Chương 4 (Phần III: Qua lại)
Chơi thân với Lâm Gia Mạt, Phương Hồi mới hiểu được thế nào là thích, thế nào là theo đuổi. So với cô bạn của mình, mấy trò vụng trộm của Phương Hồi và Trần Tầm chỉ là muỗi.
Hôm đó trong giờ ngữ văn, Lâm Gia Mạt chuyển cho cô một mẩu giấy, giọng rất khẩn thiết, năn nỉ trưa nay nhất định Phương Hồi phải xuống xem con trai chơi bóng dưới sân, nói việc này có liên quan đến cuộc sống thời cấp ba, hạnh phúc cả cuộc đời Lâm Gia Mạt và con trai cô sau này - tức cậu con đỡ đầu của Phương Hồi có cơ hội được mang một cái họ khá dễ thương - họ Tô hay không. Phương Hồi đành phải trả lời "ừ" rồi lấm lét nhìn ra cửa sổ, xác định cô chủ nhiệm không đứng đó nhìn trộm mới gửi lại cho Lâm Gia Mạt.
Vừa ăn trưa xong, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi lao như bay xuống sân.
"Từ từ thôi!" Phương Hồi xoa cánh tay nói: "Sao vội thế? Chắc gì anh ấy đã ở đó?"
"Hứ! Tớ là ai hả? Tớ có bao giờ đánh trận nào không chuẩn bị trước không?" Lâm Gia Mạt trợn tròn mắt nói: "Sáng nay tớ đã dò hỏi Triệu Diệp rồi, hàng ngày khoảng hơn mười hai giờ là Tô Khải xuống sân, anh ấy không chiếm sân, cũng không chơi bóng với người lạ, chỉ chơi với lớp 11 [2] hoặc đám Triệu Diệp thôi.
"Cậu ghê gớm thật đấy!" Phương Hồi nói với vẻ thán phục: "Thế hôm nay cậu định nói gì với anh ấy?"
"Hê hê, hôm nay xúc tiến phương án A!" Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh.
Hai đứa không đến sân bóng ngay mà ra căn tin mua nước trước, Lâm Gia Mạt băn khoăn không biết nên mua Pepsi, Coca Cola hay nước dưa hấu, cô thấy buồn vì không hỏi rõ xem Tô Khải thích uống vị nào. Trong lúc cô đang do dự, thì Phương Hồi đã mua một chai trà đen lạnh, Trần Tầm thích uống loại này, đã xuống đây rồi thì tiện thể mua luôn cho cậu một chai.
Bọn họ quay về sân thì mới phát hiện ra rằng không còn vị trí nào trống nữa. Đúng là Tô Khải đang chơi bóng cùng Triệu Diệp, Trần Tầm và Kiều Nhiên, vì thế người ngồi ngoài sân xem bóng rất đông, dưới khung bóng rổ, mọi người đã ngồi kín từ lâu, có các cô bé học sinh cấp hai, cũng có cả con gái cấp ba, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại liếc vào sân.
"Tớ còn thắc mắc tại sao cậu không chịu xuống sân!" Lâm Gia Mạt đứng ngược sáng, kéo Phương Hồi lại gần mình, nheo mắt nói với vẻ ngao ngán: "Đông quá!"
Phương Hồi hướng vào trong sân nhìn Trần Tầm cười khổ. Trần Tầm không nhìn thấy cô, cậu đang chơi rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gọi đồng đội mấy câu, mồ hôi nhễ nhại, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một lát sau, Tô Khải và mấy anh lớp mười một ra sân để một tốp khác vào thay, Lâm Gia Mạt không để lỡ thời cơ mà gọi ngay tên anh và ra sức vẫy tay.
Tô Khải bước đến, cười chỉ vào sân: "Xem Triệu Diệp chơi bóng hả?"
"Không! Em có việc muốn tìm anh". Lâm Gia Mạt cau mày nói.
"Tìm anh? Có chuyện gì vậy?" Tô Khải thổi phù một hơi, tựa người vào cái cây bên cạnh.
"Anh cứ uống nước đi đã!" Lâm Gia Mạt đưa lon Pepsi cho cậu.
"Thôi thôi! Em cứ để cho Triệu Diệp đi!" Tô Khải đẩy lại.
"Lon nước này là do người khác nhờ em đưa cho anh!" Lâm Gia Mạt kéo Tô Khải lại, nhét lon nước vào tay anh.
"Hả?" Tô Khải và Phương Hồi cùng nhìn cô bằng ánh mắt sửng sốt.
Lâm Gia Mạt liền cười, nói: "Em có một người bạn rất có cảm tình với anh, đây là nước bạn ấy mua!"
"Làm gì có chuyện đó! Ai vậy?" Tô Khải cũng có phần bẽn lẽn vì hơi bất ngờ, bất giác lại nhìn Phương Hồi đứng bên cạnh nhưng nãy giờ vẫn chưa nói gì.
"Không... Không phải em!" Phương Hồi vội lắc đầu.
"Không phải Phương Hồi đâu! Đó là ai thì tạm thời em phải giữ bí mật đã, để bạn ấy nói trực tiếp với anh sau! À, anh mau ghi lại ngày sinh nhật, chòm sao, nhóm máu, số điện thoại nhà anh cho em để em báo cáo cho người ta". Lâm Gia Mạt chớp mắt rất tinh nghịch.
"Nhiều yêu cầu thế? Có vẻ như chi tiết quá..."
"Nói đi, em là cô bạn duy nhất trong lớp quen anh, bạn ấy chỉ trông chờ vào em thôi!".
Tô Khải liền cười đáp: "Sinh nhật ngày hai mươi tư tháng sáu, nhóm máu A, chòm sao Cự Giải, số điện thoại nhà... thôi, để anh cho em số máy nhắn tin!"
"Thế thì tốt quá!" Lâm Gia Mạt hết sức hào hứng, vội ghi lại dãy số mà Tô Khải đọc.
Trong sân lại thay người, lần này đến lượt đám Trần Tầm ra sân, Tô Khải đưa chai nước cho Lâm Gia Mạt, vẫy tay với họ rồi vào sân.
Lâm Gia Mạt mừng như mở cờ trong bụng, cười rất rạng rỡ, rồi cô lén quay về phía Phương Hồi giơ hai ngón tay biểu thị chiến thắng.
"Sao cậu lại nói người khác thích anh ấy?" Không nén nổi tò mò, Phương Hồi liền hỏi.
"Như thế tiếp xúc mới dễ mà, cậu xem tớ chẳng mất công gì mà đã biết được số máy nhắn tin của anh ấy!"
"Cậu ghê thật đấy!" Phương Hồi than: "Nhưng sau này phải làm thế nào đây?"
"Sau này... đợi bọn tớ có cảm tình với nhau rồi thì ai còn quan tâm đến chuyện hồi đầu thế nào nữa!" Lâm Gia Mạt nói.
"Cậu khôn thật đấy! Khôn không lớn lên được". Phương Hồi véo bạn một cái.
"Đừng nói linh tinh! Đây gọi là đi đường vòng, dần dần bọn tớ sẽ thân nhau thôi". Lâm Gia Mạt tránh tay Phương Hồi, nói với giọng rất đắc ý.
Phương Hồi cười, không nói thêm gì nữa, cô ngước mắt lên tìm Trần Tầm, chai nước trà đen vẫn nằm trong tay cô, không còn mát nhiều nữa, cô muốn đưa ngay cho cậu.
Nhưng Trần Tầm lại không nhìn thấy Phương Hồi, dưới khung bóng rổ có cô bạn gọi cậu, sau khi ra sân, cậu liền đi thẳng đến đó. Phương Hồi nhìn thấy cậu ngồi xuống cạnh cô bạn đó, đón chai nước Fanta mà cô bạn đưa cho, mở nắp uống ừng ực, cô bạn cầm chiếc áo đồng phục mà cậu vừa cởi ra rồi cười, cậu nói thêm gì đó rồi hai người cùng cười ngặt nghẽo.
Mùa này mặc áo cộc tay không lạnh hay sao?
Áo đưa cho người khác rồi, nếu đứng trên tầng thì làm sao cô nhận được ra cậu?
Rõ ràng nói là thích uống trà đen lạnh nhất, tại sao uống Fanta cũng hào hứng như vậy?
Đều là thích, nhưng có người nói thích một cách vòng vo, có người lại sau khi thích mới vòng vo, rốt cuộc cái nào là đúng?
Không biết Phương Hồi đang hỏi thầm ai, không có ai trả lời giúp cô, chỉ còn lại cảm giác chua xót, đau đớn, khiến cô nắm chặt chai nước trong tay, móng tay bấm chặt, một nửa đỏ, một nửa trắng bệch.
"Ê, không biết cô nàng kia là ai nhỉ? Sao vai chính như cậu lại phải đứng lép vế một bên, còn cậu ta lại nghiễm nhiên ngồi cạnh Trần Tầm thế hả?" Lâm Gia Mạt cũng đã nhìn thấy Trần Tầm, cô thấy sắc mặt Phương Hồi mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, bèn nói với giọng bất bình.
"Tớ không quen". Phương Hồi cúi đầu xuống, kéo Lâm Gia Mạt nói: "Bọn mình về thôi".
"Cậu..."
"Đi thôi!" Phương Hồi nói với giọng quả quyết.
Lâm Gia Mạt lại thở dài, bọn họ vừa chuẩn bị quay đi, thì hai cô bé cấp hai đứng sau lại đột nhiên gọi lớn "Trần Tầm!" Rõ ràng là hai cô bé đó không quen Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, gọi xong, liền vội trốn vào sau lưng họ, một cô bé nói nhỏ: "Anh ấy nhìn về phía này chưa?" Cô bé còn lại ngó đầu ra, nói với giọng vui mừng: "Nhìn rồi! Nhìn rồi!"
Đúng là Trần Tầm đã nghe thấy, cậu cũng đã nhìn về phía này, nhưng cậu không nhìn thấy cô bé vừa lên tiếng gọi, mà là nhìn thấy Phương Hồi.
Kiều Nhiên và Triệu Diệp cũng đã phát hiện ra bọn họ, ba đứa liền bước về phía này.
"Cậu có nhìn thấy không, cú ghi ba điểm vừa nãy của tớ, tuyệt không?" Triệu Diệp hào hứng đón lấy chai nước trong tay Lâm Gia Mạt, nói.
"Trả tớ!" Lâm Gia Mạt vội giật ngay chai nước lại: "Có phải của cậu đâu mà cậu đòi uống!"
Trần Tầm liền giơ ngón giữa lên chỉ về phía Triệu Diệp, giả vờ vô tình chạm vào bàn tay Phương Hồi, nói: "Cho tớ hả?"
Phương Hồi lạnh lùng nhìn cậu, Trần Tầm không phát hiện ra điều gì, liền chỉ vào chai nước trà đen trong tay cô rồi nói nhỏ: "Cái này, cảm ơn nhé!"
"Nóng không?" Phương Hồi đột ngột quay đầu đi, đưa chai nước cho Kiều Nhiên đang đứng ở đầu bên kia: "Cậu uống đi".
"Hả... cảm ơn cậu!" Kiều Nhiên sững người ra một lát, sau đó đón lấy chai nước cười rạng rỡ.
Bàn tay Trần Tầm chưa kịp rút về, tựa như dấu chấm ngại ngùng trong cuộc đối thoại của bọn họ, lơ lửng trong không khí.
Cậu nhìn thấy Kiều Nhiên ngửa cổ lên uống mấy ngụm, chắc là thứ chất lỏng màu đỏ sẫm lắc lư trong chai đó rất ngon, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, đắng đến nỗi không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Trần Tầm chống tay vào cái cây sau lưng và đứng bật dậy, lúc đi ngang qua Phương Hồi, hai người không ai nhìn ai.
"Ê! Đi đâu vậy!" Triệu Diệp đứng sau gọi.
"Lên lớp!" Trần Tầm không thèm ngoái đầu lại.
"Đợi lát rồi lên cả thể!"
"Đây đếch chơi nữa!" Trần Tầm đi về phía khung bóng rổ, lấy lại chiếc áo đồng phục từ tay cô bạn đó rồi hậm hực về lớp.
"Thần kinh à? Sao tự dưng lại như ăn phải thuốc súng vậy?" Triệu Diệp nói với Kiều Nhiên bằng giọng sửng sốt.
"Không biết, thôi kệ cậu ta!" Kiều Nhiên cẩn thận vặn lại nắp chai nước.
"Tớ hỏi các cậu, con bé ngồi dưới khung bóng rổ kia là ai vậy? Có thân với Trần Tầm không?" Lâm Gia Mạt tranh thủ cơ hội dò hỏi.
"Ai cơ?" Kiều Nhiên hỏi.
"Cái cậu mà cầm áo cho Trần Tầm ấy, đó, đứng dậy rồi đó, chính là cậu ta đấy". Lâm Gia Mạt chu môi nói.
"À! Vương Mạn Mạn hả! Lớp [5]], bạn cùng cấp hai với Trần Tầm". Triệu Diệp nhìn rồi quay sang nói với vẻ thần bí: "Theo nguồn tin vỉa hè thì đã từng là girlfriend gây nhiều tai tiếng của hắn ta!"
Lâm Gia Mạt nhìn về phía Phương Hồi với vẻ lo lắng, còn Phương Hồi thì lặng lẽ cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro