Chương 7: Ảo tưởng tình cũ
Những ngày sau khi Linh bắt đầu chủ động nhắn tin với Minh, cuộc sống của cô dường như bị xoay quanh màn hình điện thoại. Mỗi buổi sáng, khi bước vào lớp, điều đầu tiên cô làm không phải là mở sách vở, mà là nhìn Minh. Cậu ấy vẫn ngồi bàn quen, chăm chú vào bài giảng, lông mày hơi nhíu lại khi tập trung. Ánh mắt ấy khiến Linh cảm thấy vừa gần gũi vừa đau nhói trong tim.
Trong giờ nghỉ trưa, Linh thường tìm một góc yên tĩnh, mở điện thoại và gửi tin nhắn. Ban đầu chỉ là những câu hỏi về bài tập, nhưng rồi cô bắt đầu hỏi han về những chuyện nhỏ nhặt:
"Hôm nay cậu ăn trưa gì?"
"Bài Toán hôm nay khó không?"
"Cậu có định đi học thêm không?"
Mỗi lần nhận được tin nhắn trả lời, dù chỉ là vài chữ ngắn gọn nhưng Linh đều cảm thấy trái tim mình như nhảy lên vì vui sướng. Minh trả lời bình thường, đôi khi còn kèm theo lời nhắc nhở nhẹ nhàng:
"Ăn trưa đầy đủ nhé, đừng học quá sức."
Linh mỉm cười, lòng tràn đầy hy vọng: Cậu ấy vẫn quan tâm mình. Chỉ cần kiên nhẫn, mọi thứ sẽ quay lại như xưa.
Nhưng niềm vui đó đi kèm nỗi lo. Linh nhận ra bản thân bắt đầu ảo tưởng: mỗi câu trả lời, mỗi dấu chấm phẩy, mỗi biểu tượng cảm xúc đều trở thành dấu hiệu mà cô giải thích theo cách khiến trái tim mình hạnh phúc. Khi Minh nhắn:
"Cậu có ôn bài môn Văn hôm qua không? Mình nghe nói hôm qua thầy ra đề khó lắm."
Linh đọc đi đọc lại tin nhắn, rồi tự nhủ: Cậu ấy quan tâm đến mình thật… phải chăng là dấu hiệu cậu ấy vẫn còn yêu mình?
Những ngày sau, Linh dành cả buổi chiều để chụp lại bài vở của lớp, chuẩn bị nhắn cho Minh hỏi:
"Minh ơi, bài hôm nay mình không hiểu lắm, cậu giải thích cho mình được không?"
Minh trả lời nhanh chóng, giọng điệu vẫn bình thường:
"Được, tối nay mình gửi hình bài cho cậu nhé."
Nhưng với Linh, mỗi lời nhắn ấy như một lời thừa nhận tình cảm. Cô bắt đầu tưởng tượng cảnh hai người lại ngồi bên nhau, cùng cười nói, cùng học bài, cùng chia sẻ mọi thứ. Mỗi tin nhắn, mỗi câu trả lời trở thành một viên gạch xây lên lâu đài ảo tưởng của cô.
Trong lớp, Linh lén nhìn Minh trò chuyện với các bạn khác, nhưng cô chỉ tập trung vào thái độ, cử chỉ, và cách Minh trả lời tin nhắn: một cái nhíu mày khi cậu đọc, một nụ cười nhẹ khi gửi hình bài. Cô bắt đầu giải thích tất cả theo hướng tích cực, theo cách khiến cô tin rằng Minh vẫn còn tình cảm.
Nhưng Linh không biết rằng phía sau, Minh đã từng kể với vài người bạn thân về những lần Linh nhắn tin, về việc cô chủ động hỏi han, và có đôi chút chế giễu: "Linh vẫn còn dính mình, đáng yêu thật… nhưng cũng hơi phiền."
Những suy nghĩ ấy chưa bao giờ đến với Linh. Cô vẫn tưởng rằng Minh đang trò chuyện với cô một cách chân thành, vẫn còn tình cảm cũ. Cô tự nhủ: Chỉ cần cậu ấy muốn, mình sẽ chờ, sẽ hy vọng… sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Tối về nhà, Linh ngồi trước cửa sổ, mở điện thoại, nhìn lại hàng chục tin nhắn trao đổi hôm nay. Cô nhắm mắt, mỉm cười, rồi lẩm bẩm:
"Chỉ cần cậu ấy nhắn, mình sẽ luôn hạnh phúc. Thanh xuân này… nếu có một lần quay lại, mình sẽ không buông tay."
Nhưng khi màn đêm dần buông xuống, một nỗi lo thầm kín len lỏi: Liệu tất cả những gì mình đang tưởng tượng có thực sự là sự thật? Hay chỉ là trái tim mình tự vẽ ra một câu chuyện mà cậu ấy chưa từng nghĩ tới?
Linh khẽ thở dài, nhìn ra ngoài sân, ánh đèn vàng vọt từ phòng học vọng lại, trộn lẫn nỗi buồn và hy vọng. Trái tim cô vẫn rung động, nhưng bên trong, cô cảm nhận một khoảng cách vô hình – một khoảng cách mà Linh chưa biết, rằng Minh không hẳn nghĩ như cô đang nghĩ…
Và như thế, những ngày tiếp theo, Linh càng gửi tin nhắn nhiều hơn, càng tìm mọi lý do để trò chuyện với Minh, và càng chìm sâu vào ảo tưởng rằng mối tình cũ có thể quay lại. Cô không biết rằng, mỗi tin nhắn, mỗi câu trả lời lịch sự, đang xây dựng một lâu đài mỏng manh, dễ vỡ, mà chỉ cần một cú chạm nhỏ từ thực tế cũng đủ làm nó sụp đổ.
Linh ngồi trong lớp, không hề hay biết. Cô cười khẽ, lòng rộn ràng khi điện thoại rung liên tục. Mỗi câu trả lời lịch sự của Minh đều khiến cô cảm giác như trái tim mình đang sống lại.
Nhưng lần này, Minh không chỉ giữ thái độ lạnh lùng mà còn bắt đầu kể chi tiết về những thói quen, cách nhắn tin và sự quan tâm của Linh. Trong mắt bạn bè, Linh trở thành một cô gái “rụt rè nhưng bám dai, đáng yêu nhưng hơi phiền”. Minh cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng, không hề có chút ấm áp như trước.
Trong lớp, Linh chủ động hỏi Minh về bài tập. Cậu ấy trả lời bình thường, giọng điệu nhẹ nhàng, không hề tiết lộ điều gì. Linh càng mải mê nhắn tin, càng hy vọng: Có lẽ Minh vẫn quan tâm mình, chỉ là… chỉ là cậu ấy bận.
Cô bắt đầu lên kế hoạch cho những câu chuyện trò chuyện tiếp theo: những câu hỏi về bài tập, những lời nhắn hỏi han quan tâm sức khỏe, những lời nhắn đùa vui nhẹ. Mỗi lần nhận được câu trả lời từ Minh, cô đều cảm giác tim mình rung động, mà không hề hay biết rằng phía sau, Minh đang coi tất cả như trò đùa tinh tế.
Một buổi tối, Linh ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng từ lớp học vọng ra. Cô mở điện thoại, đọc lại những tin nhắn:
"Chỉ cần cậu ấy quan tâm, mình sẽ hạnh phúc. Chỉ cần cậu ấy nhắn, trái tim mình sẽ không đau."
Nhưng sâu trong lòng, Linh bắt đầu cảm nhận một chút mơ hồ, một khoảng cách vô hình mà cô chưa lý giải được. Một phần trái tim cô hạnh phúc, nhưng một phần khác bắt đầu run lên lo lắng: Liệu tất cả những gì mình đang tưởng tượng có thực sự là tình cảm của Minh? Hay chỉ là trò đùa mà mình chưa nhận ra?
Linh chưa biết rằng nụ cười lịch sự, tin nhắn trả lời đều đặn, và những lời quan tâm tưởng chừng ấm áp, đang dần tạo ra một ảo giác nguy hiểm, khiến cô tin rằng tình cảm cũ có thể quay lại. Mọi chuyện sắp tới sẽ chứng minh rằng niềm tin ấy chỉ là tạm bợ, còn thực tế tàn nhẫn hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro