Chương 53: Gió Lớn Giữa Giảng Đường và Những Đòn Hiểm Đô Thành (tiếp theo)

Sau cuộc rải truyền đơn gây chấn động, Sài Gòn như một cái tổ ong bị chọc phải. Đại úy Trần Lệ Quang, mặt hầm hầm sát khí, liên tục triệu tập các thuộc hạ. Trong phòng làm việc tối tăm ở Nha Cảnh sát Đô thành, hắn đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn.

"Lũ sinh viên ranh con! Chúng nó dám qua mặt cả một hệ thống an ninh của Đô thành!" Quang rít lên, giọng đầy căm tức. "Tìm ra cho được kẻ cầm đầu! Kẻ nào đã dạy cho chúng nó cái thứ võ nghệ đó? Ta nghi ngờ có một tổ chức chuyên nghiệp đứng sau giật dây!"

Một tên đội trưởng mật vụ, mặt mày tái mét, vội trình bày: "Thưa Đại úy, theo lời khai ban đầu của mấy đứa sinh viên bị bắt, chúng chỉ nói được hướng dẫn bởi một 'thầy giáo' dạy Văn Sử ở trường tư thục An Trí, tên là Lê Hoài Nam. Chúng rất kính phục và tuyệt đối không khai thêm gì về tổ chức."

"Lê Hoài Nam..." Quang nheo mắt, cái tên này dường như quen quen, nhưng hắn chưa thể nhớ ra ngay. "Trường An Trí? Cho người theo dõi sát sao cái trường đó và tên thầy giáo này! Tìm hiểu kỹ lai lịch của hắn cho ta!" Hắn ra lệnh: "Tăng cường tuần tra ở tất cả các trường đại học, khu nhà trọ sinh viên. Bất kỳ ai có biểu hiện khả nghi, tụ tập bàn tán, đều phải bắt giữ, thẩm vấn!"

Trong khi đó, tại một cơ sở bí mật khác, Lê Quang Vịnh đang họp với đồng chí Ba Phong và các sinh viên nòng cốt vừa thoát hiểm, trong đó có Út Liên và Hải. "Hành động lần này của các đồng chí rất dũng cảm, đã gây được tiếng vang lớn," đồng chí Ba Phong nhận xét. "Nhưng tổn thất của chúng ta cũng không nhỏ. Một số đồng chí đã bị bắt. Điều này cho thấy kẻ thù đang theo dõi chúng ta rất sát sao."

Út Liên, gương mặt vẫn còn vẻ căng thẳng nhưng ánh mắt đầy quyết tâm, nói: "Thưa thầy Nam, thưa đồng chí Ba Phong, đúng là có sơ suất từ phía chúng con. Nhưng chính nhờ những thế võ thầy dạy mà con và một số bạn đã thoát được. Bọn mật vụ rất hung hãn, nhưng khi bị đánh bất ngờ, chúng cũng hoảng loạn."

Hải tiếp lời, cánh tay vẫn còn băng bó: "Con đã cố gắng cản đường chúng để các bạn nữ chạy trước. Đúng là võ công của thầy rất lợi hại, nhưng bọn chúng quá đông và có vũ khí. Nếu không có sự can thiệp bất ngờ của ai đó (ám chỉ Vịnh), có lẽ con cũng khó thoát."

Vịnh nhìn các học trò, những người đồng chí trẻ tuổi của mình, lòng đầy thương cảm nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc. "Lòng dũng cảm là rất quý, nhưng trong hoạt động bí mật, sự cẩn trọng và kỷ luật còn quan trọng hơn. Mỗi tổn thất của chúng ta đều là một bài học đắt giá." Anh quay sang đồng chí Ba Phong: "Tình hình các đồng chí bị bắt thế nào rồi ạ?"

Đồng chí Ba Phong thở dài: "Tổ chức đang tìm mọi cách để nắm tình hình và nếu có cơ hội sẽ tổ chức giải cứu. Nhưng Đại úy Quang là một con cáo già, hắn sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở." Ông nhìn Vịnh: "Có lẽ, tên Quang đã bắt đầu để ý đến đồng chí rồi đó, thầy giáo Nam ạ. Lời khai của đám sinh viên, dù không nói nhiều, cũng đủ để hắn khoanh vùng."

"Con hiểu," Vịnh đáp, giọng bình thản. "Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến con. Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất." Anh nhìn Út Liên và Hải: "Từ nay, các đồng chí phải tạm thời ngừng mọi hoạt động công khai, chuyển vào hoạt động bí mật hơn nữa. Thay đổi chỗ ở nếu cần thiết. Việc học võ cũng phải được tiến hành một cách kín đáo hơn. Tôi sẽ truyền dạy thêm cho các đồng chí những kỹ thuật ẩn mình, thoát hiểm và cả những đòn thế cận chiến tay không khi không có vũ khí."

Những ngày tiếp theo, Vịnh càng thêm cẩn trọng trong mọi hành động. Anh vẫn đến trường An Trí giảng dạy, nhưng luôn để ý đến những kẻ lạ mặt xung quanh. Các buổi huấn luyện võ thuật cho nhóm sinh viên nòng cốt được chuyển đến những địa điểm bí mật hơn, thường là vào ban đêm, trong những căn nhà kho bỏ hoang hoặc những khu vườn vắng vẻ.

"Hùng Kê Quyền không chỉ có những đòn thế tấn công mạnh mẽ," Vịnh giải thích cho các học trò trong một buổi tập, "Mà còn có những bộ pháp linh hoạt như 'Kim Kê Độc Lập' giúp các bạn giữ thăng bằng và xoay chuyển tình thế, hay 'Kê Ảnh Cước' (cú đá bóng gà) để tấn công bất ngờ vào hạ bộ của địch khi bị áp sát. Quan trọng là phải luyện cho thân pháp nhẹ nhàng, phản xạ nhanh nhạy."

Anh thị phạm một loạt động tác, thân hình uyển chuyển, khi thì như một con én lướt nhẹ, khi lại như một con hổ vồ mồi, khiến các sinh viên trẻ tuổi không khỏi thán phục. "Khi bị địch truy đuổi trong các con hẻm nhỏ," Vịnh tiếp tục, "phải biết lợi dụng địa hình, những góc khuất, những vật cản. Một cú nhảy qua tường, một pha ẩn mình bất ngờ có thể giúp các bạn cắt đuôi được kẻ thù."

Trong một lần, khi Vịnh đang trên đường từ trường về nhà trọ, anh cảm nhận rõ có hai kẻ đang bám theo mình. Chúng không vội vàng hành động mà giữ một khoảng cách nhất định, cố gắng không để lộ diện. Vịnh biết đây là người của Đại úy Quang.

Anh không tỏ ra hoảng sợ mà vẫn giữ vẻ bình thản, rẽ vào một khu chợ đông đúc. Lợi dụng sự ồn ào và dòng người qua lại, Vịnh bất ngờ tăng tốc, luồn lách qua các sạp hàng. Khi đến một ngã rẽ có nhiều hẻm nhỏ, anh nhanh chóng biến mất vào một con hẻm tối tăm. Hai tên mật vụ bám theo cũng vội vàng đuổi vào.

Con hẻm cụt. Chỉ có một bức tường cao phía cuối. Hai tên mật vụ cười khẩy, tiến lại gần Vịnh. "Hết đường chạy rồi nhé, thầy giáo Nam!" một tên nói, giọng gằn gằn. "Đại úy Quang muốn gặp thầy một chút."

Vịnh xoay người lại, đối mặt với chúng. "Tôi không quen biết Đại úy nào cả. Các anh nhầm người rồi."

"Nhầm hay không, về Nha Cảnh sát sẽ rõ!" tên còn lại rút trong người ra một chiếc còng số tám, định lao vào.

Không còn lựa chọn nào khác, Vịnh buộc phải ra tay. Anh né tránh cú lao tới của tên mật vụ, đồng thời dùng một thế "Hoành Kê Tảo Nhĩ" (Gà trống quét tai), chân anh quét một vòng nhanh và mạnh vào hạ bộ của hắn, khiến hắn rú lên một tiếng rồi ôm bụng ngã vật xuống. Tên còn lại thấy đồng bọn bị hạ, rút vội khẩu súng ngắn trong người ra.

"Đứng im! Giơ tay lên!" hắn hét.

Nhưng Vịnh còn nhanh hơn. Anh dùng một thế "Phi Kê Đạp Đấu" (Gà bay đá chuồng), người anh bật cao, chân phải tung một cú đá thẳng vào cổ tay đang cầm súng của tên mật vụ. Khẩu súng văng lên, rơi xuống đất. Trước khi tên đó kịp hoàn hồn, Vịnh đã áp sát, dùng một đòn chỏ hiểm hóc của Hùng Kê Quyền đánh trúng thái dương, khiến hắn lảo đảo rồi bất tỉnh.

Vịnh không chậm trễ, nhanh chóng nhặt lấy khẩu súng, rồi vận khinh công, bám vào những gờ tường, mái hiên, nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao cuối hẻm, biến mất như một làn khói.

Khi Đại úy Trần Lệ Quang nhận được tin hai tên mật vụ giỏi nhất của mình bị hạ gục và để xổng mất đối tượng, hắn tức giận đến sôi người. "Lê Hoài Nam! Chắc chắn là nó! Một thầy giáo dạy Văn mà có võ công cao cường như vậy sao? Điều tra kỹ hơn nữa cho ta! Ta phải lôi được cái mặt thật của nó ra!"

Cuộc đối đầu giữa Lê Quang Vịnh và Đại úy Trần Lệ Quang ngày càng trở nên trực diện và nguy hiểm. Vịnh biết rằng, vỏ bọc thầy giáo của anh có thể sẽ không còn giữ được bao lâu nữa. Anh phải chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất, và có thể, một cuộc chiến sinh tử ngay giữa lòng Sài Gòn đang đến rất gần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro