One-shot
Bùi Công Nam đang lơ mơ nằm trên võng, bên tai còn văng vẳng tiếng gió lùa qua tàu dừa. Từ sáng đến chiều đã chặt được chục trái, hai bàn tay tê rần, chuyến này lên Sài Gòn sẽ mang quà quê đến ra mắt mẹ vợ tương lai thôi.
Gần 1h sáng, màn hình điện thoại chớp sáng lên trong bóng tối. Một tin nhắn từ Neko Lê:
Alo mày dẹp hết mấy trái dừa đi, về nhanh sắp mất vợ rồi!
Bên dưới là ảnh chụp Hoàng Trung, Duy Khánh và Neko Lê đang ngồi với nhau. Comment của Khánh phía dưới làm Nam tỉnh ngủ.
zz.duykhanh: @hoangtrung087 làm rể của TN ko =))
Bùi Công Nam bật dậy tức tốc dọn đồ, dừa gáo gì tầm này nữa. Anh cần phải về. Ngay. Lập. Tức.
Không thể tin nổi mới vắng mình một ngày thôi mà vợ nhỏ đã ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm rồi.
Ghẹo Park Bo Gum thì được, chứ ghẹo Hoàng Trung thì chuông cảnh báo trong lòng Bùi Công Nam rú lên như xe cấp cứu.
Nam đứng trước cửa căn hộ của Duy Khánh, mồ hôi vẫn còn đọng trên trán. Anh không gõ cửa. Anh có chìa khóa.
Mở cửa, bước vào.
Căn phòng vẫn tối om, chỉ có ánh đèn ngủ mờ từ phòng trong hắt ra. Nam đi thẳng vào.
Duy Khánh đang ngủ, tay còn ôm gối, miệng hé ra như con mèo nhỏ. Mái tóc xù xì, cổ áo hơi trễ, và cái chăn thì tụt quá nửa người.
Bùi Công Nam đứng nhìn một lúc lâu, anh cúi xuống, ghé sát tai Khánh.
“Em giỏi lắm. Mới vắng anh một đêm đã muốn tuyển rể mới rồi hả?”
Giọng đầy mùi ghen tuông. Duy Khánh giật mình mở mắt, mất vài giây mới nhận ra là Bùi Công Nam đang ở trước mặt mình.
“Ơ… Nam? Gì vậy? Anh về hồi nào…”
“Hồi em còn đang trêu hoa ghẹo bướm đó.”
“Trêu gì? Em… chỉ đùa với Trung thôi mà…”
Nam không cần nghe giải thích. Cơn ghen trong anh như ngọn lửa đã bén từ lâu, chỉ chờ chất xúc tác sẽ bùng cháy. Và Duy Khánh, trong chiếc áo ngủ rộng lả lơi, ánh mắt ướt át còn chưa tỉnh ngủ lại chính là mồi lửa tốt nhất.
Anh tóm lấy cổ tay cậu, đẩy xuống đệm, áp sát người lên.
“Đùa hả? Em giỏi đùa ghê.”
Môi anh dán lên vành tai Khánh, khẽ thì thầm bằng giọng khàn đục:
“Sóc hư quá, anh phải phạt Sóc thôi.”
Duy Khánh chưa kịp mở miệng đã bị môi Nam nuốt trọn. Một nụ hôn sâu, tham lam và dữ dội. Đầu lưỡi anh lùa vào, khám phá từng ngóc ngách, liếm lấy cả âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng cậu.
Bàn tay Nam trượt dọc sống lưng Khánh, mạnh mẽ kéo áo lên quá đầu, ném sang một bên. Da thịt trắng mịn lộ ra trong ánh đèn vàng nhạt khiến anh như dã thú mất kiểm soát.
Anh cúi xuống, cắn nhẹ lên bả vai cậu.
“Chỗ này là của anh…”
Rồi kéo lê nụ hôn xuống ngực, cắn mút hạt đậu nhỏ như muốn đánh dấu chủ quyền.
“Chỗ này… cũng của anh.”
Tay Nam trượt xuống eo, kéo cậu xoay người lại. Duy Khánh đỏ bừng mặt, hơi thở gấp gáp.
“Nam… chờ đã… em còn…”
Anh giữ hai tay cậu ép lên đầu, cơ thể áp sát, sức nóng lan tỏa như lửa cháy. Mỗi nụ hôn là một lời cảnh cáo. Duy Khánh rên lên khe khẽ, vừa ngỡ ngàng vừa bị kích thích.
“Nam… từ từ… em…”
“Sóc không ngoan gì cả.”
Anh siết lấy hông cậu, nâng nhẹ lên, kéo hai chân trắng mịn vòng qua eo mình. Môi anh lần xuống bụng, vừa mút vừa cắn tạo thành từng vết đỏ ửng, cắn đến tận đùi trong khiến Khánh phải bấu lấy chăn.
“Ưm… đừng cắn ở đó…”
Nam cúi xuống, đầu lưỡi lướt một đường dài từ đùi đến giữa hai chân. Môi anh ngậm lấy nơi nhạy cảm nhất của Khánh, mút mạnh một cái. Khánh giật nảy mình, vô thức ưỡn cao eo. Tay Nam không quên vuốt ve nhịp nhàng khiến cậu rên rỉ không ngớt.
Cậu cắn môi, ngón tay siết chặt ga giường, cơ thể run rẩy dưới từng nhịp của Nam.
Bốp!
Một cái vỗ mông vang lên như trừng phạt.
Bốp!
Một cái nữa.
Cơ thể Duy Khánh run lên, tiếng rên bật ra không kịp cắn môi giữ lại. Cậu biết hôm nay mình toi đời rồi.
Bùi Công Nam đưa tay xoa dịu vài vết đỏ vừa để lại, nhưng ánh mắt anh vẫn chưa hạ nhiệt. Anh luồn tay lấy gel trong ngăn tủ, nhanh nhẹn mở nắp. Ngón tay ướt lạnh bắt đầu dò sâu vào trong Khánh, rồi không báo trước thêm ngón thứ hai, thứ ba. Cơ thể Duy Khánh cong lên vì khoái cảm ập đến như thủy triều, môi bật ra một tiếng “Ah” không kìm lại được.
Mặt Khánh đỏ bừng, rên rỉ van nài:
“Nam… em sai rồi… tha cho em…”
Nam cúi xuống, liếm vành tai cậu, giọng khàn như lửa đốt:
“Muộn rồi Sóc.”
Anh đặt đầu khấc vào đúng vị trí, đẩy từng chút một, vừa kiềm chế vừa siết chặt eo cậu không cho trốn thoát. Duy Khánh rướn người lên, nước mắt sinh lý lăn dài nơi khóe mắt.
“Ưm… sâu quá…”
Bàn tay Bùi Công Nam giữ eo cậu chặt hơn, tiếng da thịt va chạm vang lên đều đặn, ướt át. Mỗi cú thúc sâu tàn nhẫn khiến Khánh không kìm được bấu lấy cánh tay anh cầu xin.
“A… Nam… chậm chút…”
Hơi nóng dâng lên như thủy triều. Những chuyển động của Nam càng lúc càng mạnh mẽ. Anh kéo chân cậu lên vai, thay đổi góc độ rồi đẩy mạnh vào điểm nhạy cảm.
Duy Khánh càng cầu xin thì Nam càng thúc sâu, ép cơ thể cậu cong lên như cánh cung.
“Em là của ai?”
“Của anh… của Nam…”
“Ai được chạm vào em?”
“Chỉ anh thôi… chỉ mình anh…”
Nam nhếch môi hài lòng, nhưng ánh mắt vẫn đỏ au vì sắc dục. Anh cúi xuống đan tay mình vào tay Duy Khánh, rồi hôn cậu thật sâu trong khi nhịp thúc vẫn đều đặn không ngừng.
Nam siết chặt, lần cuối cùng đẩy vào thật sâu. Cả hai cùng bắn trong cơn cực khoái bùng cháy.
Sau cơn khoái cảm, Duy Khánh nằm sấp, mặt úp xuống gối, toàn thân mềm nhũn như bún.
“Em chết rồi”
Cậu dẩu môi làm nũng, nhưng đợi mãi chẳng thấy cái vuốt ve dịu dàng như mọi khi.
Không ôm. Không hôn. Không dỗ.
Chỉ có tấm lưng rộng và sự im lặng tuyệt đối.
Xem ra chú sư tử vẫn còn đang giận dỗi lắm lắm.
Duy Khánh vẫn còn run, toàn thân rã rời như mì tôm trụng quá nước. Cậu quay sang, cố gắng luồn tay ôm eo Nam.
“Nam…”
Không ai đáp lời.
“Vẫn giận hả…”
Nam vẫn im lặng, nhưng bờ vai động đậy.
Duy Khánh rúc vào gần hơn, cọ cọ mũi lên lưng người yêu như mèo con.
“Hoy mà em biết lỗi rồi.”
Nam vẫn không phản ứng, nhưng đã chịu nằm yên cho cậu ôm.
Duy Khánh chống tay ngồi dậy, ánh đèn ngủ phản chiếu lên làn da đầy vết cắn và dấu đỏ trên ngực cậu.
Cậu cúi người, hôn nhẹ lên gáy Nam. Rồi từng chút trượt xuống sống lưng anh, chạm nhẹ bằng môi và lưỡi.
“Sóc ngoan mà...”
Khánh lật nhẹ người Nam nằm ngửa, rồi chui xuống dưới chăn, miệng chạm vào giữa hai chân anh.
“Cho em chuộc lỗi, nha?”
Không đợi trả lời, Duy Khánh đã ngậm lấy, chậm rãi, dịu dàng, ướt át như nước mật. Mỗi lần môi cậu di chuyển là một lần Bùi Công Nam nghẹn thở. Hai tay anh nắm chặt ga giường, môi mím lại, gương mặt giật nhẹ vì khoái cảm.
“Khánh… Ai dạy em trò này?”
Duy Khánh liếm thật sâu, vừa nghịch ngợm vừa ngước lên nhìn anh, ánh mắt long lanh nước, vừa đáng thương vừa dâm:
“Nam tha lỗi chưa?”
Bùi Công Nam nhếch môi ra lệnh: “Tự ngồi lên đi”
Duy Khánh vui vẻ làm theo, cậu nắm lấy “phần nóng nhất” của Nam, ngồi xuống thật chậm.
“Ưm… ah…”
Cảm giác đầy lấp từng chút khiến cả hai cùng nghẹn lại. Nam bật ra tiếng rên khàn, hai tay nắm lấy eo Khánh như muốn nghiền nát.
“Em… biết là em không ngoan…”
Khánh bắt đầu nhấp nhẹ, mái tóc rũ xuống, cơ thể mềm mại uốn theo từng cú nhún.
“Nhưng em biết làm chồng em hết giận…”
Nam nghiến răng, rồi đột ngột lật người Khánh xuống, một lần nữa chiếm lấy quyền chủ động.
“Chẳng biết làm sao với Sóc nữa”
Bàn tay Nam giữ lấy cằm cậu, bắt nhìn thẳng:
“Lần sau còn dám nữa không?”
“Không… không dám…”
Và đêm chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro