Chương 16
"Cắt! Tuyệt vời! Chúng ta đã hoàn thành!"
Tiếng vỗ tay vang lên khắp phim trường. Duy Khánh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Ba tháng quay phim căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.
"Chúc mừng tất cả mọi người!" đạo diễn tuyên bố với nụ cười rạng rỡ. "Bộ phim sẽ không thể thành công nếu thiếu bất kỳ ai trong các bạn!"
Jun tiến về phía Khánh, đưa cho cậu một chai nước mát.
"Em diễn xuất sắc lắm," anh nói, giọng ấm áp và chân thành. "Cảnh cuối cùng khiến anh thực sự xúc động."
Khánh đón lấy chai nước, mỉm cười thoải mái: "Cảm ơn anh. Không có anh động viên, em không thể hoàn thành tốt như vậy đâu."
Jun nhìn Khánh, ánh mắt chứa đựng nhiều điều muốn nói. Ba tháng qua, anh đã ở bên cạnh Khánh trong mọi khoảnh khắc - những đêm cậu nhớ nhà, những lúc cậu gặp khó khăn với vai diễn, và cả những buổi sáng Khánh thức dậy với đôi mắt sưng đỏ mà không muốn nói lý do.
Khánh dần mở lòng với Jun. Không phải tình yêu, không phải sự rung động mãnh liệt, nhưng là một tình cảm ấm áp, an toàn. Cậu thấy thoải mái khi ở bên Jun, thoải mái với sự quan tâm tinh tế và không đòi hỏi của anh.
"Chúng ta bay về Việt Nam ngày mai, đúng không?" Khánh hỏi, nhấp một ngụm nước.
Jun gật đầu: "Ừ, chuyến bay sớm. Anh sẽ đến đón em lúc 5 giờ sáng."
"Anh không cần phải—"
"Anh muốn vậy," Jun ngắt lời nhẹ nhàng. "Đây là ngày cuối cùng của chúng ta ở Thượng Hải. Để anh làm điều này, được không?"
Khánh nhìn Jun, lòng đầy biết ơn. Có lẽ cậu đã may mắn khi gặp được anh vào thời điểm tăm tối nhất.
"Được," Khánh gật đầu. "Nhưng tối nay em muốn đãi anh một bữa. Để cảm ơn vì tất cả."
Jun mỉm cười, ánh mắt sáng lên: "Anh rất mong chờ."
---
Sân bay Tân Sơn Nhất, Sài Gòn.
Khánh và Jun bước ra từ cổng đến, kéo theo hành lý. Không khí oi bức của Sài Gòn tháng năm ập vào họ sau hơn ba tháng sống trong thời tiết mát mẻ hơn của Thượng Hải.
"Chào mừng trở về," một giọng nói vang lên. Người quản lý của Khánh tiến đến, ôm chầm lấy cậu. "Em gầy đi rồi đấy! Quay phim vất vả lắm phải không?"
Khánh mỉm cười: "Cũng không đến nỗi nào. Chị tới đón em à?"
"Ừ, và để đưa cho em lịch trình mới," người quản lý nói, đưa cho Khánh một tập tài liệu. "Em sẽ tham gia một chương trình thực tế mới."
Khánh nhận lấy tập tài liệu, nhanh chóng lướt qua. "Gia Đình Haha? Em chưa nghe về chương trình này."
"Đó là format mới. Các nghệ sĩ sẽ sống chung như một gia đình tại một vùng nông thôn trong vòng một tháng. Quay liên tục 24/7."
"Một tháng?" Khánh bất ngờ. "Dài vậy sao?"
"Nhưng sẽ rất thú vị," người quản lý trấn an. "Dàn cast được giữ bí mật cho đến buổi ký hợp đồng. Chỉ biết sẽ có năm nghệ sĩ nam."
Khánh gật đầu, không hỏi thêm. Cậu liếc nhìn Jun đang nói chuyện với người quản lý của anh cách đó không xa.
"Buổi ký hợp đồng là ngày mai, 2 giờ chiều," người quản lý nói tiếp. "Chị sẽ đón em lúc 1 giờ 30."
"Vâng, em biết rồi," Khánh đáp, đưa mắt nhìn quanh sân bay đông đúc. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy lạ lẫm với chính quê hương mình. Ba tháng không phải là thời gian dài, nhưng đủ để khiến mọi thứ trở nên xa cách.
Jun tiến lại gần: "Anh phải đi đây. Tối nay có buổi họp với công ty."
"Anh mới về mà đã phải đi họp rồi sao?" Khánh hỏi, hơi bất ngờ.
Jun cười nhẹ: "Showbiz mà. Không có ngày nghỉ đâu." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng anh sẽ gọi cho em sau. Có lẽ cuối tuần này chúng ta có thể gặp nhau?"
Khánh gật đầu: "Được chứ. Em cũng muốn biết anh nghĩ gì về phim của chúng ta sau khi đã hoàn thành."
Jun nhìn Khánh một lúc lâu, như thể muốn nói điều gì đó quan trọng hơn, nhưng rồi chỉ mỉm cười: "Hẹn gặp lại em sau."
Khánh nhìn theo bóng Jun khuất dần trong đám đông. Một cảm giác trống trải kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cậu đã quá quen với sự hiện diện của Jun bên cạnh trong suốt ba tháng qua.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro