Chương 56: Xiềng Xích Trong Tim Và Những Bài Võ Giữa Lao Tù (tiếp theo)

Chương 56: Xiềng Xích Trong Tim Và Những Bài Võ Giữa Lao Tù (tiếp theo)

Những năm tháng đằng đẵng trong địa ngục Côn Đảo không làm nguội đi ngọn lửa đấu tranh trong tim Lê Quang Vịnh và những người đồng chí của anh. Ngược lại, nó càng tôi luyện ý chí của họ thêm sắt đá. Kế hoạch vượt ngục, dù vô cùng hiểm nguy, vẫn được âm thầm chuẩn bị với một sự kiên trì và cẩn trọng phi thường.

Vịnh, cùng với một vài đồng chí cốt cán như anh Ba Tâm (một cựu chỉ huy du kích miền Tây, tính tình cương trực, gan dạ) và anh Tư Nghĩa (một trí thức Sài Gòn bị bắt vì hoạt động trong phong trào sinh viên, thông minh và rất giỏi phân tích), trở thành linh hồn của kế hoạch. Họ không chỉ vạch ra đường đi nước bước mà còn là người trực tiếp lựa chọn, bồi dưỡng và huấn luyện những đồng chí sẽ tham gia.

"Việc đầu tiên và quan trọng nhất là giữ bí mật tuyệt đối," Vịnh căn dặn trong một buổi "họp" kín đáo giữa những giờ lao dịch khổ sai, khi họ giả vờ nghỉ giải lao dưới bóng một gốc bàng cổ thụ, tai mắt cai ngục không thể để ý hết. "Chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến tất cả chúng ta phải trả giá bằng máu."

Anh Ba Tâm gật đầu: "Chú Vịnh nói phải. Bọn chó săn ở đây tai mắt khắp nơi. Phải chọn những người thực sự tin cậy, ý chí kiên định, không sợ hy sinh."

Anh Tư Nghĩa, với cặp kính đã sứt một gọng, nói thêm: "Chúng ta cần một kế hoạch chi tiết cho từng giai đoạn: từ việc chuẩn bị dụng cụ, lựa chọn thời điểm, cách thức vô hiệu hóa lính gác, cho đến việc chuẩn bị phương tiện vượt biển và cả những phương án dự phòng khi có sự cố."

Việc chuẩn bị dụng cụ là khó khăn nhất. Mọi thứ đều bị kiểm soát gắt gao. Nhưng bằng sự khéo léo và lòng dũng cảm, các tù nhân đã tìm cách biến những vật dụng tưởng chừng như vô tri thành công cụ. Những mảnh sắt vụn từ công trường lao dịch được mài sắc thành dao găm, những thanh tre già được vót nhọn làm vũ khí tự vệ, những sợi dây thừng nhỏ được bện lại từ xơ dừa hoặc những mảnh vải vụn. Thậm chí, họ còn tìm cách lấy trộm được một ít thuốc đỏ, bông băng từ trạm xá của nhà tù để phòng khi có người bị thương.

Về võ thuật, Vịnh không chỉ truyền dạy Hùng Kê Quyền mà còn nghiên cứu, chắt lọc những đòn thế hiểm hóc, thực dụng nhất, phù hợp với việc chiến đấu trong không gian chật hẹp và khi bị xiềng xích. Anh gọi đó là "Bát Đoạn Xiềng" – tám thế võ cốt lõi, vừa để tấn công, vừa để phòng thủ, có thể vô hiệu hóa đối phương một cách nhanh chóng.

"Khi bị xiềng ở tay," Vịnh thị phạm cho một nhóm nhỏ trong đêm tối, khi tiếng sóng biển và tiếng gió phần nào át đi những âm thanh, "Các đồng chí phải biết cách dùng chính sợi xiềng đó làm vũ khí. Một cú quật xiềng bất ngờ vào mặt, vào hạ bộ của địch có thể khiến hắn choáng váng. Khi bị xiềng ở chân, bộ pháp của chúng ta bị hạn chế, nhưng chúng ta có thể dùng những cú đá tầm thấp, những đòn khóa chân hiểm hóc. Quan trọng nhất là phải nhanh, mạnh, dứt khoát và không một chút do dự."

Lời thoại của các nhân vật trong những buổi luyện tập bí mật này thường rất ngắn gọn, chủ yếu là những khẩu lệnh, những lời nhắc nhở về kỹ thuật, và cả những lời động viên, khích lệ tinh thần.

"Tấn cho vững!" Vịnh hô nhỏ khi thấy một đồng chí trẻ tuổi đứng tấn chưa vững. "Gốc có vững thì cây mới không đổ. Ý chí có vững thì mới mong thoát khỏi nơi này!"

"Anh Ba, cú đấm của anh còn hơi lộ," một đồng chí khác góp ý. "Phải ra đòn bất ngờ hơn nữa."

Không khí luyện tập tuy căng thẳng, bí mật nhưng cũng đầy tình đồng chí. Họ biết rằng, sự thành công của kế hoạch phụ thuộc vào sự nỗ lực và phối hợp của từng người.

Thời điểm vượt ngục được Vịnh và các đồng chí tính toán rất kỹ. Họ chọn một đêm cuối tháng, khi trăng mờ, biển động nhẹ, và cũng là lúc bọn cai ngục thường chủ quan, lơ là nhất sau những ngày được nghỉ phép hoặc sau những cuộc nhậu nhẹt. Hướng vượt biển cũng được nghiên cứu cẩn thận, dựa vào kinh nghiệm của những ngư dân từng bị tù ở đây và những kiến thức ít ỏi về dòng chảy, hướng gió mà họ thu thập được.

Kế hoạch dự kiến sẽ chia làm nhiều mũi. Một mũi sẽ gây rối ở một khu vực khác của nhà tù để đánh lạc hướng sự chú ý của địch. Mũi chủ yếu, gồm Vịnh và những đồng chí cốt cán nhất, sẽ tìm cách vô hiệu hóa lính gác ở khu xà lim của họ, phá xiềng, rồi dùng những chiếc bè tự tạo (được bí mật kết từ những thân cây chuối, những tấm ván gỗ mục lượm lặt được) để vượt biển.

"Đây là một canh bạc với tử thần," anh Tư Nghĩa nói trong buổi họp cuối cùng trước giờ hành động. "Nhưng nếu không đánh bạc, chúng ta sẽ mãi mãi chôn thây ở đây."

Lê Quang Vịnh nhìn những người đồng đội của mình, những gương mặt hốc hác vì đói khổ, vì lao dịch, nhưng ánh mắt ai cũng sáng ngời một niềm hy vọng và quyết tâm. Anh nắm chặt tay từng người.

"Đêm nay," Vịnh nói, giọng trang trọng và đầy cảm xúc. "Chúng ta sẽ không còn là những người tù bị xiềng xích. Chúng ta sẽ là những cánh chim khao khát tự do, bay về với đất mẹ. Dù có phải hy sinh, cũng phải hy sinh một cách hiên ngang, để cho kẻ thù biết rằng, ý chí của người cộng sản là bất diệt!"

Bên ngoài, tiếng sóng biển Côn Đảo vẫn vỗ đều đều vào bờ đá, như một bản nhạc nền cho một cuộc vượt thoát lịch sử sắp sửa bắt đầu. Số phận của Lê Quang Vịnh và các đồng đội của anh sẽ ra sao? Liệu họ có thể chiến thắng được sự tàn bạo của nhà tù và sự hung dữ của biển cả để trở về với cách mạng? Hồi sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro