Chương 17: Một Ngày Bình Thường


Tiết học buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Khi chuông báo hết giờ vang lên, học sinh trong lớp A2 lần lượt thu dọn sách vở. Trong khi mọi người chuẩn bị xuống căn-tin ăn trưa, Hạ An Vy lại đi về hướng ngược lại.

Cô là lớp trưởng, nên theo thường lệ, giáo viên bộ môn sẽ nhờ cô lên văn phòng lấy vở bài tập để phát cho các bạn.

Văn phòng giáo viên nằm ở tầng ba, ngay cuối hành lang. Khi bước vào, cô lịch sự gõ cửa rồi nhẹ giọng nói:

"Thưa cô, em đến lấy vở bài tập ạ."

Cô Dương – giáo viên dạy Toán của lớp A2, ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó mỉm cười:

"An Vy, chờ một chút nhé."

Cô gật đầu, đứng ngay ngắn trước bàn giáo viên, ánh mắt lướt qua những xấp vở được xếp ngay ngắn. Khi cô Dương sắp xếp lại vở để đưa cho cô, bỗng nhiên lên tiếng:

"An Vy này, cô có chuyện muốn hỏi em."

Cô ngước mắt nhìn.

Cô Dương cầm một tập tài liệu trên bàn, giọng điềm đạm:

"Cô thấy điểm Toán của em luôn đứng đầu lớp, bài kiểm tra lần nào cũng xuất sắc. Vậy nên cô muốn mời em tham gia đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường."

Lời đề nghị này không khiến Hạ An Vy bất ngờ. Với thành tích của cô, chuyện được giáo viên nhắm đến là điều hiển nhiên. Nhưng cô vẫn giữ im lặng trong chốc lát, rồi mới lên tiếng:

"Cảm ơn cô đã tin tưởng em. Nhưng... em có thể suy nghĩ thêm một chút được không ạ?"

Cô Dương không hề thúc ép, chỉ gật đầu:

"Tất nhiên. Cô không muốn gây áp lực cho em. Chỉ là nếu em có hứng thú, cô tin chắc em sẽ làm tốt."

Hạ An Vy mỉm cười:

"Dạ, em hiểu ạ."

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một chút nữa, xoay quanh việc ôn tập và lịch trình của đội tuyển. Sau khi trò chuyện xong, cô nhận lấy chồng vở từ tay cô Dương, cúi đầu chào rồi rời khỏi văn phòng.

Khi đi ngang qua hành lang tầng hai, cô nghe thấy tiếng cười nói vang lên từ hướng cầu thang.

Nhóm học sinh từ căn-tin đi lên, trong đó có một bóng dáng quen thuộc.

Thượng Quan Minh Viễn.

Cậu đi bên cạnh một nam sinh cùng lớp, dáng vẻ nhàn nhã như không có gì gấp gáp. Khi bước lên bậc thang cuối cùng, ánh mắt cậu vô tình lướt qua hành lang và dừng lại.

Hạ An Vy đang ôm một chồng vở khá cao, che khuất nửa khuôn mặt.

Bước chân Thượng Quan Minh Viễn khựng lại trong một giây, sau đó cậu không nói gì, chỉ nhấc chân tiến lại gần.

Không cần hỏi, cũng không cần xin phép, cậu trực tiếp cầm lấy một nửa chồng vở trên tay cô.

Hành động này khiến Hạ An Vy ngẩn ra.

Cô nhìn cậu, hơi nhíu mày:

"Cậu làm gì vậy?"

"Cậu bê nhiều quá." Thượng Quan Minh Viễn đáp ngắn gọn, ánh mắt không chút gợn sóng. "Cẩn thận lại đụng vào người khác."

Hạ An Vy: "..."

Cô đâu có yếu đến mức không bê nổi chồng vở này?

Nam sinh đi bên cạnh Thượng Quan Minh Viễn cũng dừng lại, có vẻ hơi bất ngờ khi thấy cảnh này. Cậu ta chớp mắt một cái, rồi bật cười:

"Minh Viễn, cậu cũng có lúc ga-lăng như vậy sao?"

Thượng Quan Minh Viễn không thèm đáp lại, chỉ liếc người kia một cái.

Hạ An Vy nhìn chồng vở đã nhẹ đi một nửa trong tay, cảm thấy tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì, đành im lặng để mặc cậu giúp đỡ.

Cả hai đi dọc hành lang, bước về phía lớp A2.

Bóng dáng của họ in trên nền gạch sáng bóng, phản chiếu dưới ánh nắng nhẹ của buổi trưa.

Một khoảnh khắc bình thường, nhưng lại ấm áp đến lạ kỳ.

Khi cả hai bước đến cửa lớp A2, Hạ An Vy quay sang nhìn Thượng Quan Minh Viễn.

"Cảm ơn."

Cô không phải kiểu người ngại ngùng khi nhận sự giúp đỡ từ người khác, nên lời cảm ơn này rất tự nhiên.

Thượng Quan Minh Viễn không đáp, chỉ lặng lẽ đặt chồng vở xuống bàn giáo viên. Nhưng khi vừa buông tay, cậu bỗng nhìn cô, nhàn nhạt nói:

"Từ sau có việc thế này, gọi tôi một tiếng."

Hạ An Vy hơi bất ngờ: "Gọi cậu?"

"Ừ." Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu rất bình thản, như thể đang nói một chuyện hiển nhiên.

Hạ An Vy mím môi, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao cô phải gọi cậu ấy khi có việc chứ?

Không đợi cô trả lời, Thượng Quan Minh Viễn đã quay người rời đi. Nhưng khi vừa đi được vài bước, cậu chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô lần nữa:

"À... Chuyện đội tuyển Toán, cậu có định tham gia không?"

Câu hỏi này khiến cô ngạc nhiên.

"Sao cậu biết?"

Thượng Quan Minh Viễn không đáp ngay, chỉ nhìn cô một lát, rồi khẽ nhếch môi:

"Văn phòng giáo viên không phải nơi cách âm."

Hạ An Vy: "..."

Cô suýt nữa quên mất, cậu có thói quen quan sát và để ý từng chi tiết nhỏ.

Cô hơi nghiêng đầu, chậm rãi đáp: "Tôi chưa quyết định."

Thượng Quan Minh Viễn không nói gì thêm, chỉ liếc cô một cái, sau đó quay người bước đi, để lại một câu đầy ẩn ý:

"Cậu sẽ tham gia thôi."

Hạ An Vy đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cậu, khóe môi hơi giật giật.

Cậu ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?

Cô lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa mà cúi xuống sắp xếp lại chồng vở. Nhưng trong đầu cô, giọng nói trầm thấp của cậu vẫn còn văng vẳng.

— Cậu sẽ tham gia thôi.

Không hiểu sao, câu nói này giống như một lời khẳng định chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro