp gỗ lên, ra hiệu về phía đống nhu trùng đang nhúc nhích trong khay sắt.

Khánh nhướng mày rồi cũng đến cạnh bàn, rút đũa phép chạm nhẹ lên mép hộp khiến nắp bật mở. Bên trong là từng con nhu trùng xanh xám, uốn éo chậm chạp. Chúng không tấn công, không cắn, chỉ tiết ra chất nhớt. Nhiệm vụ của hai người là sắp xếp, phân loại chúng theo độ tươi và kích thước, và tách

riêng một số con cho giáo sư ủ trong dung dịch đặc biệt.

"Thật mất thời gian," Khánh buông lời, giọng khẽ nhưng mỉa mai.

Nam nhún vai không đáp. Anh lặng lẽ cầm một con nhu trùng lên bằng kẹp gỗ, đặt vào khay phân loại. Anh làm việc điềm tĩnh vậy mà khiến Khánh hơi khó chịu – cậu vốn đang chờ đợi Nam sẽ phàn nàn, trách móc, để cậu có cớ xỉa xói thêm. Nhưng Nam chẳng hề tạo cơ hội.

Nơi này chỉ có tiếng nhu trùng sột soạt yếu ớt, tiếng hai người đặt khay, nhấc kẹp, thỉnh thoảng là tiếng thở dài vì công việc trở nên đơn điệu. Căn phòng không đủ rộng để họ phớt lờ sự hiện diện của nhau, nhưng cũng không đủ ấm cúng để bắt họ thân thiện hơn với nhau. Thời gian chậm chạp trôi qua, tựa như từng hạt cát sa xuống đáy đồng hồ trong im lặng.

Khánh đưa tay gạt sợi tóc hồng xòa xuống trán, ánh mắt cậu liếc ngang về phía Nam.

"Anh đang thiền sao?" Khánh buông một câu.

Nam ngẩng lên, đôi mắt anh bình thản nhìn Khánh. "Cậu có cách nào vui hơn để làm việc này à?"

Khánh chớp mắt. Cậu đã chờ đợi một phản ứng hậm hực hay bực tức, nhưng Nam đáp trả bằng một câu hỏi bình thản đến vô vị. "Tôi chỉ thấy việc này vô nghĩa," Khánh nhún vai. "Chẳng lẽ anh không nghĩ chúng ta đáng làm việc khác có ích hơn?"

Nam nghiêng đầu. "Cậu đừng quên đây là hình phạt cấm túc." Giọng anh không mỉa mai mà chỉ nói sự thật, làm Khánh không thể bắt bẻ thêm.

Im lặng đang bao trùm họ thì một âm thanh khẽ khàng vang lên từ cuối phòng nơi đặt một dãy tủ gỗ cũ đã méo mó vì thời gian. Tiếng kẽo kẹt mờ nhạt như thể có ai đang mở cánh tủ. Nam ngừng tay, Khánh cũng giương đũa phép lên, ánh mắt sắc lại.

"Cái gì vậy?" Khánh thì thầm, giọng hạ thấp cảnh giác.

Nam đưa tay ra hiệu im lặng và bước về hướng tủ. Khánh cũng bước ngay phía sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để yểm trợ.

Cánh tủ rung lên một nhịp rồi bật mở, để lộ một thực thể đen đúa, mờ ảo. Nam và Khánh cùng nhận ra ngay – Ông Kẹ. Ánh đèn vàng ố càng làm hình thù ấy trở nên méo mó, biến chuyển liên tục như một vệt mực loang.

Ông Kẹ đảo qua Nam một giây nhưng không phản ứng gì. Nó lao qua Khánh, hệt như bị thu hút. Trong tích tắc, Ông Kẹ hiện hình: không phải một sinh vật, mà là một "Khánh" khác – gầy gò, mệt mỏi, đen đúa, ánh mắt trống rỗng, không sinh khí.

Không chần chừ, Khánh giơ đũa phép, môi cậu khẽ cong. "Riddikulus!"

Tia sáng vụt ra, "Khánh" gập người, một cái nón tím hoa cà xấu đau đớn xuất hiện trên tóc cậu ta, mũi cậu ta nổi mụn nhọt đỏ chót, sưng tấy. Ông Kẹ xấu hổ co rúm lại, luồn vào một khe nứt dưới chân tủ, biến mất.

Căn phòng trở lại im lặng. Nam đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, định mở miệng hỏi nhưng Khánh quay phắt lại, dằn một câu: "Đừng hỏi."

Ánh mắt Khánh như con thú nhỏ bị thương cố tỏ ra dữ tợn. Nam khẽ gật đầu, không cười cợt cũng không tỏ vẻ thương hại. Anh hiểu, đôi khi không nói gì tốt hơn là nói sai.

Khánh không nói thêm gì. Nam cũng không cần nói nữa. Đôi mắt họ giao nhau một lần ngắn ngủi, rồi quay lại với cái bàn đầy nhu trùng.

Căn phòng trở lại với sự tĩnh lặng. Chiếc đèn ma thuật vẫn toả ánh sáng vàng, nhu trùng vẫn nhích từng chút uể oải.

---

Vài ngày sau buổi cấm túc, tiết trời buổi trưa ở sân trường Hogwarts se lạnh, gió lùa qua những dãy hành lang đá. Học sinh tụ tập rải rác trên thảm cỏ. Tiếng cười nói, tiếng vỗ cánh của cú đưa thư nhuộm vàng bầu trời u ám.

Nam bước qua đài phun nước cổ, tay cầm cuốn sách Dược Thảo Mùa Đông. Anh định tìm một góc yên tĩnh gần bờ hồ, nhưng tiếng ồn ào phía đám cây táo dại ở rìa sân thu hút sự chú ý. Một đám học sinh đang xì xào, nhiều người chỉ trỏ ngẩng đầu nhìn lên. Nam tò mò tiến lại gần.

Dưới tán cây, Billy–một đứa học sinh năm tư nhà Hufflepuff–đang bị treo lơ lửng, đầu chúc xuống đất, chân tay vung vẩy vô vọng. Đồng phục cậu ta xộc xệch, tay cố bám vào vạt áo, miệng ú ớ gọi cứu. Phía dưới, ngay giữa đám đông đang tụ, Khánh ngước nhìn Billy bằng ánh mắt lạnh tanh. Chiếc đũa phép trong tay cậu sáng lên tia ma thuật mờ nhạt. Một nụ cười khinh thường hiện trên môi Khánh.

Tiếng xì xào của đám đông lớn dần. Một vài học sinh hoang mang, nhưng đa số thì cười đùa cổ vũ. Tuyệt nhiên không ai dám can thiệp để ngăn cản Khánh. Mặt Billy đỏ bừng, giẫy mạnh, chân đạp không trúng gì ngoài không khí.

Nam lách qua hai học sinh năm ba đang ngó nghiêng, tiến thẳng vào trong vòng tròn người. Anh rút đũa phép, giọng cất lên dứt khoát:
"Dừng lại!"

Khánh quay đầu bắt gặp ánh mắt Nam, nhưng đũa phép vẫn giơ cao trong không khí.

Nam cất giọng lần nữa, to và rõ: "Thả thằng nhóc xuống, ngay lập tức."

Khánh không trả lời, cậu phẩy nhẹ đũa phép khiến Billy xoay một vòng trên không. Tiếng kêu của Billy đứt đoạn, khẩn thiết.

Nam không chờ thêm. Anh niệm một câu phản chú hướng về Billy. Cậu ta rơi xuống, đập nhẹ vai vào thân cây rồi lăn ra cỏ, thở hổn hển. Một vài học sinh nhà Hufflepuff chạy lại đỡ cậu ta.

Khánh lùi một bước, đũa phép vẫn cầm chắc. Trong ánh sáng xám xịt, tròng mắt cậu long lanh một tia khó đoán.

"Cậu đang làm gì vậy? Đây là bắt nạt người khác, là vi phạm nội quy cậu biết không?"

Đôi môi Khánh mím chặt. Xung quanh, vài tiếng thì thào nổi lên. Billy ôm vai run rẩy.

"Tôi không ngờ cậu còn giở thói bắt nạt nữa à?"

Khánh vẫn không đáp mà phất áo rời đi, ánh mắt cậu lạnh lùng quét ngang Nam và đám đông. Không một lời thanh minh, không một dấu hiệu hối lỗi, chỉ ngẩng cao đầu quay về lâu đài. Gió thổi tung vạt áo chùng của cậu.

Billy vẫn khụy gối, nức nở cảm ơn Nam bằng vài tiếng lí nhí. Nam gật đầu, hai mắt vẫn dõi theo bóng lưng Khánh rời xa.

Cơn gió bất chợt lùa qua mang theo mùi cỏ ẩm. Khánh đã biến mất sau rặng cây, bỏ lại Nam với nỗi khó chịu nặng trịch trong lòng và bao cái nhìn bối rối xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro