Chương 3 (Phần III: Qua lại)
Buổi trưa chơi bóng xong, Trần Tầm ngồi cạnh Phương Hồi và lấy cuốn vở để quạt tay.
Lâm Gia Mạt bò sấp xuống bàn hỏi: "Sao hôm nay cậu lại mặc áo ngược?"
"Tớ thích thế!" Trần Tầm cười cười nhìn sang Phương Hồi, Phương Hồi mím môi rồi cúi đầu xuống.
"Nhiễu thật! Cậu ta chỉ thích khác người thôi!" Triệu Diệp bước đến cướp lấy cuốn vở trong tay Trần Tầm: "Tôi chẳng thích chơi bóng với cậu ta tí nào, dưới sân lúc nào cũng có đám con gái hò la tên cậu ta!"
"Biến! Chắc là do hôm nay bị tôi chụp chứ gì? Nghe cái giọng ghen ăn tức ở của ông kìa!" Tiện thể Trần Tầm liền vớ ngay chai nước mà Phương Hồi mang đi từ nhà, mở nắp uống hai ngụm.
"Phương Hồi cho ông uống chưa!" Kiều Nhiên giật lại chai nước trả cho Phương Hồi. Phương Hồi ngại ngùng cảm ơn, Trần Tầm liền liếc trộm cô một cái.
"Đúng vậy!" Triệu Diệp cốc đầu Trần Tầm một cái rồi nói: "Hôm nay tôi còn cướp được bóng của ông hai lần! Đúng không Gia Mạt? Cậu có nhìn thấy không?"
"Làm gì có nhỉ?" Lâm Gia Mạt giả vờ nhớ lại, lắc đầu trả lời.
"Hứ! Chán cậu thật!" Triệu Diệp chọc bút vào cô một cái.
"Đừng đùa nữa!" Lâm Gia Mạt vỗ vào tay Triệu Diệp, cười nói: "Tớ nhìn thấy rồi! Đó cũng là do cái cậu để tóc dài đó chặn cậu ấy trước nên cậu mới cướp được. Cậu tóc dài ấy là ai vậy? Tớ thấy cậu ấy chơi hay lắm!"
"Dĩ nhiên là phải hay rồi! Anh ấy là đội trưởng của đội bóng trường mình! Học lớp mười một, tên Tô Khải". Triệu Diệp trả lời với giọng rất đắc ý.
"Thảo nào!" Lâm Gia Mạt gật đầu: "Tớ để ý mấy ngày rồi, Tô Khải chơi ổn định nhất, cắt bóng rất nhanh, chuyền cũng đẹp".
"Cậu cũng am hiểu đó nhỉ!" Triệu Diệp nói với vẻ rất hào hứng: "Hay là tối nay xuống xem bọn tớ tập nhé! Tớ sẽ cho cậu biết thế nào là cú úp bóng đích thực!"
"OK thôi". Lâm Gia Mạt mở mắt tròn xoe, nói: "Nhưng cậu có úp bóng được thật không?"
"Dĩ nhiên rồi!" Triệu Diệp hào hứng hẳn lên, cậu chạy đến trước bục giảng, nhảy nhẹ lên là đã với được mép trên của quốc kì treo cao hơn bảng.
"Cậu xem! Cũng có vẻ được đó nhỉ!" Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi nói: "Tan học cậu đi cùng tớ nhé!"
"Tớ không đi được, tớ còn phải về xem bản vẽ, ngày mai lại ra báo tường rồi".
Phương Hồi thu dọn đống sách vở bị Trần Tầm và mọi người vứt lung tung trên bàn, đẩy Trần Tầm ra rồi nói nhỏ: "Mau đi ăn cơm đi, tớ để ở chỗ cậu đó!"
"Vừa nãy cậu nhìn thấy tớ rồi chứ?" Trần Tầm đứng dậy, cũng hỏi nhỏ.
"Ừ!" Phương Hồi khẽ gật đầu và mỉm cười.
Sau khi tan học, Phương Hồi về nhà trước, Lâm Gia Mạt ở lại xem Triệu Diệp tập bóng, ngày hôm đó cậu chơi rất phong độ, luyện năm cú úp bóng thì vào được ba. Cả đội phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, tấn công, phòng thủ, chuyền bóng, cướp bóng đều đâu vào đấy, huấn luyện viên rất phấn khởi nên đã cho bọn họ nghỉ sớm. Lúc đầu mọi chuyện đều rất ổn, nhưng sau khi buổi tập kết thúc lại có chuyện xảy ra.
Thấy mọi người đều rôm rả, đội trưởng Tô Khải liền đề nghị đi ăn cùng nhau, Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt đi bằng được, Lâm Gia Mạt thấy chưa muộn lắm nên đã đồng ý. Mọi người thống nhất Tô Khải, Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt đến nhà hàng Vũ Hoa mà họ thường hay đi ăn để gọi đồ ăn trước, các cầu thủ còn lại thì thu dọn dụng cụ rồi ra sau.
Ba người đến nhà hàng Vũ Hoa, bên trong khá đông khách, họ bảo nhân viên phục vụ ghép bàn, kê ghế, gọi hai chai Sinkist uống trước.
Triệu Diệp rót nước ngọt cho Lâm Gia Mạt rồi cười nói: "Thế nào? Đội bọn tớ mạnh đúng không?"
"Ừ!". Lâm Gia Mạt đón lấy cốc nước, chuyển cho Tô Khải nói: "Vừa nãy anh nói học kì tới có cúp Nike đúng không? Chắc các anh sẽ giành được chức vô địch chứ?"
"Cũng khó nói lắm, có mấy trường khá mạnh". Tô Khải vừa uống nước vừa nói: "Nhưng nếu cứ phát huy như hôm nay thì rất có hi vọng đấy! Em là Lâm Gia Mạt đúng không? Từ nay trở đi bọn anh thi đấu, em nhớ đến xem nhé! Anh phát hiện ra rằng có em làm cổ động viên, xác suất vào bóng của Triệu Diệp cực cao!"
"Thôi đi sếp! Có lúc nào là xác suất vào bóng của em thấp đâu?" Triệu Diệp vội cự lại, mặt hơi đỏ lên.
"Thế cậu đỏ mặt làm gì?" Tô Khải cười nói.
"Tinh thần sảng khoái thôi! Anh uống nước đi!" Triệu Diệp liếc Tô Khải một cái rồi cầm chai nước lên rót vào cốc Tô Khải.
Đúng lúc này có một người đi ngang qua, không may chạm vào cánh tay Triệu Diệp, chai nước liền đổ hết vào Lâm Gia Mạt.
"Ông đi đứng kiểu gì vậy!". Triệu Diệp đứng phắt dậy, đặt mạnh chai nước xuống bàn, trợn mắt nhìn cậu kia nói.
Nhưng Triệu Diệp không thể ngờ rằng, mấy bàn bên cạnh cũng đều đặt mạnh chai xuống và đứng hết dậy.
Cậu kia liền cười, đẩy Triệu Diệp nói: "Định giở trò gì vậy? Thích gây sự hả?"
Nhìn đám người đó quần áo giống nhau, chắc chắn là học sinh của trường dạy nghề bên cạnh. Hầu hết bọn họ đều rất gấu, Lâm Gia Mạt bắt đầu thấy sợ.
"Thôi..." Lâm Gia Mạt kéo Triệu Diệp, run rẩy nói.
"Đừng nói thế! Bên đó thôi nhưng bên đây đã thôi đâu!" Bên đó lại có một gã bước đến túm áo Triệu Diệp nói.
"Bỏ ngay ra cho tôi!" Tô Khải gạt ngay tay gã kia ra.
"Thôi thôi!" Lâm Gia Mạt lại kéo Tô Khải nói.
"Có việc gì thì nói với tôi, cho hai đứa này đi đi!" Tô Khải đẩy Lâm Gia Mạt ra, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Diệp.
"Cậu về đi để tớ ở lại!" Triệu Diệp che cho Lâm Gia Mạt nói.
"Làm trò gì vậy!" Đám người đó bắt đầu giơ chai lên.
"Đừng nhiều lời nữa!" Tô Khải quay đầu quát Triệu Diệp: "Về đi!"
Triệu Diệp sững lại một lúc rồi kéo Lâm Gia Mạt chạy đi.
"Cậu đi giúp anh ấy đi chứ!" Lâm Gia Mạt sốt ruột giục.
"Một mình tớ giúp được cái đếch gì! Cậu không hiểu ý Tô Khải là bảo tớ mau chạy về gọi mọi người à!" Triệu Diệp vừa chạy vừa nói.
Hai đứa chạy đến nửa đường thì gặp đồng đội, mọi người vội vàng kéo đến nhà hàng Vũ Hoa, nhưng đám người đó đã bỏ đi. Tô Khải ngồi trên ghế, mặt bị đánh sưng vù một bên.
"Đội trưởng, bọn nó biến rồi à?" Triệu Diệp nhìn bốn xung quanh, hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Ừ! Bọn nó thụi tôi hai phát rồi biến, không sao".
"Mẹ kiếp! Để em đuổi theo!" Triệu Diếp xắn ống tay áo lên.
"Đứng lại! Bảo cậu đi là vì không muốn các cậu dính vào chuyện này! Có biết quy định nếu gây gổ ở ngoài sẽ bị đuổi khỏi đội hay không!" Tô Khải gằn giọng: "Nhớ cho rõ đây! Không ai được ra ngoài gây gổ! Và chuyện buổi hôm nay không ai được nói ra ngoài, ngày mai huấn luyện viên hỏi thì cứ nói tôi bị đứa khác đá bóng vào mặt!"
"Thế phải cho qua ư?" Triệu Diệp nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Ừ! Lần sau cậu phải chú ý đó, đừng có động một tí là sừng cồ với người ta, mấy ngày tới nhớ đi học về sớm, đi đường lớn, bọn nó là học sinh trường dạy nghề, nghe giọng có vẻ như vẫn sẽ tìm cậu để gây rối đấy!"
"Vâng!" Triệu Diệp chán nán nỏi: "Xin lỗi anh, đội trưởng!"
"Thôi dẹp đi! Hôm nay tôi gọi hai đĩa thịt gà xào hạt điều, Triệu Diệp trả tiền!" Tô Khải vừa cười vừa nói, mọi người cũng cười theo.
Ngày hôm sau đi học, lúc Phương Hồi vào lớp thì thấy Triệu Diệp đang nói chuyện với Trần Tầm về chuyện ngày hôm qua, Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi xuống bàn cuối ngồi nghe cùng. Triệu Diệp lại kể lại một lần nữa, Phương Hồi mới nắm được đầu đuôi câu chuyện.
"Trời ạ, may mà không có gì nghiêm trọng!" Phương Hồi sợ quá, mặt tái nhợt, nắm chặt tay Lâm Gia Mạt nói.
"Chứ sao nữa! Lúc đó tớ sợ chết đi được!" Lâm Gia Mạt lấy tay đỡ ngực, nói.
"Hôm qua có mặt tớ ở đấy thì tốt, cùng các cậu chặn bọn nó! Tớ ghét nhất là bọn trường dạy nghề, bọn đấy suốt ngày trấn lột tiền của học sinh cấp hai trường mình!"
"Cậu đừng có gây sự với bọn họ!" Phương Hồi phản ứng khác bình thường, sốt sắng dặn Trần Tầm.
Nhìn vẻ lo lắng của Phương Hồi, Trần Tầm khoái chí lắm, cậu khua tay, nói: "Yên tâm đi, không có việc gì thì gây sự với bọn chúng làm chi!"
"Lần sau mà gặp bọn nó, chắc chắn tớ phải tẩn cho một trận đã đời!". Triệu Diệp bẻ ngón tay rắc rắc, nói.
"Thôi đi!" Lâm Gia Mạt trợn mắt lườm Triệu Diệp: "Cậu quên anh Tô Khải nói gì rồi à? Nếu cậu không hung hăng thì hôm qua đã chẳng có chuyện gì xảy ra".
"Không phải nó làm đổ nước vào cậu đó sao? Hơn nữa tớ đâu có nghĩ là bọn nó lại đông như vậy, tớ vừa đặt mạnh chai nước xuống bàn thì bọn nó đã đứng phắt dậy!" Triệu Diệp đang ngồi trên bàn liền nhảy ngay xuống đất, "Nhưng sau đó quay về bọn tớ cũng đâu kém cạnh, tiền đạo Lưu Bác đã cầm một viên ngói, miệng hô: 'Đm mày, đm mày, đm mày, rồi xông đến!"
"Nói mà không biết ngượng! Phương Hồi cậu không biết chứ, hôm qua lúc chạy đi gọi đồng bọn, cậu ta chậm dã man! Còn không chạy nhanh bằng tớ".
"Tớ làm sao bì được với cậu được!" Triệu Diệp lấy tay chỉ vào eo mình: "Hàng rào cao đến đây, tớ còn đang trèo thì Gia Mạt co chân bước qua rất nhẹ nhàng, tớ đuổi theo hỏi sao cậu vượt rào nhanh vậy, cậu ấy bảo hồi cấp hai cậu ấy tập môn vượt rào trăm mét!"
Mọi người đều cười ha ha.
Chuông báo bảy rưỡi kiểm tra bài vở đã đổ, tất cả mọi người đều trở về chỗ ngồi. Phương Hồi bảo mọi người chuyển hết vở bài tập lịch sử lên trên, Lâm Gia Mạt ôm chồng vở mang lên văn phòng giáo viên cùng cô.
Ngoài hành lang, Lâm Gia Mạt nói với Phương Hồi bằng giọng rất bí ẩn: "Cậu chẳng xứng đáng là bạn bè gì cả! Dám giấu tớ chuyện quan trọng như vậy!"
Phương Hồi liền thắc mắc: "Giấu cậu chuyện gì?"
"Nhắc nhở cậu nhé, keyword vòng đeo tay!" Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh và bước lên trước hai bước: "Sáng nay tớ đã nhìn thấy dưới tay kẻ nọ rồi, cậu đừng nói là trùng hợp nhé, tớ nhớ là hôm đó màu mười giờ chỉ còn lại sợi cuối cùng".
Chồng vở trên tay Phương Hồi liền rơi roạt xuống đất, cô đứng chôn chân tại chỗ, sợ sệt nhìn Lâm Gia Mạt.
"Ui cha! Có gì nghiêm trọng đâu! Cậu sợ gì chứ! Tớ có cướp của cậu đâu!"
Lâm Gia Mạt quay lại nhặt vở lên hộ cô: "Cậu còn không tin tớ à? Làm sao tớ đi kể cho người khác được?"
"Cũng không phải..." Phương Hồi thở phào, nói: "Thực ra tớ và cậu ấy cũng..."
"Thôi, tớ hiểu rồi". Lâm Gia Mạt khoác tay lên vai cô, nói: "Bọn mình trao đổi nhé, tớ cũng nói cho cậu biết một điều bí mật?"
"Bí mật gì vậy?" Phương Hồi vừa vỗ cho đám vở bay hết bụi vừa hỏi.
"Tớ cũng thích một người rồi".
"Ai vậy? Trong lớp mình ư?" Bất giác Phương Hồi lại thấy hồi hộp.
"Không!". Lâm Gia Mạt ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Tô Khải, đội trưởng đội bóng trường mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro