Chương 2: Nhát Chổi Khơi Nguồn Võ Đạo (tiếp theo)
Trung Bình Tấn, thế tấn tưởng chừng như đơn giản nhất, lại chính là thử thách đầu tiên đầy cam go mà ông Ba Phi dành cho Lê Quang Vịnh. Hai chân dang rộng bằng vai, đầu gối chùng xuống sao cho đùi song song với mặt đất, lưng giữ thẳng, hai tay đặt hờ bên hông hoặc từ từ đưa ra phía trước giữ thăng bằng, mắt nhìn thẳng. Chỉ có vậy. Nhưng giữ được "chỉ có vậy" trong một khắc đã khó, huống hồ là nửa tuần hương, một tuần hương như yêu cầu của ông Ba.
Những ngày đầu tập đứng tấn, Vịnh cảm thấy như mình đang phải chịu một cực hình. Mới chỉ vài phút, hai bắp đùi cậu đã run lên bần bật, mồ hôi túa ra như tắm. Đầu gối như có ngàn mũi kim châm chích, sống lưng mỏi nhừ. Cậu cắn răng chịu đựng, cố gắng giữ cho thân hình không xiêu vẹo. Nhưng rồi, cơ thể non nớt cũng đến giới hạn, cậu khuỵu xuống, thở không ra hơi.
Ông Ba Phi đứng bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không một lời động viên. Ông chỉ nói: "Đau là đúng. Mỏi là phải. Không qua được cái đau, cái mỏi ban đầu này, thì đừng mong học được gì cao siêu hơn. Đứng dậy, tiếp tục!"
Vịnh nhìn ông Ba, rồi lại nhìn xuống đôi chân đang run rẩy của mình. Cậu không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, chỉnh lại tư thế, tiếp tục chìm vào cái cảm giác đau nhức quen thuộc. Cậu nhớ lại những lời ông Ba nói về gốc rễ của cây, về nền móng của ngôi nhà. Cậu hiểu, thế tấn này chính là gốc rễ, là nền móng cho con đường võ đạo mà cậu đã chọn.
Cứ thế, mỗi buổi sáng, sau khi quét sạch lá dưới gốc đa, bài học của Vịnh lại là đứng Trung Bình Tấn. Thời gian đứng tấn tăng dần lên theo từng ngày, từ vài phút, lên đến nửa giờ, rồi cả một giờ đồng hồ. Có những lúc, Vịnh cảm thấy như mình sắp ngất đi vì đau đớn và mệt mỏi. Toàn thân nóng ran, mồ hôi chảy thành dòng, thấm đẫm chiếc áo nâu bạc màu. Nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên định, nhìn thẳng về phía trước, nơi ánh bình minh đang dần ló dạng.
Ông Ba Phi không chỉ bắt Vịnh đứng tấn mà không giải thích. Trong những lúc cậu nghỉ giải lao, ông lại kể những câu chuyện xưa về các vị anh hùng dân tộc, về những bậc thầy võ học chân chính. Ông nói: "Người học võ, trước tiên phải luyện được chữ 'Nhẫn'. Nhẫn nại với sự khổ luyện của thân xác, nhẫn nhịn trước những điều bất bình chưa thể giải quyết ngay, và kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Cái tấn này, nó không chỉ rèn cho con đôi chân vững chãi, mà còn rèn cho con cái tâm tĩnh tại, cái ý chí kiên cường."
Ông cũng giải thích cho Vịnh về tầm quan trọng của hơi thở trong khi đứng tấn. "Hít vào thật sâu, thở ra thật chậm. Để cho khí lực từ trời đất theo hơi thở mà thấm vào từng thớ thịt, nuôi dưỡng gân cốt. Khi tâm con tĩnh, hơi thở con đều, thì dù thân xác có mệt mỏi, con vẫn có thể đứng vững."
Vịnh lắng nghe từng lời, cố gắng khắc ghi vào lòng. Cậu bắt đầu chú ý đến hơi thở của mình, cố gắng điều khiển nó theo lời dạy của ông Ba. Dần dần, cậu cảm nhận được một sự thay đổi kỳ diệu. Dù vẫn đau, vẫn mỏi, nhưng cậu không còn cảm thấy quá khó chịu như trước. Dường như có một luồng khí ấm áp đang từ từ lan tỏa trong cơ thể, giúp cậu chịu đựng tốt hơn.
Thời gian như nước chảy qua kẽ tay. Mùa hạ oi ả qua đi, nhường chỗ cho những cơn mưa rào mùa thu rồi đến cái se lạnh của mùa đông xứ Huế. Lê Quang Vịnh vẫn không một ngày xao lãng việc luyện tập. Sân lá dưới gốc đa vẫn sạch bóng mỗi sớm, và thế Trung Bình Tấn của cậu ngày một vững vàng hơn. Từ một cậu bé gầy gò, chân tay yếu ớt, Vịnh dần trở nên rắn rỏi, nhanh nhẹn. Đôi chân cậu bám chắc xuống đất như có rễ, dù gió thổi mạnh cũng không làm thân hình cậu lay chuyển.
Một buổi sáng mùa đông, sau khi Vịnh đứng tấn được gần hai giờ đồng hồ mà sắc mặt vẫn bình thản, hơi thở vẫn đều đặn, ông Ba Phi khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng rõ rệt.
"Tốt lắm," ông nói. "Cái gốc của con đã bắt đầu bén rễ rồi đấy. Từ ngày mai, ngoài đứng tấn, ta sẽ dạy con những động tác đầu tiên của bài 'Hùng Kê Quyền'."
Vịnh nghe vậy, lòng vui như mở hội. Bao nhiêu mệt nhọc, đau đớn của mấy tháng trời ròng rã dường như tan biến hết. Cậu biết rằng, một cánh cửa mới trên con đường võ đạo đang mở ra trước mắt mình. Cánh cửa ấy không chỉ hứa hẹn sức mạnh, mà còn là niềm hy vọng về một ngày mai, khi cậu có thể dùng chính những gì mình học được để thực hiện lý tưởng lớn lao đang nung nấu trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro