Chương 20: Kẻ Thù Giấu Mặt Và Những Nước Cờ Hiểm Độc

Sau vụ phục kích hụt, Lê Quang Vịnh và Chính trị viên Trần Hùng đã có những buổi phân tích sâu sắc. Những sợi dây thép gai kiểu mới, cách bố trí bãi mìn tinh vi và sự kiên nhẫn của kẻ địch khi chờ đợi thời cơ cho thấy đây không phải là hành động của những đơn vị Pháp thông thường. "Chúng ta đang đối mặt với một cái đầu có sạn, một kẻ rất hiểu cách đánh của bộ đội ta và có khả năng tính toán tâm lý," Trần Hùng nhận định.

Vịnh, với linh cảm nhạy bén của một người đã nhiều lần đối đầu với những kẻ thù xảo quyệt, cảm thấy một sự bất an đặc biệt. Kẻ thù này dường như không chỉ nhắm vào đơn vị, mà còn có một sự tập trung nào đó vào chính cậu. Cậu đề nghị cho người tìm hiểu kỹ hơn về những thay đổi nhân sự gần đây trong bộ máy chỉ huy của địch ở khu vực, đặc biệt là những sĩ quan người Việt cộng tác với Pháp.

Trong khi đó, Tư Phúc, sau khi "thử tài" Vịnh bất thành, càng thêm nung nấu ý định trả thù. Hắn không vội vàng. Hắn dành thời gian quan sát, thu thập thêm thông tin về Lê Quang Vịnh qua mạng lưới chỉ điểm mà hắn đang dày công xây dựng. Hắn tìm hiểu về thói quen, về những người Vịnh hay tiếp xúc, về những điểm mạnh và cả những điểm mà hắn cho là "yếu" của Vịnh. Và trong số đó, hình ảnh cô y tá Mai ở trạm xá quân y bắt đầu hiện lên trong những toan tính của Tư Phúc.

Hắn nhận thấy Vịnh thường xuyên lui tới trạm xá, ánh mắt Vịnh nhìn Mai không giống như nhìn những đồng đội khác. Một nụ cười quỷ quyệt nở trên môi Tư Phúc. Hắn biết rằng tình cảm chính là thứ dễ bị tổn thương nhất, cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất nếu biết cách sử dụng. Hắn quyết định sẽ dùng Mai làm mồi nhử, giăng một cái bẫy còn hiểm độc hơn cả lần trước, một cái bẫy mà hắn tin chắc rằng Lê Quang Vịnh, với "tính nghĩa hiệp" của mình, sẽ không thể không bước vào.

Kế hoạch của Tư Phúc được vạch ra một cách tỉ mỉ. Hắn không trực tiếp nhắm vào Mai hay trạm xá, vì điều đó quá lộ liễu và có thể khiến De Castries không hài lòng (viên Đại úy Pháp này tuy tàn bạo nhưng vẫn muốn giữ một chút "hình ảnh" cho quân đội viễn chinh). Thay vào đó, Phúc cho người tung tin đồn về một "kho thuốc quý hiếm" mà Pháp vừa bí mật vận chuyển đến một tiền đồn nhỏ, hẻo lánh gần biên giới, nơi lực lượng canh phòng không quá mạnh. Tin đồn này, một cách "tình cờ", lại đến tai một vài giao liên của ta và nhanh chóng được báo về căn cứ.

Thuốc men và vật tư y tế luôn là thứ thiếu thốn trầm trọng ở chiến khu. Nghe tin có "kho thuốc quý", ban chỉ huy, dù có chút nghi ngờ, cũng không thể bỏ qua. Sau khi cho trinh sát sơ bộ (và bị Tư Phúc khéo léo qua mặt bằng những sắp đặt giả tạo), một kế hoạch đánh chiếm kho thuốc được vạch ra. Và với tầm quan trọng của nhiệm vụ, cùng với yêu cầu về một lực lượng tinh nhuệ, nhanh gọn, tiểu đội đặc nhiệm của Lê Quang Vịnh lại một lần nữa được giao trọng trách. Mai, với vai trò y tá, cũng được cử đi cùng để có thể kịp thời xử lý và phân loại thuốc men nếu thu được.

Vịnh, dù có chút linh cảm bất an mơ hồ, nhưng trước mệnh lệnh của cấp trên và sự cần thiết của thuốc men cho đồng đội, đã không thể từ chối. Cậu chỉ dặn dò tiểu đội của mình phải hết sức cẩn thận, đồng thời bí mật yêu cầu một tổ trinh sát nhỏ khác đi theo sau để yểm trợ từ xa nếu có biến.

Đoàn quân lên đường vào một đêm không trăng. Con đường đến tiền đồn hẻo lánh vô cùng khó đi, phải vượt qua nhiều khe suối và những cánh rừng rậm. Tư Phúc, qua chỉ điểm, đã nắm rõ lộ trình và thời gian di chuyển của họ. Hắn không tổ chức phục kích dọc đường, mà tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất của mình (gồm cả một số tay sát thủ giang hồ mà hắn chiêu mộ) tại chính cái "kho thuốc" giả mạo kia. Hắn đã biến tiền đồn đó thành một cái bẫy chết người, với nhiều lớp phòng thủ và những cạm bẫy được cài đặt sẵn. Hắn muốn một trận "mèo vờn chuột" cuối cùng, nơi hắn sẽ là người chiến thắng tuyệt đối.

Khi tiểu đội của Vịnh tiếp cận tiền đồn, mọi thứ có vẻ yên ắng một cách đáng ngờ. Vịnh ra hiệu cho mọi người dừng lại, dùng kinh nghiệm của mình để quan sát. Cậu phát hiện ra vài dấu vết mới trên mặt đất, một vài cành cây bị bẻ gãy một cách không tự nhiên. Linh cảm nguy hiểm trỗi dậy mạnh mẽ.

"Có bẫy!" Vịnh nói nhỏ với Ba, người đi ngay sau cậu. "Chúng ta phải thay đổi kế hoạch. Không thể tấn công trực diện."

Nhưng dường như đã quá muộn. Từ bốn phía, những loạt súng máy bất ngờ nổ giòn giã. Ánh lửa đầu nòng lóe lên trong đêm tối. Tiểu đội của Vịnh bị bao vây hoàn toàn. Tiếng la hét, tiếng đạn rít xé gió vang lên.

"Tất cả tìm chỗ ẩn nấp! Phản kích!" Vịnh hét lớn, vừa kéo Mai nép vào sau một tảng đá lớn, vừa bắn trả về phía địch.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Địch đông hơn gấp nhiều lần và đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Chúng chiếm giữ những vị trí thuận lợi, hỏa lực áp đảo. Tiểu đội của Vịnh, dù chiến đấu rất dũng cảm, nhưng lần lượt có người ngã xuống hoặc bị thương.

Tư Phúc, từ một vị trí chỉ huy kín đáo, nhìn cảnh tượng đó với một nụ cười thỏa mãn. Hắn chờ đợi khoảnh khắc Lê Quang Vịnh bị dồn vào đường cùng. Hắn muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng trên gương mặt kẻ thù đã khiến hắn mất đi người em trai và làm bẽ mặt hắn.

Trong làn đạn dày đặc, Vịnh vừa chiến đấu, vừa cố gắng bảo vệ Mai, vừa tìm cách phá vỡ vòng vây. Cậu nhận ra rằng, cái gọi là "kho thuốc" chỉ là một cái cớ. Mục tiêu thật sự của kẻ địch chính là cậu và tiểu đội của cậu. Và kẻ đứng sau tất cả, với sự hiểm độc và tính toán này, không ai khác ngoài tên Tư Phúc. Mối thù riêng đã được hắn lồng vào cuộc chiến chung một cách tàn nhẫn.

Bất ngờ, một quả lựu đạn từ phía địch bay thẳng về phía tảng đá nơi Vịnh và Mai đang ẩn nấp. Vịnh, không một chút do dự, đã dùng thân mình che chắn cho Mai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro